Nhưng dù vậy, Giang Mộ Yên vẫn cảm thấy cần phải giải thích, có điều cách giải thích này có hơi khác một chút. Cho nên nàng cười khẽ, nói “Hồng Nguyệt, chuyện này em không hiểu đâu, chẳng lẽ em không biết đạo lý trước khác nay khác sao? Có câu mỗi năm tuổi thêm một, mỗi tuổi người khác nhau. Tâm tình khác thì tất nhiên cảm giác với mọi vật xung quanh cũng khác.”
“Nhưng, nhưng mà…”
“Hồng Nguyệt, em còn nhỏ, nhiều chuyện em chưa hiểu được đâu! Có điều chờ qua hai năm nữa, tâm lý em thành thục, trưởng thành rồi, em sẽ hiểu thôi. Đây thật ra là một loại tình thú trong cuộc sống ân ái của phu thê!”
Giang Mộ Yên cố ý cười giảo hoạt, mờ ám, Hồng Nguyệt mới đầu vẫn chưa phản ứng lại nhưng sau khi thấy Thanh Thư không ngừng nháy mắt thì mặt nàng nhất thời cũng đỏ lên.
Ý phu nhân là nói đây là tình thú phu thê của nàng và lão gia, là lão gia cố ý nói vậy, mà phu nhân cũng cố ý làm nũng.
“Lão gia, phu nhân, thì ra hai người, hai người, cái kia…”
“Haha, nha đầu ngốc, bây giờ biết rồi chứ? Được rồi, em đi cùng Thanh Thư đi, ta và lão gia còn muốn nói chuyện riêng đây!” Giang Mộ Yên vừa cười lớn vừa dặn.
Hồng Nguyệt xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, lập tức lui về sau hai bước, đi song song với Thanh Thư.
Bùi Vũ Khâm vốn còn đang lo lắng không biết nên lấy lí do gì để hóa giải hồ nghi của Hồng Nguyệt, không ngờ Giang Mộ Yên chỉ cần một chiêu như vậy đã thành công lừa Hồng Nguyệt qua cửa. Đương nhiên đó cũng vì bản thân Hồng Nguyệt vốn cũng không phải một nha đầu có tâm cơ, hơn nữa nàng hầu hạ Giang Mộ Yên nhiều năm, đối với lời nói của chủ tử thì luôn tin tưởng nhiều hơn là hoài nghi nên việc này xử lý cũng đơn giản.
Nhưng mà Hồng Nguyệt nghi ngờ lần này cũng nhắc nhở Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm, sau này nói chuyện, làm việc phải cẩn thận hơn một chút. Dù sao chuyện mượn xác hoàn hồn như Giang Mộ Yên vẫn là càng ít người biết càng an toàn.
~
Tế tổ ở từ đường chỉ đơn giản là dâng hương, cúng ngũ sinh cửu quả (đầu năm loại gia súc và chín loại trái cây), cộng thêm con cháu quỳ lạy, cùng nhau cầu phúc. Nghi thức này kéo dài nhất, cũng rất long trọng. Tất cả đình tôn Bùi gia có tư cách vào từ đường tất nhiên đều quỳ gối nơi đó chờ đến khi nghi thức hoàn thành.
Bởi lễ mừng năm mới năm nay thiếu Bùi Ngu, Bùi Dạ Tập và Lâm Quỳnh Hoa nên sẽ thiếu ba cái bồ đoàn, cũng khiến Bùi gia to lớn càng có cảm giác thưa thớt hơn.
Giang Mộ Yên lẳng lặng quỳ gối, hai tay chấp thành hình chữ thập, nhìn Bùi Vũ Khâm bên cạnh rồi lặng im nhìn bài vị liệt tổ liệt tông Bùi gia. Đáy lòng nàng âm thầm thề mình nhất định sẽ khiến nhà này trở nên náo nhiệt cùng đoàn kết hơn.
Đợi nghi thức tế tổ hoàn thành, mọi người bước ra khỏi từ đường, trên mặt lại hiện lên nụ cười vui vẻ chuẩn bị đón năm mới. Bùi Huyền nhanh chóng bước lên vấn an “Tham kiến thẩm thẩm. Mấy hôm nay thẩm thẩm thấy thế nào rồi? Mấy ngày không gặp, Huyền nhi và đại ca còn cảm thấy không quen nữa!”
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là thời tiết hơi lạnh, bản thân ta cũng lười hơn một chút thôi. Thân thể rất tốt, đa tạ Huyền nhi quan tâm!”
“Thẩm thẩm bây giờ đang có thai, đúng là phải để ý hơn một chút. Mấy hôm nay đúng là có hơi lạnh, ở trong phòng cũng tốt. Chờ qua năm, thời tiết ấm áp rồi lại để thúc thúc mang thẩm thẩm ra ngoài đi dạo. Dù sao cử ở hoài trong phòng cũng không hay.”
Bùi Huyền nói chuyện phá lệ nhiệt tình, khiến Giang Mộ Yên dù biết trong lòng hắn chưa chắc đã thật sự nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cũng không thể không nhận.
“Ra ngoài dạo thì không cần, có điều chờ thời tiết ấm lên thì đúng là cũng nên hoạt động cái thân lười nhác này một chút. Vừa vặn việc học của các ngươi cũng nên tiến vào giai đoạn thứ hai!” Giang Mộ Yên cười tủm tỉm nói ra lời hắn muốn nghe nhất.
Quả nhiên, Bùi Huyền vừa nghe vậy thì mắt liền sáng ngời “Thẩm thẩm định dạy chúng ta lại sao?”
“Tất nhiên. Giờ kiến thức của các ngươi đang ở mức lỡ dỡ, sao có thể không học? Chỉ là ta không thể dạy nguyên ngày như trước đây nữa. Chờ qua tháng giêng, mỗi buổi chiều ta sẽ đến dạy các ngươi bài mới, còn buổi sáng, các ngươi liền đi theo Vũ Khâm học buôn bán đi!”
“Dạ, thẩm thẩm.”
Bùi Huyền thật sự sợ Giang Mộ Yên sau khi có thai sẽ không dạy bọn họ tiếp nữa, nhưng giờ nghe nàng nói qua năm mới vẫn tiếp tục, trong lòng hắn cũng trấn định không ít.
Bùi Phong lúc này nghe đối thoại của bọn họ chấm dứt mới chậm rãi bước lên, nhưng lại không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn sắc mặt Giang Mộ Yên, rồi mới nhẹ giọng “Sắc mặt của nàng hồng hào hơn trước đây không ít, xem ra nghỉ ngơi quả nhiên là cách dưỡng thân thể tốt nhất. Còn về chuyện dạy học, ta và Nhị đệ đều có thể chờ. Trước mắt nàng vẫn nên dưỡng cho thân thể tốt lên rồi tính!”
“Bùi Phong, chuyện này ngươi đừng lo lắng. Thân thể ta tốt lắm, cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sắp thành heo luôn rồi, sao có thể không tốt? Nhưng thật ra ngươi và Bùi Huyền, hơn nửa tháng không gặp, có khỏe không?”
“Chúng ta tốt lắm!” Bùi Phong nói xong bốn chữ liền im lặng lùi về sau.
Giang Mộ Yên nhìn hắn, đang định quay đầu nói gì đó với Bùi Vũ Khâm thì liền cảm nhận được một ánh mắt chăm chú từ Tần Hồng Diệp. Ngẩng đầu nhìn về phía hai người Vân Ái Liễu và Tần Hồng Diệp, nàng khách khí gật đầu một cái. Nhưng sau khi thấy động tác của nàng, Tần Hồng Diệp chỉ làm như không thấy mà mang theo hai nha hoàn Thanh Nguyệt, Lãm Nguyệt rời đi. Vân Ái Liễu còn mỉm cười hành lễ với Giang Mộ Yên một cái nhưng cũng không bước lên chào hỏi mà chỉ lẳng lặng rời đi.
Giang Mộ Yên vừa thấy vậy liền biết mình lại bị bài xích nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT