-Tao không muốn con nhỏ đó sống sót qua ngày hôm nay_ một giọng nữ đầy tia ác độc
-Tiểu thư yên tâm_ đầu dây bên kia trả lời cung kính
Một nụ cười quỷ dị hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp, cả căn phòng tối đen vang đầy tiếng cười ghê rợn
_______________
Nó, bọn hắn, Di và Khánh cùng nhau đi shopping
-Oa, chiếc vòng tay này đẹp quá_ nó chớp chớp mắt đẹp rực sáng nhìn chiếc vòng bạc tinh xảo
Nhưng nhìn thấy cái giá tiền thì nó liền xụ mặt xuống, tháng này bama chưa cấp lương nên không đủ tiền để mua, tiếc quá
Hắn đương nhiên không bỏ qua từng cử chỉ hành động của nó, mỉm cười, nhỏ ngốc này, sao không nói hắn mua cho
Thấy nó ủ rủ cùng Thiên Di mua quần áo, hắn không đành lòng, chạy lại mua chiếc vòng tay đó, chắc nó sẽ rất thích, trong đầu hiện lên nụ cười ngọt ngào của nó, hắn không khỏi hạnh phúc
Cả sáu người mua cả núi đồ xong, chuẩn bị đi ăn kem thì....
-BẢO NGHI CẨN THẬN !!!_ cả năm người đồng thanh
Nó giật mình, sững người nhìn chiếc xe tải đang lao về phía nó với tốc độ kinh hoàng, đầu óc nó ngưng trệ, chôn chân tại chỗ
Hắn, anh và cậu tức tốc chạy về phía nó nhưng hắn nhanh hơn
-KHÔNGGGGGGGGG !!!
Nó bị hắn đẩy văng ra, chỉ trầy xước nhẹ, nhưng hắn thì....
Nó bàng hoàng nhìn hắn đang nằm trong vũng máu, chiếc xe tải kia lập tức bỏ trốn, nó chạy đến bên hắn
-Thiên Ân...anh...máu..._ nó chạy đến đỡ hắn, nước mắt như chuỗi ngọc trai bị đứt dây, lũ lượt rơi xuống
-Em...không...khô...ng...sao....là..tố...t...rồi..._ hắn cố vươn mắt nhìn nó, vẫn còn nguyên vẹn, hắn nở nụ cười an tâm, rồi ngất lịm
Bốn người kia cũng không khác gì nó, nhất là Thiên Di, cô bàng hoàng đến ngất xỉu
-MAU GỌI CẤP CỨU NHANH LÊN !!!_ nó gào lên, gắt gao ôm chặt hắn
______________
X Hospital...
Nó ở bên ngoài chờ ca phẫu thuật của hắn, bàn tay nắm chặt đến bật máu, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ướt đẫm lệ, tim bị ai hung hăng đâm từng nhát chí mạng, không ngừng rỉ máu
-Không sao đâu, Thiên Ân sẽ qua khỏi mà_ anh ôm nó vào lòng an ủi nó, cũng tự an ủi mình
Nó không thể nói được lời nào, chỉ ở trong lòng anh nấc nghẹn
Thiên Di cũng chẵng khấm khá hơn, nức nở ôm trong vòng tay của Khánh
Đèn tắt, bác sĩ bước ra, trên trán lấm tâm mồ hôi
-Chúng tôi đã cố gắng hết sức...
Không để bác sĩ nói hết câu, cậu đã nhào đến nắm lấy cổ áo bác sĩ gầm lên
-KHỐN KIẾP, BÁC SĨ VẬY ĐÓ HẢ??? ÔNG CHỜ XUỐNG MỒ ĐI
Khánh liền chạy lại ngăn cản, tách cậu ra
-Quân Bảo, bác sĩ chưa nói xong mà
-Chúng tôi đã cố gắng hết sức, vết thương của cậu ấy sẽ để lại một vết sẹo nhỏ trên trán, bị hôn mê sâu, chắc khoảng 3 ngày nữa sẽ tỉnh lại
Nó vui mừng chạy vào phòng bệnh, nhìn khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt, không chút sức sống, trên ngừng chi chít vết thương được băng lại, tim như bị ai bóp nghẹn
Anh, cậu, Thiên Di và Khánh để nó có thời gian ở với hắn nên không vào
-Anh có phải là tên ngốc không? Não anh bị teo hay sao mà lúc đó chạy đến cứu tôi, cũng may anh không sao, nếu như.....nếu như....._ nó nức nở trách mắng hắn
-Khốn kiếp, anh có biết tôi thà là người nằm ở đây cũng không để người mình yêu phải đau đớn, anh là tên đại ngốc_ nó miệng mắng chửi hắn không ngừng, bàn tay có chút run rẩy xoa mặt hắn, nhẹ nhàng cúi người xuống dán môi mọng đỏ lên đôi môi không chút huyết sắc của hắn, vốn dĩ chỉ là nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước nhưng một bàn tay to lớn bắt lấy gáy nó, không cho môi nó rời đi, hắn tham lam hôn lấy đôi môi ngọt ngào nhỏ nhắn, đến khi nó không còn dưỡng khí mới buông tay ra
-Anh...tên...khốn kiếp...anh dám gạt tôi_ mặt nó đỏ bừng, lấy tay đấm vào hắn
-Ah, hôn mê là giả, nhưng vết thương là thật đó_ hắn ôm ngực, mặt nhăn nhó đến khó coi
-Xin...lỗi...tôi không cố ý_ nó cuống quít xoa xoa ngực hắn, giúp hắn bớt đau
-Hình như lúc nãy tôi nghe có người nói '' Tôi thà là người nằm ở đây cũng không để người mình yêu phải đau đớn '' thì phải_ hắn nở nụ cười tà mị nhìn nó
Mặt nó nóng ran, hắn đã nghe !!!
-Nào có_ nó chói phăng
-Đừng giấu giếm nữa, em yêu tôi đúng không?
-Cái gì chứ? Anh đừng có mà mơ
Hắn nheo mắt nhìn nó
-Phải đấy, tôi yêu đơn phương anh đấy_ nó nói đến đây, nước mắt giàn giụa, từ nhỏ đến lớn nó chưa từng yêu ai, chưa bao giờ yêu một người sâu đậm như vậy, vậy mà mối tình đầu của nó lại là đơn phương
Hắn vươn tay lau những giọt nước mắt như trân châu
-Ai nói với em là yêu đơn phương
Nó ngạc nhiên nhìn hắn
-Chẳng phải anh đang yêu một người sao?
-Nhưng anh không có nói người đó không phải em
Nó ngơ ngác nhìn, hắn nói vậy có nghĩa là....?!
Hắn vươn đại chưởng ôm lấy nó thủ thỉ
-Anh yêu em. Làm bạn gái anh nhé?_ hắn lấy trong túi áo một đồ vật làm nó vô cùng bất ngờ
Nó ngạc nhiên nhìn chiếc vòng tay xinh xắn trong tay hắn, nghẹn ngào trong niềm hạnh phúc, ôm chặt lấy hông hắn, lệ không ngừng rơi
-Em đồng ý, em rất yêu anh
Hắn sướng rơn người nâng mặt nó, hạ xuống một nụ hôn đầy lãng mạn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT