Edit: Ring.

Hắn vì sao lại đến đây tìm Giang Mộ Yên? Còn gọi nàng Giang tiểu thư mà không phải đệ muội!

Người này xưa nay cũng không thường tiếp xúc với Giang Mộ Yên, ngẫu nhiên có gặp mặt một lần cũng giữ khoảng cách, khách khí mà gọi một tiếng đệ muội. Nhưng sao hiện tại đêm khuya đến không nói, còn đổi giọng gọi Giang tiểu thư.

Thậm chí còn dùng hai chữ ‘là ta’ ám muội, như thể bọn họ đã sớm dưới tình huống người ta không biết mà lén thân thuộc, nếu không sao lại như vậy?

Sắc mặt nam nhân trong bóng đêm trở nên u ám, xem ra người trong nhà này, hắn vốn tự cho là đã thăm dò hết, nay xem ra, hắn căn bản không chỉ không hiểu rõ ràng, mà còn là cách xa vạn dặm.

Ngay cả điều cơ bản nhất là quan hệ giữa Bùi Phong và Giang Mộ Yên, hắn cũng chưa bao giờ hoài nghi là bọn họ có quen biết nhau.

Như vậy, những người khác ngoài bọn họ thì sao? Những điều hắn tự cho là đã nắm được lại có bao nhiêu phần là thật?

“Giang tiểu thư? Cô không ở đây sao? Y? Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng còn nhìn thấy có ánh nến!”

Bùi Phong gọi hai tiếng, lại lắng tai nghe một phen, sau khi nghe được trong phòng không có tiếng hít thở của ai ngoài hắn mới xác định Giang Mộ Yên không có ở đây, không khỏi kỳ quái lẩm bẩm mấy tiếng.

Mà lúc này, trên cầu thang đã vang lên tiếng nói chuyện cùng bước chân của Giang Mộ Yên và Hồng Nguyệt.

“Tiểu thư, sắc trời không còn sớm, cô muốn đọc mấy quyển sách này cũng đừng đọc đến khuya quá. Thân thể của cô còn cần tĩnh dưỡng nữa. Nếu không ngày mai em liền báo cáo với lão gia, nói cô không những không chịu uống thuốc mà buổi tối còn đọc sách không chịu đi ngủ!”

“Hồng Nguyệt, em nha đầu này. Em là nha hoàn của ai vậy, hở một chút là báo cáo lão gia. Ta nói ta không có bệnh, không cần uống thuốc. Giữa trưa đã làm vừa lòng em mà uống hết một chén thuốc đắng, buổi tối lại còn bưng tới. Ai uống cho em?”

Lời Giang Mộ Yên nói tuy giống trách cứ nhưng giọng điệu lại là cười khẽ thoải mái chứ cũng không phải nghiêm khắc răn dạy.

Cho nên Hồng Nguyệt cũng không sợ, nghe xong liền chu miệng, bộ dáng chuẩn bị kháng nghị hành vi không chịu uống thuốc của Giang Mộ Yên.

Giang Mộ Yên đành phải nhẹ giọng dỗ ngọt “Được rồi, đừng làm bộ dáng ủy khuất khiến ta mềm lòng. Chiêu này chỉ xài được một lần, lần thứ hai ta sẽ không trúng chiêu nữa. Được rồi, đi ngủ đi, trong lòng ta rất rõ ràng, đọc sách lát nữa sẽ đi ngủ ngay!”

“Tiểu thư, cô nói phải giữ lời!”

“Tiểu thư ta khi nào thì nói chuyện không giữ lời? Hồng Nguyệt em cần phải nhớ kỹ, về sau mỗi câu tiểu thư ta nói đều là thật!” Giang Mộ Yên nhất thời dừng bước, nghiêm túc nói.

Nàng chỉ sợ người khác không xem lời của nàng là thật. Bắt đầu từ bây giờ, nàng ước gì tất cả mọi người đều biết Giang Mộ Yên nàng là một người nói một không hai.

“Dạ, tiểu thư! Nô tỳ nhớ kỹ!”

Hồng Nguyệt còn tưởng rằng Giang Mộ Yên đang nói chuyện đọc sách trong chốc lát sẽ đi ngủ nên cũng không nghe ra sự thận trọng trong lời của Giang Mộ Yên, chỉ người hì hì đáp lại.

“Ừ, vậy em đi — y? Ngọn nến trong phòng sao lại tắt rồi?” Giang Mộ Yên vừa mở cửa, thấy trong phòng tối đen thì không khỏi kinh ngạc.

“Chắc là cửa sổ không đóng chặt nên gió thổi tắt ngọn nến. Tiểu thư, cô đứng đây đừng đi lung tung, cẩn thận vấp ngã. Nô tỳ lập tức đi vào châm đèn!” Hồng Nguyệt trả lời.

“Ừ, cũng tốt!” Giang Mộ Yên lập tức gật đầu, hai người ai cũng không hoài nghi trong phòng có người vào.

Bùi Phong sau khi nghe được tiếng Giang Mộ Yên cùng Hồng Nguyệt lên lầu liền thả người bay lên xà nhà ẩn nấp.

Mà người trốn dưới bàn lại không dám nhúc nhích một chút, đồng thời trong lòng cũng kêu khổ không ngừng.

Bởi vì nếu không phải Bùi Phong đột nhiên đến đây, hắn đã có cơ hội rời đi rồi. Giờ Giang Mộ Yên đã trở lại, sau đó ngọn nến này cũng sẽ được châm, Giang Mộ Yên nếu trở lại trước bàn, hắn sẽ rất dễ dàng bị phát hiện.

Nếu may mắn Giang Mộ Yên nhất thời không phát hiện, hắn có thể đợi sau khi Bùi Phong đi rồi mới vụng trộm trốn ra. Nhưng ai biết có thể thuận lợi hay không?

Nhưng bây giờ hắn cũng không thể rời đi, bởi vì Hồng Nguyệt đã cầm đèn đi đến, nếu đi ra, hắn chắc chắn sẽ kinh động đến Bùi Phong ở trên trần nhà.

Mà đánh với Bùi Phong, tạm thời không nói hắn có bao nhiêu phần thắng, nhưng nếu tiểu tỳ nữ này hô lên ‘cứu mạng, có thích khách’ một cái, hắn liền phiền toái lớn.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng chỉ có thể bí quá hóa liều, tiếp tục nấp dưới cái bàn nhỏ hẹp này.

Ánh nến rốt cục sáng lên một lần nữa “Tiểu thư, cô có thể vào được rồi!”

Giang Mộ Yên lập tức cầm mấy quyển sách bước đến, vừa đi vừa nói với Hồng Nguyệt “Tốt lắm, Hồng Nguyệt, em có thể đi xuống. Đúng rồi, đợi chút, đi mang lên cho ta một bồn nước rửa mặt, nước ấm là được rồi.”

Vừa nghĩ đến hôm qua không rửa mặt đã đi ngủ, hôm nay Giang Mộ Yên bất luận thế nào cũng không chịu như vậy nữa.

“Dạ, tiểu thư!” Hồng Nguyệt lên tiếng trả lời, sau đó liền mang theo đèn lồng đi ra ngoài. Mà Giang Mộ Yên thì đi đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng đặt sách xuống. Vừa định vòng qua bên kia bàn ngồi xuống, nàng liền thấy được khung cửa sổ đang mở ra một nửa.

“Ta nói ánh nến làm sao có thể tắt, thì ra là cửa sổ bị gió thổi mở ra.”

Nhất thời nàng xoay người đi đến cửa sổ, khiến người đang tránh dưới bàn thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng mà Giang Mộ Yên lại không đóng cửa mà càng mở rộng hơn, sau đó kêu lớn với bên ngoài “Người tới a — cứu mạng! Có thích khách –”

Một tiếng này khiến hai người một tránh dưới bàn một tránh trên trần đều giật mình, rốt cuộc không ẩn nấp được nữa, phút chốc đều nhảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play