Edit: Ring.

Lời này nói ra, ngoại trừ Bùi Vũ Khâm vốn đã biết lai lịch thật sự của Giang Mộ Yên thì đừng nói là Hướng Nhật, ngay cả Thương Tử Đồng cũng thiếu chút nữa đã rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Tiểu tẩu tử này nhìn rất thông minh nha, sao lại lấy một cái cớ khiến người ta khó có thể tin tưởng đến vậy chứ?

Hướng Nhật tất nhiên cũng không tin “Mộ Yên, nàng nghĩ nàng nói vậy là ta sẽ buông tha, sẽ tin tưởng sao?”

“Ngươi có tin hay không cũng không quan trọng, dù sao những gì nên nói ta cũng đã nói hết rồi.”

Giang Mộ Yên tựa hồ cũng không thèm để ý Hướng Nhật có tin hay không, nàng chỉ cần không thấy thẹn với lòng là được.

“Mộ Yên, ta hỏi lại một lần nữa. Nàng thật sự vì Bùi Vũ Khâm mà ở lại chỗ này, không đi với ta sao?”

Trong mắt Hướng Nhật giống như là đã hạ quyết tâm. Ánh mắt đó khiến người ta nhìn thấy mà rùng mình.

Bùi Vũ Khâm nãy giờ vẫn im lặng, lúc này cũng nhịn không được mà lộ ra mấy phần uy hiếp trong ánh mắt, hắn trầm giọng hỏi “Hướng Nhật, ngươi muốn làm gì? Tốt nhất là ngươi đừng có làm ra chuyện gì khiến ta phẫn nộ, nếu không, kết quả sẽ không phải là điều ngươi có thể thừa nhận được đâu.”

Hướng Nhật lại giống như không hề nghe lọt tai lời nói của Bùi Vũ Khâm, thậm chí nhìn còn không thèm nhìn một cái. Hắn chỉ tiếp tục dùng đôi mắt thâm trầm phức tạp đó nhìn Giang Mộ Yên.

“Mộ Yên, ta tin tưởng chắc chắn rằng nàng chỉ bị che mắt nhất thời mà thôi. Một ngày nào đó nàng sẽ nhớ lại tất cả những ký ức đã qua.”

Giang Mộ Yên không có chút cảm tình với sự cố chấp của Hướng Nhật, nàng chỉ cảm thấy hắn rất đáng thương mà thôi. Người cố chấp, phần lớn cuộc đời hoặc là sẽ rất hạnh phúc, hoặc là sẽ rất bất hạnh. Nếu Hướng Nhật thật sự không chịu quay đầu, không chịu nghe lời nàng nói, vậy thì cuộc sống của hắn nhất định sẽ là vế sau.

“Hướng Nhật, ta không thể nào nhớ lại được. Ta căn bản không phải nàng, làm sao có thể có được trí nhớ hay ký ức của nàng đây? Ngươi đi đi, cũng đừng có ý đồ nói ra lời gì uy hiếp chúng ta, ta và Vũ Khâm cũng không phải loại người sợ bị uy hiếp. Mặc kệ ngươi chuẩn bị làm cái gì, ta đều hy vọng ngươi có thể cân nhắc thật kỹ lưỡng trước khi làm.

Hơn nữa trên đời chỗ nào không có cỏ, ngươi cần gì phải đơn phương yêu mến một bụi hoa chứ? Ta nói hết lời như vậy, đa tạ ngươi mấy ngày qua đã tận tâm chữa trị cho ta. Giờ ta đã khỏe rồi, ngươi có thể đi.”

Hướng Nhật nhìn trong mắt Giang Mộ Yên ngoại trừ đồng tình thì thật sự không có chút tình cảm dư thừa nào khác, trong lòng liền phát lạnh.

Mộ Yên này thật sự là xa lạ đến cưc hạn. Quả nhiên không có một chút bóng dáng nào của Mộ Yên trước kia.

Chẳng lẽ ngoại trừ vẻ ngoài giống nhau thì linh hồn bên trong thật sự đã hoàn toàn thay đổi sao?

Không!

Trên đời này tuy chuyện kỳ dị thần thánh gì cũng có thể xảy ra, nhưng mượn xác hoàn hồn chính là chuyện lạ chỉ có thể thấy trong sách vở, sao có thể phát sinh với Mộ Yên?

Mặc kệ thế nào, hắn nhất định phải tìm hiểu cho ra lẽ.

Cuối cùng nhìn kỹ Giang Mộ Yên một lần, Hướng Nhật không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nói với bọn họ rằng hắn vẫn không bỏ cuộc, hắn còn trở lại nữa, sau đó liền xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Thấy Hướng Nhật vừa đi, Thương Tử Đồng là người đầu tiên thở phào nhẹ nhõm. Hắn lập tức bước đến bên giường, thân thiết nói “Tạ ơn trời đất, tiểu tẩu tử, cuối cùng tẩu cũng tỉnh rồi. May là tẩu không có chuyện gì a, nếu không, Bùi đại ca chắc cũng không chịu nổi nữa. Tẩu nhìn sắc mặt huynh ấy xem, chẳng những trắng bệch đến mức có thể so sánh với tẩu mà còn phải ứng phó tên bệnh thần kinh vừa rồi. Tẩu không biết đâu, nếu tẩu còn chưa tỉnh lại, ta hoài nghi tên kia sẽ giết người a.”

“Tử Đồng.”

Bùi Vũ Khâm ngắt ngang lời nói khoa trương của Thương Tử Đồng, biểu tình có chút mất tự nhiên nhìn Giang Mộ Yên, sau đó hắn nhẹ giọng mỉm cười nói “Yên nhi, không sao. Nàng đừng lo lắng, Hướng Nhật giờ không có nội lực, sẽ không thương tổn đến chúng ta. Huống chi bên ngoài còn có Triển Tịch cùng Nghênh Phong canh giữ nữa chi.”

Giang Mộ Yên lẳng lặng gật đầu, hơi mở to mắt, giống như muốn nhìn Bùi Vũ Khâm rõ hơn một chút. Khi nhìn đến dưới hàng mi dài mà cong của hắn còn mấy giọt nước mắt vẫn chưa kịp lau đi thì trong lòng nàng thầm rung động thật mạnh, nàng vươn bàn tay gầy nhỏ của mình. Vừa nhấc lên, Bùi Vũ Khâm đã nhanh chóng đưa tay nắm lấy.

“Vũ Khâm, đừng sợ, ta không sao. Ta vẫn còn sống!”

“Yên nhi, thât xin lỗi!”

Bùi Vũ Khâm không muốn khóc, nhưng hắn chính là không thể nào kiềm chế được cái cảm xúc tự trách này. Nếu không phải hắn chắc chắn Lâm Quỳnh Hoa sẽ không hại Yên nhi ở Đại Tuệ tự như vậy thì Yên nhi sao phải chịu khổ, còn để mất đi đứa con đầu tiên của bọn họ?

Đây tất cả đều là lỗi vì hắn đã quá tự phụ!

Cho dù có thể khiến Lâm Quỳnh Hoa phải trả cái giá còn thảm hại hơn cái chết, nhưng đứa bé đã mất cũng không thể vì vậy mà quay trở lại, những nỗi khổ Yên nhi phải chịu, máu Yên nhi đã mất cũng không thể xem như chưa từng xảy ra.

Vậy hắn phải làm sao đây? Nên làm sao mới có thể bù đắp lại cho được?

Bùi Vũ Khâm chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ, khó đối mặt với Yên nhi như vậy.

“Vũ Khâm, đừng rơi nước mắt. Ta biết trong lòng chàng khó chịu, nhưng đây không phải lỗi của chàng, đừng tự mình đeo tội danh này lên, như vậy quá nặng, cũng quá đau đớn. Nếu muốn nói là sơ ý thì không chỉ một mình chàng có sai, người làm mẫu thân là ta cũng không biết thân thể mình thay đổi, hoàn toàn không ý thức được mình đã mang thai. Cho nên giờ mất đi đứa bé, mất đi bảo bối mà chàng đã mong đợi lâu, người nên nói xin lỗi phải là ta mới đúng!”

“Yên nhi, đừng nói nữa. Nàng nói vậy, ta liền không còn mặt mũi gặp nàng.”

Giọng nói Bùi Vũ Khâm cũng đã trở nên nghẹn ngào, nhưng biểu tình lại rất gấp gáp. Hắn vì Yên nhi tự nhận trách nhiệm về mình mà vội vã lên tiếng khuyên ngăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play