Quả nhiên Giang Mộ Yên không hề phát hiện ý nghĩa đằng sau hành động
nhỏ của Bùi Vũ Khâm, nhất thời liên xoay người, vừa như làm nũng, vừa
như ngượng ngùng nói “Vũ Khâm, trong lòng ta gấp thôi! Lát nữa chàng phải giúp đỡ ta, giúp ta đắp một người tuyết lớn nhất nha!”
Đối với tư thái tiểu nữ nhi hiếm thấy của nàng, Bùi Vũ Khâm vừa hưởng thụ lại vừa thương tiếc trong lòng. Nhất thời hắn dùng tay kia (tay không nắm tay bạn Yên á) xoa xoa mái tóc đã được Hồng Nguyệt chải chuốt của nàng, nói “Được, lát nữa nhất định sẽ giúp nàng đắp một người tuyết lớn nhất. Được chưa?”
“Ừm, vậy mới được!”
Ngay khi những lời này vừa xong, Hồng Nguyệt cũng đã lớn tiếng gọi bọn họ từ giữa sân “Lão gia, phu nhân, được rồi!”
“Oa, được rồi, được rồi. Vũ Khâm, được rồi kia, chúng ta nhanh đi!”
Nói xong, Giang Mộ Yên cũng đã nhịn không được mà kéo tay Bùi Vũ Khâm chạy xuống bậc thềm.
Bùi Vũ Khâm vừa cẩn thận chạy theo nàng, vừa ôn nhuận cười nói “Yên nhi, nàng chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.” Bộ dáng kia nào còn chút trầm ổn nào của ngày thường, toàn bộ đều là hận không thể sủng thê lên tận trời.
Bùi Phong thấy vậy thì vẻ mặt trở nên cô đơn. Mà Bùi Huyền thì lại chấn kinh không thôi.
“Này, Bùi Phong, Bùi Huyền, các ngươi còn thất thần làm gì?
Chúng ta hai người một đội, thi đắp người tuyết a. Xem đội nào đắp được
người tuyết vừa lớn lại đẹp nhất. Mau tới a!”
Không biết qua bao lâu, Giang Mộ Yên giờ đã cùng Bùi Vũ Khâm chạy đến giữa sân mới vẫy vẫy tay với bọn họ, vui vẻ gọi lớn.
Bùi Huyền và Bùi Phong lúc này mới giật mình tỉnh lại, sau đó cũng nhanh chóng đi qua.
Lúc này, tất cả mọi người cũng chia đội xong rồi, đúng là hai người một đội, đều tự xác định vị trí mà bắt đầu đắp người tuyết.
Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên tất nhiên là một đội, Thanh Thư và Hồng Nguyệt cũng hợp thành một đội, sau đó tất cả gia đinh, nha hoàn cũng
không bị đuổi ra mà đều tự gọp thành hai người một đội, bắt đầu lăn quả
cầu tuyết theo yêu cầu của Giang Mộ Yên. Mà Bùi Phong và Bùi Huyền thân
là công tử, lại là hai người duy nhất còn sót lại nên tất nhiên chỉ có
thể tạo thành một đội, bắt đầu gia nhập trận doanh.
Mới đầu, mọi người còn chưa dám thoải mái vui đùa, nhất là đám hạ
nhân. Nghĩ cũng phải, đã bao giờ có đạo lý hạ nhân có thể chơi cùng chủ
tử như phu nhân, công tử đâu? Nhưng sau khi người nào đó ném một quả cầu tuyết thì hiện trường liền náo nhiệt hẳn lên, rất nhanh đã trở nên ồn
ào hỗn loạn. Cầu tuyết bắt đầu bay đầy trời, sau đó là tiếng kêu sợ hãi, tiếng cười to, cả những tiếng gọi lớn đều hòa vào nhau, khiến sân sau
Lưu Vân tiểu trúc sáng nay chợt trở nên náo nhiệt.
Giang Mộ Yên bị bộ dạng mọi người đầu mang một đống tuyết, nếu không
phải búi tóc của nha hoàn nào đó bị ném đến sút ra thì chính là ai đó bị tuyết rơi vào trong áo, không ngừng nhảy nhót la hét ‘lạnh quá’ chọc
cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.
Mà thấy Yên nhi cười vui vẻ như vậy, nụ cười của Bùi Vũ Khâm cũng không còn hàm súc như xưa mà cũng trở nên thoải mái.
Bùi Huyền và Bùi Phong cuối cùng cũng bị sự vui vẻ của mọi người cuốn hút. Sau khi không biết ai ném tuyết vào sau ót Bùi Huyền thì hai người bọn họ cũng dứt khoát buông nỗi băn khoăn mà gia nhập cuộc chiến.
Nhất thời, toàn bộ sân sau đều tràn ngập tiếng cười vui vẻ cùng tiếng la hét.
Giang Mộ Yên thông minh lôi kéo Bùi Vũ Khâm. Trong khi mọi người còn
đang phấn khích ném tuyết, ai cũng không để ý đến chuyện đắp người tuyết thì chính nàng cũng đã cùng Bùi Vũ Khâm bắt tay vào việc ở một góc hơi
khuất.
Chuyện đắp người tuyết này, trước giờ Giang Mộ Yên chưa từng thử
nhưng cũng biết căn bản các bước làm. Mà Bùi Vũ Khâm tuy không phải lần
đầu tiên thấy tuyết nhưng vẫn chưa bao giờ nghĩ sẽ đắp người tuyết, cho
nên hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu. Vì vậy, Giang Mộ Yên liền
vui vẻ dạy Bùi Vũ Khâm nên làm thế nào mới có thể tạo ra một người
tuyết, sau đó hai người liền phân công rồi bắt đầu ra tay.
Đầu tiên là phải gom tuyết xung quanh lại một chỗ, bởi vì phải làm
một cái bệ để đặt người tuyết. Mà Yên nhi nói muốn làm một người tuyết
vĩ đại một chút, cho nên cái bệ này nhất định phải đủ to. Bởi vậy, hai
người cũng hoàn toàn không để ý đến hình tượng, gần như là nằm úp sấp mà đắp tuyết.
Lần đầu tiên chạm đến nhiều tuyết như vậy, Giang Mộ Yên hoàn toàn
quên đi cái lạnh, chỉ hưng phấn không ngừng thở khí rồi lại vui vẻ gom
tuyết.
Tại một khắc này, Bùi Vũ Khâm cũng tạm quên đi tuổi tác cùng thân phận của hắn để làm hành động giống Giang Mộ Yên.
“Yên nhi, bệ đỡ bây lớn đã đủ chưa?”
Sai khi đắp tất cả số tuyết gom lại được thành bệ phẳng, Bùi Vũ Khâm
liền như một đứa trẻ ham học hỏi hỏi Giang Mộ Yên. Giang Mộ Yên đứng bên cạnh hắn, cùng nhìn thành quả bận rộn hơn nửa ngày mới vừa lòng nói “Ta thấy đủ rồi. Bây giờ đến quả cầu để làm thân người tuyết.”
“Được!”
Hai người bốn tay liền bắt đầu lăn ra quả cầu tuyết của riêng bọn họ.
Mà những người khác chiến đấu nửa ngày, cuối cùng mới đuối sức mà
ngưng chiến ngồi trên tuyết nghỉ ngơi. Vừa quay đầu lại liền phát hiện
lão gia cùng phu nhân của bọn họ không biết khi nào đã lăn được một quả
cầu tuyết thật lớn.
Lúc này, Thanh Thư và Hồng Nguyệt là những người đầu tiên kêu thảm thiết “Oa, lão gia, phu nhân, hai người chơi ăn gian, cư nhiên không đợi chúng ta mà đắp trước.”
“Hừ hừ, ai bảo các ngươi ham chơi ném tuyết? Haha, nếu không
bắt đầu là sẽ thua đó nga. Quên nói cho các ngươi, đội nào đắp được
người tuyết lớn nhất sẽ có thưởng nga!” Giang Mộ Yên cười đắc ý.
“Thưởng cái gì?”
Người đầu tiên nhịn không được mở miệng hỏi lại là Bùi Huyền. Điều
này khiến Giang Mộ Yên có phần kinh ngạc, nhưng nàng vẫn mỉm cười thản
nhiên nói “Có thể yêu cầu lão gia một chuyện!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT