“Nếu như vậy lão gia vẫn chưa thể khẳng định người vào phòng tiểu thư chính là đại thiếu gia thì nô tỳ còn một chứng cớ nữa.”
Còn chứng cớ nữa?
Thanh Thư vẫn nghĩ Hồng Nguyệt là phỏng đoán mới xem đại thiếu gia thành hung thủ cố ý hại phu nhân, giờ nhìn bộ dáng nha đầu Hồng Nguyệt kia chắc chắn, khẳng định như vậy, chẳng lẽ đại thiếu gia thật sự đã làm chuyện hại đến phu nhân sao?
Nhất thời, không khí lại một lần nữa lâm vào im lặng.
“Hồng Nguyệt, được rồi, lão gia đã nghe được, cho dù đại thiếu gia từng vào phòng ta đi nữa thì lúc đó, ta và đại thiếu gia không phải còn có hôn ước sao? Được rồi, em lui xuống trước đi!”
“Phu nhân, cô đừng sợ, nói cho lão gia biết thì sao, nô tỳ cũng không phải vu cáo. Đại thiếu gia, nếu ngài muốn hận thì xin cứ hướng về phía nô tỳ là được!”
Hồng Nguyệt nghĩ Giang Mộ Yên không cho nàng nói là sợ lão gia không tin, cho rằng phu nhân cùng nàng hùa nhau nói xấu đại thiếu gia, cho nên bóng dáng nhỏ nhắn lại quỳ thẳng xuống đất, càng lớn tiếng nói với Bùi Dạ Tập: “Nô tỳ tuy là nha hoàn của phu nhân nhưng chuyện hôm nay không phải là phu nhân sai nô tỳ làm mà là nô tỳ nhìn không nổi đại thiếu gia ngài rõ ràng có lỗi với tiểu thư nhà ta, bây giờ tiểu thư gả cho lão gia thành phu nhân, ngài lại luôn mặt nặng mày nhẹ với nàng, dựa vào cái gì chứ? Bởi vì ngài là con của lão gia mà phu nhân chỉ là mẹ kế tái giá sao?”
“Hồng Nguyệt, đủ rồi, đi ra ngoài!”
Giang Mộ Yên thật sự không thể để Hồng Nguyệt nói tiếp được nữa. Tuy nàng biết cô nhóc nha hoàn đầu óc đơn giản này là trung tâm, muốn tốt cho nàng nhưng còn nói nữa thì tội danh hung thủ của Bùi Dạ Tập sẽ thành thật mất.
Trong lòng Vũ Khâm tất nhiên sẽ không dễ dàng để một đứa con có tính nguy hiểm như vậy ở lại bên cạnh. Lần này nàng đề nghị ‘Vũ’ gọi Bùi Dạ Tập về là thật lòng muốn phụ tử bọn họ hòa hảo chứ không phải để Vũ Khâm đẩy đứa con này của mình ra xa hơn.
Tuy chuyện hôm nay thật sự ngoài dự đoán, không phải nàng sắp đặt nhưng trong lòng Bùi Dạ Tập chắc chắn sẽ trút mối hận này lên đầu nàng. Còn tiếp tục như vậy nữa thì hòa hảo kiểu gì đây?
Dù sao nàng đã sống lại, đã đến bên cạnh Vũ Khâm, về phần Giang Mộ Yên kia rốt cuộc do ai giết, bây giờ truy cứu thì có ích gì chứ?
Trong lòng Giang Mộ Yên thầm nói một tiếng xin lỗi với người kia. Không phải nàng không muốn báo thù, tìm ra hung thủ cho nàng ta nhưng con người vốn ích kỷ, luôn muốn vì hạnh phúc của bản thân. Vũ Khâm chỉ có một đứa con là Bùi Dạ Tập, nàng cũng không muốn thấy hắn không được hạnh phúc.
Cho nên dù sao Giang Mộ Yên kia chết cũng đã chết rồi, chỉ có thể để nàng chịu thiệt thôi.
Đáng tiếc, Hồng Nguyệt lại không hiểu tiếng quát của Giang Mộ Yên, chỉ nghĩ chuyện đã đến nước này mà nàng còn ẩn nhẫn, nhất thời liền ngẩng đầu nhìn thẳng nàng: “Phu nhân, nô tỳ không đi. Cho dù hôm nay nô tỳ nói những lời này ra rồi phu nhân không muốn nô tỳ nữa, nô tỳ cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn.”
Nói xong, nàng liền cung kính dập đầu với Giang Mộ Yên một cái, sau đó một lần nữa thẳng lưng nói với Bùi Vũ Khâm: “Lão gia, nô tỳ nói chứng cứ chính xác có thể chứng minh đại thiếu gia đã vào phòng phu nhân chính là khối ngọc bội tùy thân của đại thiếu gia, chính là khối ngọc có khắc tục danh của đại thiếu gia và hình li thú thiếu gia vẫn luôn mang bên người kia.
Đêm đó nô tỳ cầm đèn lồng đi vào phòng tiểu thư liền nhìn thấy tiểu thư đang ngồi trên giường, trán đều là mồ hôi lạnh, giống như đã chịu kinh hách gì đó. Nô tỳ liền lấy khăn ra lau mồ hôi cho tiểu thư, còn cẩn thận quan sát vẻ mặt của tiểu thư, thấy tiểu thư thật sự rất bất an. Vì thế nô tỳ liền an ủi tiểu thư, nói nàng đừng sợ hãi, ngày mai lão gia và phu nhân hai phòng sẽ làm chủ cho tiểu thư. Tiểu thư không hé răng, nô tỳ liền đỡ tiểu thư nằm xuống, còn cố ý nhìn bốn phía trên giường, cũng không phát hiện có gì khác thường. Đang định rời đi thì nô tỳ lại thấy trong kẽ hở giữa kệ đỡ chân bên giường có một khối ngọc bội ở đó.
Nếu không phải lúc trước đã thấy cửa phòng tiểu thư chỉ khép hờ nên khi vào trong nô tỳ mới càng cẩn thận để ý thì có lẽ đã không phát hiện khối ngọc đó rồi. Nhưng chính vì nô tỳ thấy đại thiếu gia từng đứng trước cửa phòng tiểu thư một lúc nên khi thấy khối ngọc bội kia, nô tỳ lại càng khẳng định chắc chắn đại thiếu gia đã vào phòng tiểu thư. Hơn nữa không chừng còn nói gì đó rất đáng sợ nên mới dọa đến tiểu thư. Chỉ là sau đó tiểu thư bệnh nặng nên mất đi ký ức đó thôi. Hoặc là tiểu thư còn nhớ nhưng lại không dám nói.
Đại thiếu gia, nô tỳ nói có đúng không? Hay là bây giờ đại thiếu gia có thể lấy khối ngọc bội kia ra để chứng minh nô tỳ nói oan cho ngài!”
Giang Mộ Yên vừa nghe nha đầu Hồng Nguyệt quả nhiên nói chuyện ngọc bội li thú ra thì liền biết chuyện này không thể nào cứu vãn được nữa rồi. Nàng không khỏi thở dài một tiếng, thầm than đáng tiếc!
Nàng vốn đang định lén dùng khối ngọc bội đó để khiến Bùi Dạ Tập thỏa hiệp. Dù sao khối ngọc ở trong tay nàng cũng giống như đang túm được đuôi Bùi Dạ Tập rồi. Sau này nàng tìm cơ hội trả ngọc bội lại cho hắn để đổi lấy việc hắn hòa hảo với Vũ Khâm. Mà hắn khi thấy ngọc bội thì nên hiểu rằng nàng biết rõ hắn từng có ý định hại nàng (cho dù không có thì ít nhất nàng có thể xem như là có. Lấy sự chột dạ của hắn, hẳn là cũng không phản bác được), nhưng nàng lại không nói với Vũ Khâm. Mặc kệ hắn có chịu nể mặt hay không thì ít ra mặt ngoài hắn cũng sẽ không dùng thái độ ác liệt với nàng như trước nữa.
Cho dù quan hệ của bọn họ vẫn không tốt bao nhiêu nhưng không tiếp tục chuyển xấu đã là hiện tượng đáng mừng rồi.
Bây giờ hay rồi, nha đầu Hồng Nguyệt này, thật sự là càng giúp càng hỏng a!
Mọi người ở đây, kể cả Bùi Vũ Khâm đồng loạt chuyển mắt lên nhìn Bùi Dạ Tập. Biểu tình Bùi Dạ Tập lúc này đã thay đổi khiến người ta kinh ngạc, hắn nói: “Thì ra ngọc bội ta nghĩ đã làm mất lại ở chỗ ngươi!”
Đây là ý gì?
Khoan nói Giang Mộ Yên sửng sốt, ngay cả mọi người cũng có chút nghi hoặc. Ý hắn chẳng lẽ là nói ngọc bội của hắn đã mất từ lâu rồi, mà có người lấy khối ngọc đó để oan uổng hắn?
Mà hiện tại, người đang lên án hắn có hiềm nghi hại người cũng chỉ có một mình Hồng Nguyệt. Lời này của Bùi Dạ Tập là muốn nói Hồng Nguyệt và Giang Mộ Yên đang cố ý hãm hại hắn sao?
Lúc này, chẳng những Giang Mộ Yên cảm thấy Bùi Dạ Tập mất đi khí khái dám làm dám chịu của nam nhi mà ngay cả Triển Tịch và Nghênh Phong cũng lộ ra vẻ khinh thường.
Hồng Nguyệt phản ứng chậm nhất, nhưng khi vừa hiểu được Bùi Dạ Tập đang vừa ăn cướp vừa la làng thì nàng liền hoàn toàn nổi trận lôi đình.
“Đại thiếu gia, ngài quá ti bỉ rồi. Nô tỳ tuy chỉ là một nha hoàn nhưng cũng có tôn nghiêm. Chuyện oan uổng người khác, nô tỳ đến giờ vẫn chưa từng làm. Lời này của ngài có ý gì? Là nói nô tỳ trộm ngọc bội của ngài, cố ý đế bên giường tiểu thư để hãm hại đại thiếu gia ngài sao?
Rõ ràng là đại thiếu gia ngài nửa đêm đột nhập vào phòng tiểu thư, muốn mưu hại tiểu thư, kết quả vừa vặn tiểu thư tỉnh lại. Âm mưu của ngài không thực hiện được, lúc cuống quít rời đi đã bất cẩn làm rơi ngọc bội, có đúng hay không?” Hồng Nguyệt lớn tiếng lên án.
Giang Mộ Yên thấy bộ dạng thiếu điều muốn nhào lên liều mạng với Bùi Dạ Tập của nàng thì trong lòng vừa cảm động lại vừa buồn cười. Nha đầu này, cũng quá nghiện trinh thám rồi, nàng nghĩ ở đây là công đường sao, ngay cả ‘có đúng hay không’ cũng lôi ra xài!
“Cho dù không tính chuyện ngọc bội này thì hai năm trước, tiểu thư đang ngắm cá bên hồ, đại thiếu gia ngài đi ngang qua liền cố ý đẩy tiểu thư một phen, hại tiểu thư rơi xuống nước, đó cũng là sự thật chứ!
Lúc ấy Nhị phu nhân cũng có ở đó, nếu lão gia không tin thì có thể viết thư hỏi Nhị phu nhân thử xem. May mà tiểu thư nhà ta vốn biết bơi nên mới không chết đuối, nếu không, bây giờ lão gia cũng không thấy được tiểu thư nữa rồi.
Có thể thấy được đại thiếu gia ngài đã sớm có ý định muốn hại tiểu thư nhà ta. Ngài căn bản không ưa tiểu thư, bây giờ tiểu thư thành phu nhân, trong lòng ngài chắc chắn lại càng hận nàng hơn.
Hôm nay phu nhân đau bụng tuy không phải ngài làm hại nhưng nô tỳ vẫn quyết định bẩm báo chuyện này cho lão gia, để lão gia định đoạt, miễn cho phu nhân lại gặp phải chuyện gì bất trắc!”
Thì ra Bùi Dạ Tập còn từng đẩy Giang Mộ Yên rơi xuống nước a!
Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên cũng đến hôm nay mới biết. Thanh Thư thật ra cũng có nghe thấy chuyện đó, chỉ là chung quy không phải đại sự gì, hơn nữa quê nhà phu nhân là ở Giang Phủ ngay bên bờ sông Yên Ba, chỗ đó cũng thuộc về Giang Nam. Nam tử, nữ tử Giang Nam gần như ai cũng biết bơi, cho nên dù có nghe nói chuyện nàng rơi xuống nước nhưng hắn cũng không để ý lắm. Giờ mới biết thì ra là do đại thiếu gia đẩy.
Như vậy, lời nói của Hồng Nguyệt đúng là cũng không phải không có căn cứ, hiềm nghi của đại thiếu gia thật sự rất lớn.
Mắt thấy tất cả nghi ngờ, chứng cớ đều chỉa về mình, Bùi Dạ Tập cũng tức giận. Hắn đúng là có từng đẩy Giang Mộ Yên rơi xuống hồ nhưng đó cũng là do hắn biết Giang Mộ Yên biết bơi, sẽ không có gì nguy hiểm nên mới cố ý trêu cợt nàng, để nàng xấu mặt mà thôi, cũng không phải thật sự muốn giết nàng.
Về phần chuyện đến phòng nàng hòng sát hại thì lại càng giả dối.
Nhưng nha đầu Hồng Nguyệt này vẫn dứt khoát khẳng định hắn muốn hại Giang Mộ Yên, bảo hắn sao có thể chấp nhận, cho nên hắn liền lớn tiếng nói: “Các ngươi thì biết cái gì? Ta thừa nhận tối hôm đó đúng là ta có vào phòng Giang Mộ Yên, nhưng mà lúc ta vào, Giang Mộ Yên rõ ràng đã chết rồi. Ta là bị hoảng sợ nên mới chạy ra khỏi phòng. Về phần ngọc bội, ta thật sự không biết đã rơi lúc nào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT