Hắn nâng tay áo lên, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh cho nàng, sau đó ôm nàng vào lòng: “Hôm nay không nói nữa, sắc trời cũng không còn sớm, nên về ăn cơm, uống thuốc. Bằng không nha đầu Hồng Nguyệt kia lại kêu gào khắp sân tìm người.”
Giang Mộ Yên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện không biết khi nào đã qua hai canh giờ, vừa rồi vẫn nghe quá chăm chú nên không để ý.
Lúc này, được Vũ Khâm nhắc nhở, nàng mới để ý thấy mình vẫn đứng suốt, cột sống thắt lưng cũng đã mỏi nhừ.
Tuy rất muốn lấy lại tinh thần nghe rõ ràng hết mọi chuyện từ đầu chí cuối nhưng nàng cũng biết những chuyện cũ này, nàng nghe đã cảm thấy trong lòng không thoải mái, như vậy người kể là Vũ Khâm chỉ sợ là lại càng khổ sở hơn.
Dù sao hắn nguyện ý nói ra thì nàng đã cảm thấy nhẹ nhõm rồi, cũng không bức hắn muốn nói một lần xong hết làm chi. Vì vậy nên Giang Mộ Yên cũng gật gật đầu: “Được, đi về thôi!”
~
Hai người trở lại Lưu Vân tiểu trúc. Còn chưa đi đến cửa đã thấy được Hồng Nguyệt đang đứng ngoài viện nhìn dáo dác không thôi.
Hồng Nguyệt cũng thấy họ, lập tức chạy qua, trong giọng nói còn hơi run run: “Lão gia, phu nhân, hai người đây là đi đâu a, cũng không nói một tiếng. Làm hại nô tỳ nghĩ, nghĩ hai người lại…”
Những lời còn lại chưa kịp ra khỏi miệng đã bị chính nàng bịt lại. Vẻ mặt Hồng Nguyệt có chút hoảng sợ nhìn bọn họ, giống như đang rất sợ bị quở trách.
Trong mấy ngày bị bắt, ngoại trừ lo lắng cho Vũ Khâm, đau buồn cho Thanh Thư thì Giang Mộ Yên chính là lo cho nha đầu trung tâm bảo vệ chủ nhân này. Giờ thấy nàng như vậy, thương còn không kịp, làm sao có thể trách chứ?
Giang Mộ Yên không khỏi dịu giọng trấn an: “Hồng Nguyệt, đừng lo lắng. Là ta cảm thấy hơi buồn nên mới bảo lão gia cùng đi dạo. Triển tiên sinh và Nghênh Phong tiên sinh đều ở đó, không có việc gì đâu. Thanh Thư thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?”
Giang Mộ Yên vừa nói xong, Triển Tịch và Nghênh Phong cũng bước ra từ sau cây liễu gần đó, giống như là để chứng minh cho Hồng Nguyệt xem bọn họ thật sự có mặt.
Hồng Nguyệt lúc này mới an tâm, lập tức kính cẩn gật đầu: “Dạ, nửa canh giờ trước mới tỉnh một chút, uống hai chén cháo trân châu bỏ thêm chút thuốc Đông y thì đã ngủ lại. Lâm đại phu cũng vừa bắt mạch rời đi, nói thân thể huynh ấy đã không còn trở ngại, chỉ cần cho ăn no, uống đủ, nghỉ ngơi tốt, mấy ngày là sẽ khỏe như voi!”
Nói đến chuyện Thanh Thư chuyển nguy thành an, trong giọng Hồng Nguyệt có vẻ nhẹ nhàng cùng du dương hơn rất nhiều, đuôi mày khóe mắt cũng ngập tràn vui sướng.
Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm nghe vậy cũng yên tâm hơn không ít: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Ta mới quen thuộc với Thanh Thư chừng nửa năm đã luyến tiếc một người lanh lợi như hắn, huống chi là Vũ Khâm. Nếu lần này Thanh Thư thật sự xảy ra chuyện gì không hay, sợ là người khóc không chỉ có một mình nha đầu Hồng Nguyệt em đâu!”
“Phu nhân, người ta khóc hồi nào!” Hồng Nguyệt đỏ mặt, nhăn nhó túm góc áo, rõ ràng không chịu nhận.
“Chậc chậc, bây giờ mới thẹn thùng sao? Không biết nửa ngày trước là ai quỳ gối xin làm thê tử Thanh Thư? Được rồi, đừng xấu hổ nữa, ta và Vũ Khâm cũng đã đáp ứng hôn sự của hai người rồi. Chờ Thanh Thư hoàn toàn khỏe lại, ta sẽ tìm ngày tốt cho hai người!”
“Dạ, đa tạ phu nhân, đa tạ lão gia!”
Hồng Nguyệt thấy vậy cũng dứt khoát dẹp bỏ e lệ, tự nhiên hào phóng cúi người hành lễ với Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm để đáp tạ ân đức của chủ tử.
“Hồng Nguyệt, đứng lên đi. Ngươi cũng đừng nói cảm ơn nữa, nhanh chóng bưng thuốc của ta và phu nhân đến là lời cảm ơn tốt nhất rồi.” Bùi Vũ Khâm cũng thoải mái nói giỡn.
Hồng Nguyệt vừa nghe liền ‘A’ một tiếng: “Đúng rồi, nô tỳ ở đây là để nhắc nhở lão gia cùng phu nhân nên dùng thuốc. Bị phu nhân nói một hơi, thiếu chút nữa đã quên.”
Giang Mộ Yên lại sửng sốt: “Người sinh bệnh, bị ho là Vũ Khâm mà. Sao ta cũng có thuốc cần uống?”
“Phu nhân đương nhiên phải uống. Lần này cô bị kẻ xấu bắt đi, mấy ngày qua gầy nhiều như vậy, chắc chắn là chịu không ít khổ. Kẻ xấu sao có thể cho phu nhân ăn đồ tốt chứ?
Cô gầy đi, cho nên lần này không cần lão gia dặn, nô tỳ đã mời Lâm đại phu cho thuốc để phu nhân bồi bổ thân thể. Lát nữa cô phải uống cho hết, bằng không các tiểu thiếu gia trong bụng phu nhân sẽ bị thiếu dinh dưỡng.”
Hồng Nguyệt nâng mặt, trừng mắt nhìn chằm chằm Giang Mộ Yên, tựa hồ chỉ cần nàng phản đối hay nói không uống một cái là còn một đống lời thao thao bất tuyệt đang chờ sẵn ngay sau đó. Khiến Giang Mộ Yên thật sự là không dám mở miệng nói không uống.
Trừng mắt nhìn Hồng Nguyệt, lại nghiêng đầu nhìn Bùi Vũ Khâm rõ ràng đang cười trộm, trong lòng nàng hơi kháng cự một chút, nhưng cuối cũng vẫn không thể không thỏa hiệp mà lẩm bẩm: “Ta lại chưa nói không uống, Hồng Nguyệt em nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?”
“A, nếu phu nhân chịu uống thì tốt quá rồi. Vậy bây giờ xin mời phu nhân và lão gia nhanh trở về phòng khách đi, đồ ăn nóng và thuốc đã được chuẩn bị tốt, chỉ chờ phu nhân và lão gia dùng cơm xong, nghỉ ngơi một chút là có thể uống được.”
Hồng Nguyệt thấy Giang Mộ Yên đồng ý uống thuốc thì liền phủi phủi tay, bộ dáng như đã thu phục được khó khăn, khiến Giang Mộ Yên chỉ có thể cười khổ.
~
Tuy bữa trước đã ăn không ít nhưng không biết là vì bây giờ thân thể hai người đều đang rất thiếu dinh dưỡng hay là vì hôm nay đi hết mấy canh giờ, đã tiêu hóa hết thức ăn nên bữa này, hai người lại ăn một lượng lớn.
Sau khi ăn xong chừng một nén nhang, Hồng Nguyệt mới mang thuốc lên. Vì đề phòng nguy hiểm nên số thuốc này, Hồng Nguyệt đều tự thử trước một ngụm mới đưa cho họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT