Bùi Vũ Khâm nghe Giang Mộ Yên nói vậy thì trong lòng cũng đồng cảm.
Đúng là rất nhiều lúc vì nhất thời vô ý để khế ước giấy Tuyên Thành bị
mưa dột hoặc không cẩn thận dính nước nên để đảm bảo lợi ích hai bên,
không thể không bỏ thời gian ký lại một lần nữa. Thật sự là vừa tốn thời gian mà vừa tốn công sức. Nếu thứ giấy da kia thật sự tốt như Yên nhi
nói thì hắn tất nhiên sẽ là người đầu tiên hy vọng có được nó.
Nhưng mà…
“Yên nhi, quá trình chế tạo thứ này rất phiền phức sao? Hay
là cần thứ gì đặc biệt? Nếu cần gì thì nàng cứ việc nói, ta nhất định sẽ cho người tìm đầy đủ những nguyên liệu nàng cần!”
Giang Mộ Yên lắc đầu “Vũ Khâm, đừng lo lắng, ngoại trừ dê vừa tuổi cùng mấy sư phụ rành chuyện lột da dê thì không cần gì nữa.”
“Chỉ vậy thôi sao? Yên nhi, nàng chắc chứ?”
Giống như không quá tin tưởng nguyên liệu tạo ra thứ giấy da vĩ đại
lại đơn giản như vậy, biểu tình Bùi Vũ Khâm lộ ra mấy phần khó tin,
khiến Giang Mộ Yên không khỏi cười lớn.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều. Ngày mai chàng cùng ta xem là
hiểu ngay thôi. Có điều ta chắc không thể nhìn cảnh lột da dê máu me
được rồi, sợ là chỉ có thể để người ta lột sẵn rồi dùng nước rửa lại cho sạch hẵng mang đến đây.”
“Chuyện này không vấn đề. Ta bảo Thanh Thư đi dặn người ta làm là được.”
“Vậy Vũ Khâm chàng có vì thế mà cảm thấy ta rất tàn nhẫn hay không?”
“Yên nhi, nàng đang nói ngốc cái gì vậy? Nói như nàng, vậy
không phải mỗi ngày chúng ta đều phải ăn chay hay sao? Nếu không cũng là sát sinh rồi. Tàn nhẫn? Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá. Nếu nàng thật sự cảm thấy bất an, không đành lòng thì chúng ta đừng làm cái giấy da đó
nữa. Dù sao cũng đã dùng giấy Tuyên Thành nhiều năm như vậy rồi, sau này dùng tiếp cũng giống nhau thôi.”
“Vậy sao được?” Giang Mộ Yên nghe Bùi Vũ Khâm an ủi như vậy liền lắc đầu phản đối. Một lúc sau, nàng mới thấp giọng nói “Thật ra ta cũng chỉ mâu thuẫn một chút mà thôi. Có lẽ là bởi vì ta đời trước đọc không ít Kinh Phật này nọ nên vẫn cảm thấy có điều áy náy!
Nhưng mà chàng nói rất đúng. Bình thường ba bữa của chúng ta
nào có thiếu mấy thứ ăn mặn như thịt bò này nọ? Nếu đã ăn mặn rồi mà giờ lại nói chuyện sát sinh tàn nhẫn thì không khỏi quá giả tạo.
Dù sao cũng là cuộc sống có nhu cầu này, chúng ta cũng đừng
so đo nữa. Vũ Khâm, chàng coi như ta chưa nói gì, đừng để trong lòng!”
“Nàng nha! Người để trong lòng là nàng mới đúng. Ta vốn định
mở lòng cho nàng, thế nào mà lại biến thành nàng khuyên ta vậy? Yên nhi
ngốc, đi, ăn cơm thôi, không nói chuyện này nữa!”
“Được!”
~
Hôm sau, trời nắng đẹp. Tuy vẫn là ánh mặt trời mùa đông nhưng chiếu lên người cũng có cảm giác rất ấm áp.
Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm phá lệ không nướng trên giường mà đều đứng dậy sớm hơn bình thường hai khắc chung*.
*(R: hai khắc chung: 20 phút.)
Hai người cũng không mặc cái loại quần áo hoa lệ hay áo choàng tay
rộng cùng đại y như bình thường mà đặc biệt bảo Hồng Nguyệt tìm đến hai
bộ quần áo mùa thu, bên ngoài lại khoác một cái áo lông ngắn không tay.
Tuy là quần áo mùa thu nhưng vì lúc làm đã gần vào đông nên cũng rất
dày. Hơn nữa thời tiết hôm nay cũng đặc biệt ấm, cho nên sau khi mặc đồ
mùa thu rồi khoác thêm áo khoác thì cũng không thấy lạnh, tay chân hoạt
động cũng không bị ảnh hưởng, cảm thấy rất linh hoạt. Thanh Thư và Hồng
Nguyệt cũng mặc trang phục lưu loát, là kiểu dễ dàng hoạt động.
Chủ tớ bốn người sau khi dùng xong điểm tâm, Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ
Yên liền ngồi lên kiệu để người khiêng đến một sân khác trong nhà. Thanh Thư và Hồng Nguyệt tất nhiên cũng theo sát bên kiệu.
Bởi vì có thể sẽ không kịp về Lưu Vân tiểu trúc dùng cơm trưa nên
Hồng Nguyệt thân là nha hoàn của Giang Mộ Yên, sợ nàng bị đói nên tất
nhiên không thể không xách một cái giỏ đựng trà bánh mang theo.
~
Bên kia, trong sân của Bùi Huyền, ánh nến trong gian phòng ngủ của hắn cũng đến hừng đông còn chưa tắt.
Trong phòng, Bùi Huyền ngồi trên cái bàn cách giường không xa đang
sắc mặt âm trầm, tái nhợt lại mang theo mấy phần quật cường, bướng bỉnh, không chịu lên giường nghỉ mà vẫn dùng ánh mắt sắc bén như đao nhìn
chằm chằm đề thi trên bàn.
Bên cạnh tờ đề kiểm tra của hắn còn có không ít ‘giấy nháp’, trên mỗi tờ giấy đều chằn chịt là số và những phép tính.
Liếc mắt một cái đã nhìn ra được hiển nhiên là hắn không tin lời
Giang Mộ Yên, định giải hết ba đề kiểm tra nàng cho trong vòng một buổi
tối.
Đáng tiếc…
Dựa theo tình hình trước mắt mà nói thì hắn phỏng chừng thật sự không tính được.
Giang Mộ Yên chết tiệt này, nàng tuyệt đối là cố ý. Làm gì có ai có
thể tính ra tổng từ một đến một ngàn trong thời gian ngắn chứ? Khó trách nàng lại chắc chắn nói hắn không thể làm hết như vậy. Trong lòng Bùi
Huyền không khỏi phẫn hận.
Nhưng đổi một góc độ khác mà nghĩ thì nếu Giang Mộ Yên có thể ra đề
như vậy, chắc chắn bản thân nàng phải biết đáp án. Vậy đáp án của nàng
từ đâu mà đến, không phải cũng nhờ tính toán ra hay sao?
Nếu Giang Mộ Yên đã có thể tính ra được thì dựa vào cái gì mà Bùi Huyền hắn lại không?
Có lẽ Giang Mộ Yên định dùng cách này để kiểm tra xem hắn và Bùi Phong có thật sự kiên nhẫn học tập hay không cũng không chừng.
Vừa nghĩ vậy, Bùi Huyền cuối cùng cũng tâm bình khí hòa được chút
đỉnh. Chậm rãi vươn vai, xoa xoa đôi mắt đã mệt mỏi. Khi hắn định đứng
lên hoạt động thân thể, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục thì ngoài cửa
truyền đến một loạt tiếng đập cánh có quy luật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT