“Yên nhi, ta không sao, thật, nàng đừng khóc, nàng đừng khóc mà. Chỉ là gầy một chút thôi, nếu Yên nhi không thích thì từ hôm nay, ta liền cố gắng ăn cơm. Mỗi bữa ăn ba bát lớn được không? Đừng khóc, nàng khóc nữa thì ta cũng muốn khóc!”
Bùi Vũ Khâm luống cuống tay chân, vừa lau nước mắt cho Giang Mộ Yên, vừa hôn lên trán nàng, hoàn toàn đã quên mình lúc này cũng đã khóc không thua Giang Mộ Yên bao nhiêu.
Thật ra hắn càng muốn nói là so với hắn, nàng cũng gầy đi thật nhiều, không giống người đang mang thai chút nào! Mà hết thảy đều là lỗi của hắn, là hắn hại nàng chịu khổ.
Nha đầu ngốc này, thật vất vả mới thoát hiểm trở về lại không mảy may trách hắn, ngược lại còn vì hắn gầy yếu mà khóc thành như vậy. Bùi Vũ Khâm hắn không biết đã tích đức bao nhiêu đời mới có thể có được tình yêu của nữ tử tốt như Yên nhi!
Bên đây hai người đều khóc đến khó có thể ngừng lại vì đã tai qua nạn khỏi, bên kia, Hồng Nguyệt cũng khóc đến rối tinh rối mù vì phu nhân của mình có thể bình an trở về.
Giang Mộ Yên cũng nghe được tiếng khóc áp lực của Hồng Nguyệt, lúc này mới nghiêng đầu nhìn qua: “Hồng Nguyệt, là em sao? Nha đầu ngốc, khóc cái gì. Nhìn thấy phu nhân em trở về, không vui sao?”
“Phu nhân, oa… Nô tỳ thiếu chút nữa đã nghĩ không còn được gặp phu nhân nữa rồi. Oa… mấy hôm nay phu nhân không trở lại, Thanh Thư cũng vẫn hôn mê bất tỉnh, nô tỳ và lão gia cũng sắp không chống đỡ nổi nữa…”
“Khoan đã, Thanh Thư còn sống? Hắn không có bị giết sao?”
Giang Mộ Yên sửng sốt, sau đó liền vui sướng muốn đứng lên, nhưng vì khóc quá lợi hại nên tay chân đều nhũn, lúc này lại không đứng lên nổi. Cũng may Bùi Vũ Khâm đỡ nàng một phen. Nhưng dù vậy, chính hắn cũng quá yếu, đỡ lấy Giang Mộ Yên cũng mất không ít sức.
Đến khi hai người miễn cưỡng đứng lên, ngồi xuống giường, Bùi Vũ Khâm đã cảm thấy gần như thở không nổi.
Giang Mộ Yên vì không nhìn thấy nên cũng không phát hiện Bùi Vũ Khâm đổ mồ hôi, nàng chỉ nắm chặt lấy tay hắn, hỏi tiếp một câu: “Hồng Nguyệt, em không gạt ta chứ? Thanh Thư thật sự còn sống sao? Hắn không có bị giết?”
“Là thật, Yên nhi, nàng đừng lo lắng. Thanh Thư còn sống, tuy tạm thời chưa có cách nào khiến hắn tỉnh lại nhưng mấy ngày nay chúng ta vẫn chưa từng bỏ cuộc. Mỗi ngày đều đút súp hay nước cơm cho hắn. Lát nữa ta liền mang nàng đi thăm hắn được không?”
“Thanh Thư không chết. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Giang Mộ Yên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trước nàng tự nói với mình không thể tha thứ cho sự phản bội của Vũ Khâm một phần là vì nàng muốn tình cảm thuần túy, không mang theo một chút lừa dối nào, mặt khác chính là nàng không thể tha thứ cho mình vì đã hại chết Thanh Thư. Bởi vì nếu không phải nàng cãi nhau với Vũ Khâm, một mình ra khỏi Bùi phủ thì bọn họ cũng đã không bị người ta ám toán dễ dàng như vậy, lại càng không hại Thanh Thư tuổi trẻ lại vì nàng mà mất mạng.
Cho nên tuy ngoài miệng không nói gì nhưng sự day dứt trong lòng vẫn tra tấn nàng mỗi ngày mỗi đêm, khiến nàng đau khổ vô cùng.
Bây giờ nàng đã trở lại, đã quyết định tha thứ cho Vũ Khâm, nhưng cái chết của Thanh Thư lại trở thành một tảng đá vô hình đè nặng trong lòng nàng.
Nhưng mọi người lại nói thật ra Thanh Thư không chết. Hắn vẫn còn sống, chỉ là đang hôn mê mà thôi, vẫn còn hy vọng cứu tỉnh lại. Giang Mộ Yên đương nhiên cảm thấy nhẹ nhõm như vừa buông được một gánh nặng.
“Đúng vậy, Thanh Thư còn sống, mà Yên nhi nàng cũng trở lại bên cạnh ta. Còn tin tức nào tốt hơn nữa sao? Ta nghĩ là không.” Bùi Vũ Khâm lại lần nữa rưng rưng.
“Thúc thúc, Mộ… thẩm thẩm vừa thoát hiểm trở về, bây giờ chắc là mệt chết rồi, mà người cũng nên uống thuốc. Bây giờ cần nhất chính là hai người mau chóng tịnh dưỡng cho khỏe lại, nếu không cứ tiếp tục như vậy, người ta còn tưởng rằng gia chủ cùng chủ mẫu Bùi gia chuẩn bị tu luyện thành tiên đâu!”
Thật ra từ lúc Giang Mộ Yên vừa vào cửa đến giờ, Bùi Phong vẫn chưa từng dời mắt khỏi nàng. Nhìn nàng gầy tựa như gió thổi là bay, hắn lại cảm thấy đau lòng không thôi.
Chỉ là bây giờ hắn không thể có suy nghĩ không an phận gì nữa rồi. Đã chứng minh trước mặt thúc thúc rằng từ nay về sau mình sẽ xem Mộ Yên như thẩm thẩm, bây giờ người đã trở lại, hắn tất nhiên phải tuân thủ lời hứa.
Nhưng không ai biết một tiếng thẩm thẩm này của hắn phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể gọi ra, phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể biểu hiện nhẹ nhàng giống không có việc gì như hiện tại.
“Bùi Phong?” Giang Mộ Yên chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bùi Phong, trên mặt giương lên một nụ cười khổ: “Từ khi nào mà ngươi cũng khách khí như vậy, cư nhiên gọi ta thẩm thẩm? Nghe đúng là không quen. Ngươi vẫn là gọi thẳng tên ta đi. Tuy ta đã gả cho thúc thúc ngươi nhưng chúng ta vẫn là bạn bè như trước, không phải sao?”
Bùi Phong im lặng một chút, biểu tình phức tạp nhìn nàng: “Nàng thật sự nghĩ vậy?”
Giang Mộ Yên hoàn toàn nhìn không đến vẻ mặt Bùi Phong, nàng chỉ hơi gật đầu: “Đương nhiên!”
“Tốt lắm, vậy sau này ta vẫn gọi nàng là Mộ Yên!”
“Ừa!” Giang Mộ Yên lập tức vui vẻ gật đầu, sau đó liền quay qua Bùi Vũ Khâm, nắm chặt lấy tay hắn: “Vũ Khâm, chàng sẽ không vì vậy mà tức giận chứ?”
Lần này mất mà tìm lại được gần như đã khiến Bùi Vũ Khâm sợ hết hồn rồi. Giờ chỉ cần nàng bình an, chỉ cần nàng còn thương hắn, cho dù muốn hắn chết thì hắn cũng nguyện ý, sao có thể tức giận chỉ vì một cái xưng hô giữa Yên nhi và Bùi Phong? Bùi Vũ Khâm nghe vậy liền dùng sức lắc đầu, ánh mắt kiên định chứng tỏ mình sẽ không tức giận vì chuyện nhỏ nhặt này.
Đang lúc mọi người cười vui vẻ, an tâm thì một câu của Giang Mộ Yên lại khiến tất cả rơi vào im lặng.
Nàng khẩn trương nói: “Vũ Khâm, sao chàng không trả lời? Chàng thật sự tức giận? Chàng không tin ta và Bùi Phong là trong sạch sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT