Võ Kệ cùng Địch Nhân Kiệt rời xa Bích Sơn đường, đến lưu ly đình, Địch Nhân Kiệt nhíu mày nhìn quân đội dưới chân núi. Tuy Dương Tĩnh không có ở đó nhưng bọn họ vẫn ngay ngắn trật tự, nghĩ tới bí ẩn trong thanh ti nam ngọc bội chưa được giải, Địch Nhân Kiệt có chút lo lắng.
Võ Kệ thật sự chưa từnng nghĩ nhiều về việc của Dương Tĩnh, chỉ nhìn một vòng Ngự Thiên sơn, đây là nơi Tiểu Mai đã sống nhiều năm sau khi hai người chia tay nhau, tuy gọi là ma giáo nhưng kỳ thực là một vùng non xanh nước biếc, trong núi lại có linh khí, có lẽ Tiểu Mai ở đây rất tốt.
Ít nhất, so với năm đó, là đã hạnh phúc rất nhiều.
“Ngự Thiên sơn này là một nơi rất tốt”.
“Vị trí thì không tệ, nhưng không đúng thời cơ”, Địch Nhân Kiệt thu lại tâm tư, hỏi Võ Kệ, “Đại sư, ngươi lần này đến đây không phải vì xem náo nhiệt với Dương Tĩnh đấy chứ?”
“Địch thí chủ nói lời này là có ý gì?”
“Hiện giờ bên ngoài Ngự Thiên sơn tuy không tính là cường địch gì, nhưng phía sau lại liên lụy rất nhiều quan hệ rất nhiều sự tình, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ có hậu hoạn khôn cùng, Địch Nhân Kiệt ta tuy là không câu nệ, nhưng chuyện của Phương Nhi thì ta không thể không để tâm. Nếu Địch mỗ mạo phạm, xin đại sư thứ lỗi.”, Địch Nhân Kiệt thở dài, “Xin hỏi đại sư có liên quan đến chuyện Dương Tĩnh và Giả phủ hãm hại vu cáo Ngự Thiên thần giáo mưu phản không?”
“A di đà phật.” Võ Kệ đáp lời, “Địch thí chủ suy nghĩ cẩn mật, là phải làm, người xuất gia không nói dối, Võ Kệ cùng việc này, nói có liên quan cũng đúng, nhưng nói không liên quan cũng đúng.”
“Ừm? Xin lắng tai nghe.”
“Ước chừng hai tháng trước, ta đi tới vùng phụ cận biên ải, ngẫu nhiên gặp một đoàn người, đoàn người này ăn mặc như thương nhân, có lẽ là dân tộc Thổ Phiên đến buôn bán. Ta thấy trên người họ sát khí rất nặng, mỗi người đều có mang theo binh khí, sợ bọn họ sinh chuyện nên ta để tâm lưu ý.”
“Nếu như thế, đại sư cũng là có hảo ý.”
“Không dám.” Võ Kệ chậm rãi nói, “Ta theo sau lưng bọn họ mấy ngày, thấy bọn họ trên đường chưa bao giờ sinh sự, đi qua mấy châu huyện, cũng thực sự là buôn bán. Nào ngờ khi vào Ngụy châu, bỗng có thêm một đám người khác đêm khuya đến gặp đám thương nhân này, người trong thương đội đem một hộp báu giao cho bọn họ. Ta thấy kỳ lạ, liền đuổi theo đám người kia, những người này lại vào phủ của Thứ sử Ngụy châu. Ngày kế, ta liền thấy Thứ sử Ngụy châu chuẩn bị châu báu, muốn vào cung gặp đương kim Thánh Thượng. Ta tiếp tục đi theo, biết được vàng bạc châu báu đều được an bài ở Giả phủ. Tới nơi này, Giả phủ cùng Dương Tướng quân nhiều lần gặp nhau, phụ cận Giả phủ cũng bố trí binh mã, ta không thể tới gần, lại nghĩ đây dù sao cũng là chuyện trong triều đình, ta một hòa thượng không nên quản. Hơn nữa… Hơn nữa ta sau lại nghe nói Ngự Thiên thần giáo ở ngay gần đó, trong lòng ta còn có vướng bận, vì thế đã định rời khỏi Giả phủ.”
Võ Kệ thở dài: “Cũng là thần xui quỷ khiến. Sau khi ta rời đi Giả phủ không lâu, chợt nghe nói có người đến Giả phủ trộm kỳ trân dị bảo, trong đó có Hỏa linh chi ngàn năm nổi danh hậu thế. Hơn nữa xuống tay, chính là Ngự Thiên thần giáo.”
Võ Kệ nắm chặt Phật châu trong tay: “Đêm đó nếu ta không đi vội, có lẽ đã ngăn được Ngự Thiên thần giáo, hiện tại cũng không xảy ra việc này.”
Địch Nhân Kiệt cẩn thận quan sát vẻ mặt Võ Kệ, cảm thấy người này không nói dối, trong lời nói, đều là khẩn thiết hối hận, liền an ủi: “Việc đã đến nước này, đại sư thật sự không nên tự trách.”
Địch Nhân Kiệt nghĩ thầm, nếu là lúc ấy võ kệ thực sự ra tay ngăn trở Ngự Thiên thần giáo, hắn cũng sẽ không bị phái đến đây chiêu hàng, cũng sẽ không một lần nữa gặp được Vương Nguyên Phương.
Thần xui quỷ khiến, có khi, cũng chính là duyên phận.
“Bất kể như thế nào, ta chung quy không thể phòng bị tai hoạ chưa xảy ra. Khi ta biết Ngự Thiên thần giáo bị vu mưu phản thì đã biết sai sót của mình lại gây thành đại họa.”
Địch Nhân Kiệt sờ sờ vành tai, chậm rãi hỏi: “Đại sư sao lại tin tưởng Ngự Thiên thần giáo là bị vu cáo hãm hại, mà không phải thật sự muốn làm phản?”
Võ Kệ giơ ra ngân trâm tinh xảo trong tay: “Bởi vì ở đây, có một cố nhân ta quen biết nhiều năm, chúng ta dù rất lâu rồi không gặp, nhưng ta tin y tuyệt sẽ không làm những chuyện thế này.”
Địch Nhân Kiệt mặc dù không có hỏi lại, cũng hiểu được cố nhân mà Võ Kệ nói đại khái chính là Hạ Tiểu Mai.
“Sau khi ta biết chuyện hỏa linh chi bị trộm mất thì vội vã chạy về Giả phủ, khi đó trong phủ đề phòng nghiêm ngặt, ta nhiều lần muốn thám thính chân tướng sự tình lại không có cách nào ra tay, khi đang trù trừ thì gặp phải Phương Lan Sinh và Phi Ưng, lúc đó Phi Ưng muốn đại khai sát giới, ta ra mặt ngăn cản, biết hắn là người của Ngự Thiên thần giáo, liền theo hắn lên núi. Cho nên ta mới nói, ta với việc này, có quan hệ, mà cũng không có quan hệ.”
“Đại sư ngôn vô bất tẫn
[1], Hoài Anh bội phục”, Địch Nhân Kiệt lập tức có phán đoán, Võ Kệ này không phải cùng một bọn với Dương Tĩnh, ngược lại trong lời nói của người này có nhiều điều có ích cho suy đoán của hắn, “Nghe lời đại sư vừa nói, đội buôn kia là từ Thổ Phiên?”
“Xem lời nói và cách ăn mặc, quả thật như thế.”
Địch Nhân Kiệt nghĩ thông suốt một chuyện.
Nếu hắn đoán không sai, trong thanh ti nam ngọc bội này giấu một bảo tàng rất lớn, cũng là bí mật kinh thiên.
Địch Nhân Kiệt đang trầm tư, có một giáo chúng chạy tới: “Địch đại nhân, quân sư thẩm vấn Dương Tĩnh, gọi ngài đến đó.”
Võ Kệ nhìn Địch Nhân Kiệt: “Địch thí chủ đi đi.”
Võ Kệ đây là đang chủ động tránh hiềm nghi, Địch Nhân Kiệt ngầm hiểu, cũng không bắt buộc, theo giáo chúng đi vài bước, lại quay đầu hướng hòa thượng kia nói: “Đại sư, có một câu, xem như Địch mỗ lắm lời…”
“Địch thí chủ mời nói.”
“Thời gian thấm thoát, giây lát lướt qua. Có thể tu hành vĩnh thế, chỉ có Phật tổ.”
Địch Nhân Kiệt chỉ vào chính mình: “Ta là người.”
Địch Nhân Kiệt cười, xoay người rời đi.
Võ Kệ hiểu được, ánh mắt của Địch Nhân Kiệt giống như đang hỏi.
Ngươi thì sao?
[1] Ngôn vô bất tẫn: nói hết không giữ lại, gần nghĩa với “Tri vô bất ngôn” và thường đi kèm nhau. Tri vô bất ngôn nghĩa là biết gì nói nấy.