Bùi Vũ Khâm vừa được tiếng của Giang Mộ Yên, biểu tình lập tức vui vẻ lên “Yên nhi, con đã khỏe?”
Nhìn sắc mặt vui sướng phát ra từ nội tâm của hắn, Giang Mộ Yên đau lòng một trận, giọng nói nhất thời cũng dịu đi mấy phần “Ngươi không cần lo lắng, ta tốt lắm, không có chuyện gì!”
Nói xong liền muốn ngồi dậy, Bùi Vũ Khâm lại nhanh chóng tiến lên, bàn tay thon dài đè lại hai vai của nàng “Yên nhi, thân thể con còn chưa khỏe. Vừa rồi đại phu đã nói con tốt nhất nên nằm nghỉ, đợi uống thuốc xong hẵng ngồi dậy cũng không muộn!”
Không nhắc tới tên lang băm kia thì thôi, vừa nhắc, Giang Mộ Yên lập tức toát ra mấy phần coi thường “Tên đại phu kia mà xem bệnh cái gì? Ngươi đừng nghe hắn nói bậy. Cơ thể của ta rất tốt, này ta tự biết, ngươi không cần vì vậy mà sinh ra ý nghĩ tào lao gì.
Ngươi cũng không cần cảm thấy áy náy với ta. Mỗi câu ngươi nói ban nãy, ta đều nghe được, cho nên hiện tại ta phải làm sáng tỏ một chút. Thứ nhất, ta tuyệt đối không thích Bùi Dạ Tập con ngươi, càng không có gì mà ưu sầu quá độ. Cho nên ngươi đồng ý giải trừ hôn ước của chúng là thì tốt, nếu ngươi không đồng ý, hôn ước cũng đã giải trừ, chuyện này ngươi không thể ngăn cản.”
Nói xong, Giang Mộ Yên liền lấy từ dưới gối đầu ra một bản thư giải trừ hôn ước Bùi Dạ Tập đã ký đưa đến trước mặt Bùi Vũ Khâm “Cái ngày hôm qua ngươi xé bỏ bất quá cũng chỉ là một bức Bùi Dạ Tập chưa ký tên của hắn. Bức này của ta, hắn đã sớm ký rồi. Bùi Vũ Khâm, ta tin ngươi sẽ không xé nó lần nữa ngay trước mặt ta chứ?”
Bùi Vũ Khâm nhận lấy tờ giấy, vừa mở ra xem, quả nhiên giấy trắng mực đen rõ ràng, giống như đúc bức thư hôm qua, chỉ khác nhau là dưới chỗ ký tên, Giang Mộ Yên cùng Bùi Dạ Tập đều đã ký xong.
Xem ra mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, hôn ước của bọn họ cũng đã không còn.
“Thứ hai, tuy rằng ta cùng Bùi Dạ Tập giải trừ hôn ước, bất quá đây là chuyện của hai người chúng ta, không liên quan gì đến ngươi. Ngươi không cần cảm thấy áy náy với ta, ta cũng không nhận chuyện thu ta làm nghĩa nữ để bồi thường, bởi vì trong lòng ta, cha chỉ có một, không thể có người thứ hai, cho dù là nghĩa phụ cũng không được!
Ngươi nếu thật sự cảm thấy nên làm chút gì cho ta thì ta chỉ có một yêu cầu, chính là trước khi ta tìm được nơi để đi, Yên Vân lâu này ta vẫn có thể ở lại. Còn sau khi tìm được chỗ khác, những thứ thuộc về Bùi gia, ta đều sẽ không mang đi. Ta chỉ muốn toàn bộ sách trong thư phòng dưới lầu. Nếu ngươi đồng ý thì đó chính là làm ơn cùng bồi thường lớn nhất đối với ta.”
“Yên nhi, con đang nói gì vậy, cái gì mà nơi để đi? Nơi này vĩnh viễn là nhà của con. Cho dù con cùng Dạ Tập không thể trở thành thần tiên quyến lữ, cho dù con không nguyện ý làm nghĩa nữ của ta, trong cái nhà này cũng không ai có tư cách đuổi con đi.
Con cứ việc yên tâm ở lại, chi phí ăn mặc, nên dùng cái gì, mặc cái gì đều như trước. Nếu ai dám có can đảm bất kính với con, con cứ nói với ta, ta sẽ xử lí người đó!”
Thần sắc Bùi Vũ Khâm rất kinh ngạc. Hắn không ngờ Giang Mộ Yên lại nói ra lời như vậy. Biểu tình kia hoàn toàn là kiên quyết, không hề có ý định quay đầu.
Nàng thậm chí còn nói muốn chuyển đi chỗ khác. Có thể thấy được lần này nàng là thật lòng quyết định cắt đứt quan hệ với Bùi gia.
Nhưng là –
“Yên nhi, con — có thể nói cho ta biết này rốt cuộc là vì sao hay không? Ta sẽ không hiểu sai ý con chứ? Năm đó là ta đón con về Bùi gia, bất quá khi ta bày ra việc hôn nhân cho các con, đây không phải chuyện ta một mình quyết định, ít nhất là không phải đối với con. Bởi vì tuy ta không hỏi ý kiến Dạ Tập nhưng năm đó rõ ràng có hỏi ý con, con nói nguyện làm thiếu phu nhân Bùi gia nên ta mới định ra cọc hôn sự này.
Nay con nói con một chút cũng không thích Dạ Tập, là vì nó nạp thiếp nhiều quá nên tổn thương lòng con hay đây chẳng qua chỉ là lời nói tức giận, là con luẩn quẩn trong lòng nên mới nói lời quyết tuyệt như vậy? Nếu vậy, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của con, không thể tùy tiện quyết định.
Con nếu là hận Dạ Tập không hiểu, không để ý, không quan tâm con, nay ta đã thay con phạt nó, nó bây giờ vẫn còn quỳ trong từ đường. Nếu nó nguyện ý sửa đổi, vậy con có thể cho nó một cơ hội nữa không?”
Bùi Vũ Khâm cũng không phải một người không nói đạo lí, điều này Giang Mộ Yên đã khẳng định chắc chắn.
Ít nhất nếu đổi lại là nàng, sau khi đối phương nói ra nhiều lời không thể cứu vãn như vậy, thái độ cùng giọng nói của nàng tuyệt đối không thể kiềm chế cùng nho nhã được như hắn.
Đây là điểm khiến Giang Mộ Yên cảm thấy không bằng và kính nể ở hắn. Đồng thời nàng cũng bắt đầu kiểm điểm lại thái độ của mình, không biết có phải đã quá giống con nhím hay không?
Dù sao người làm sai là Bùi Dạ Tập. Nghiêm túc mà nói, Bùi Vũ Khâm từ khi mới gặp đến giờ một lần cũng không đắc tội với nàng, lại càng không làm gì khiến nàng khó xử!
Chẳng lẽ chỉ vì hắn là cha của Bùi Dạ Tập nên phải chịu thái độ không tốt của nàng sao?
Vừa nghĩ như vậy, vẻ mặt Giang Mộ Yên cũng bình tĩnh lại mấy phần, ánh mắt khi nhìn đến Bùi Vũ Khâm cũng mang theo ý hổ thẹn rất nhạt. Nàng chậm rãi ngồi thẳng lên, thi lễ với Bùi Vũ Khâm.
“Thực xin lỗi, năm đó ta còn quá nhỏ, không thể xác định rốt cuộc chính mình muốn gì, mà hiện tại ta đã biết được, cho nên ta muốn giải trừ hôn ước. Vấn đề không phải hoàn toàn nằm ở Bùi Dạ Tập, nguyên phân cũng có phần lớn là do ta, là nguyện vọng xuất phát từ nội tâm của ta, thứ tình cảm ta muốn không có ở Bùi Dạ Tập. Cho nên, thực xin lỗi, ta sẽ không thay đổi quyết định này!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT