Nghe giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo của Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm liền biết bằng trí tuệ của mình, nàng lúc này chắc chắn đã hiểu được tin tức mà hắn vẫn muốn giấu diếm. Trong lòng hắn lo lắng không thôi, ánh mắt lại vẫn nhìn chăm chú vào nàng, sợ nàng sẽ làm ra chuyện gì tổn thương đến bản thân.
“Vũ Khâm, là ai?
Vũ Khâm, chàng nói cho ta biết, là ai làm hại chúng ta như vậy! Ta có quyền được biết!”
Bùi Vũ Khâm đương nhiên biết nàng có quyền, hắn đã sớm giam Lâm Quỳnh Hoa lại để Yên nhi có cơ hội tự mình xử lý rồi. Nhưng nếu có thể, hắn thật sự hy vọng thà là Yên nhi vĩnh viễn cũng không biết được tin này, như vậy ít nhất trong lòng nàng cũng sẽ không thất vọng cùng thương tâm đến vậy.
Sau khi im lặng một lúc, Bùi Vũ Khâm mới chậm rãi nói ba chữ “Lâm Quỳnh Hoa!”
Ba chữ này vừa được nói ra, tròng mắt Giang Mộ Yên liền co lại, hơn nửa ngày sau mới chậm rãi nói một câu “Thì ra là ả!”
“Yên nhi, người đã bị bắt lại rồi, ta vẫn chưa động tay xử lí. Ta nghĩ nếu nàng tỉnh lại chắc chắn sẽ muốn được tự mình giải quyết chuyện này.”
Lúc Bùi Vũ Khâm nói những lời này, cảm xúc đã bình thản hơn nhiều. Lúc này, sự hổ thẹn cùng tự trách của hắn đã biến thành nỗi sợ hãi từ trong tiềm thức. Hắn sợ sau chuyện sẩy thai lần này, Yên nhi sẽ không gượng dậy nổi, không thể khôi phục vẻ sáng sủa như trước đây nữa.
“Vũ Khâm, cảm ơn chàng, cảm ơn chàng đã suy nghĩ chu đáo cho ta, cảm ơn chàng đã để ả lại cho ta xử lí.. Ta sẽ ‘chiêu đãi’ ả thật tốt!”
Sau khi Giang Mộ Yên biết hung thủ là Lâm Quỳnh Hoa thì mới đầu có kinh ngạc, nhưng sau đó nơi đáy mắt nàng đã hiện lên ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng không thôi, khiến Bùi Vũ Khâm thấy vậy cũng thầm cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể nói “Yên nhi, mặc kệ nàng quyết định như thế nào, ta đều đi theo bên cạnh nàng, cùng nàng gánh vác hết thảy!”
Giang Mộ Yên lẳng lặng nhìn Bùi Vũ Khâm, rất muốn nở một nụ cười trấn an với hắn, nhưng chỉ có từng dòng lệ trong suốt rơi ra từ khóe mắt. Bùi Vũ Khâm thấy vậy, trái tim lại đau đến mức muốn vỡ ra. Hắn nhanh chóng nghiêng người ôm lấy Giang Mộ Yên đang không ngừng rơi lệ, rồi cũng khóc theo, khiến Thương Tử Đồng đứng bên cạnh cũng nhịn không được mà cảm thấy đau khổ cho bọn họ.
Vốn là một đôi trời đất tạo ra, hạnh phúc đến cỡ nào a, nhưng cố tình lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu tẩu tử thật sự không thể có con nữa thì cuộc sống của bọn họ sau này sẽ bị ám ảnh cùng tiếc nuối đến cỡ nào đây?
Thương Tử Đồng không đành lòng tiếp tục lưu lại, bởi vì có an ủi bao nhiêu đi nữa, lúc này bọn họ cũng không cần.
~
Bùi gia phân đôi.
Trong khi mọi người cảm thấy phẫn nộ và oan ức, muốn biện giải cùng ngăn cản thì chuyện ngăn hai khóa viện ra đã được hoàn thành.
Lúc này, trong cả sân đều không có ai đứng ra nói lấy một tiếng, chỉ tùy ý mấy thợ xây được mướn từ bên ngoài vào xây lên một bức tường cao chừng ba trượng ngay giữa Bùi phủ, phân Bùi phủ từ một thành hai.
Hơn nữa càng thái quá chính là đám người Tần Hồng Diệp thấy trên bức tường chia cắt kia vậy mà lại không có lấy một cái cổng nhỏ*.
*(R: nguyên văn là cổng tò vò. Cái này nè:
)
Nói cách khác, nếu bọn họ muốn đến sân phía Đông thì chẳng những cần phải được Bùi Vũ Khâm đồng ý trước mà còn phải ra ngoài từ cửa chính phía Tây, sau đó lại lần nữa vào qua cửa lớn chính thức của Bùi phủ rồi mới có thể đến được Lưu Vân tiểu trúc.
Tình hình như vậy quả thật giống như bọn họ hoàn toàn bị Bùi Vũ Khâm cô lập lại. Nhưng Tần Hồng Diệp lại không thể nói gì, bởi vì nàng không biết đứng trên lập trường nào để mà nói.
Vì thế, tất cả mọi thứ thuộc về chi thứ hai, thứ ba cũng đều được đóng gói lại dưới sự chỉ huy, an bày của Thanh Thư, sau đó lần lượt chuyển sang sân phía Tây hết.
Cuối cùng, Thanh Thư thậm chí đã sớm cho người chuẩn bị kiệu chờ sẵn. Sau khi đã chuyển xong hết đồ liền chỉ vào mấy cỗ kiệu rồi cung kính mời đám người Tần Hồng Diệp, Vân Ái Liễu lên, khiến bọn họ dù tức giận đến mức mặt mày trắng bệch nhưng cũng không thể không bước lên, tâm không cam lòng không nguyện bị người nâng đi.
Nửa canh giờ sau, khi Tần Hồng Diệp nhận được một trăm lượng bạc mà Thanh Thư sai người đưa đến, nói là tiền tiêu tháng sau phân cho chi thứ hai thì Tần Hồng Diệp cuối cùng cũng không thể đè nén lửa giận nữa mà lật bàn.
~
Mười ngày sau.
Giang Mộ Yên sau khi sẩy thai cuối cùng cũng có chút tinh thần. Mấy ngày nay được Bùi Vũ Khâm ngày đêm ở bên cạnh, ngoại trừ tâm tình vẫn còn bi thương, khổ sở thì thân thể nàng đã khôi phục gần như là hoàn toàn.
Tuy nói sẩy thai thì phải nằm trên giường điều dưỡng một tháng nhưng Giang Mộ Yên đã không chờ được nữa mà muốn đi gặp Lâm Quỳnh Hoa.
Hơn nữa không biết là tại thể chất nàng thật sự rất tốt hay vì những thứ thuốc bổ của Bùi Vũ Khâm cho nàng uống đều là cực phẩm trong cực phẩm mà bắt đầu từ ngày thứ tám thì nàng đã không còn thấy đau ở đâu nữa, thân thể dường như đã khôi phục lại trạng thái trước kia.
Chuyển biến tốt như vậy tất nhiên càng khiến Giang Mộ Yên không thể nằm yên. Bởi vì nàng đã sắp không thể chịu đựng được tình cảnh Bùi Vũ Khâm giống như tự ngược mà ‘hầu hạ’ cho nàng cũng như nỗi hận của nàng đối với Lâm Quỳnh Hoa. Nói cách khác, nếu thật sự chờ nàng tĩnh dưỡng đủ một tháng thì Vũ Khâm của nàng chắc đã không còn hình người nữa rồi.
Hy vọng làm mẹ của nàng gần như đã bị dập tắt hoàn toàn, đau là đau, không thể đau hơn được nữa, cũng nên để tên hung thủ kia nếm trải một chút.
Giang Mộ Yên cắn răng, nghĩ như vậy.
~
Bạn bị sẩy thai, đại phu nói không thể có con được nữa? Đừng lo, đã có vòng tay huyết ngọc thạch. Vòng tay huyết ngọc thạch, giúp cơ thể bạn khôi phục về trạng thái tốt nhất trong thời gian ngắn nhất để chuẩn bị cho sự xuất hiện của bảo bối thứ hai. Vòng tay huyết ngọc thạch là hy vọng mới cho những cặp vợ chồng có điều kiện nhưng bất hạnh trúng độc tuyệt tự. Sản phẩm không phải thuốc và không có tác dụng thay thế thuốc nữa bệnh. Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.
Tính mần 2 chương mà chương sau bị đánh số chia ra ròi nên thôi cắt ngang đây.
Tự nhiên cỡ này nút ‘K’ bị lờn, cứ Bùi Vũ hâm suốt ==”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT