Bọn họ thế nào cũng không ngờ lại có thể gặp được Bùi Dạ Tập bị trục
xuất khỏi gia môn ở Giang thành không lớn không nhỏ này. Hơn nữa chỉ
trong thời gian ngắn mà Bùi Dạ Tập đã có được một phần sản nghiệp không
nhỏ, thật sự là khiến người ta kinh ngạc đến rớt tròng mắt.
Mọi chuyện phải nói từ khi đoàn người Bùi Vũ Khâm đến khách điếm.
Khách điếm Ninh Á là khách điếm số một của Bùi gia ở Giang thành. Tuy quy mô không quá lớn nhưng vì đã ở đây gần mười lăm năm cho nên không
chỉ có danh tiếng ở Giang thành mà cũng khá nổi danh trên toàn Đông Vân
quốc, xưa nay lấy khẩu hiệu ‘Thoải mái như ở nhà’ mà được các thương lữ, khách trọ yêu thích.
Gần như tất cả mọi người từ nam chí bắc khi đi qua Giang thành đều
vào ở khách điếm Ninh Á. Đoàn người Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên tất
nhiên cũng sẽ không chịu thiệt mà đi ở khách điếm người khác, tất nhiên
là thẳng đến tổng điếm của khách điếm Ninh Á.
Thanh Thư còn lo lắng sợ bọn họ không có chỗ ở vì đã không báo trước
để chưởng quầy giữ lại sân thanh nhã cho lão gia. Lại không ngờ, đến khi đứng trước tổng điếm khách điếm Ninh Á lại phát hiện bảng hiệu của
khách điếm đã bị đổi, làm gì còn là cái gì khách điếm Ninh Á nữa. Giờ
trên tấm biển đen hiện rõ mấy chữ màu đỏ viết ‘Khách điếm Tập Giang’,
khiến Thanh Thư nhất thời choáng váng, còn tưởng đã đi nhầm đường, đến
lộn điếm. Nhưng phong cách cố hữu của sản nghiệp Bùi gia lại nói lên
rằng hắn căn bản không đi sai, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này?
Hắn nhất thời không nghĩ ra ý gì, đánh giá một chút rồi mới ngập
ngừng cúi đầu chui vào toa xe ngựa, muốn nói lại thôi nhìn Bùi Vũ Khâm.
Bùi Vũ Khâm đang đọc sách nên không chú ý đến vẻ mặt khó xử của Thanh Thư, mà Giang Mộ Yên lại thấy được.
“Thanh Thư, sao vậy? Khách điếm không còn chỗ, ở không được sao?”
Ngẫm lại, đoàn bọn họ từ trên xuống dưới cũng hơn mười người, giờ lại đang là buổi tối lên đèn, nếu khách điếm đã đầy khách, không còn chỗ
cũng không phải chuyện không thể.
“Nếu không được cũng đừng khiển trách tiểu nhị, chúng ta đổi
một khách điếm khác cũng được, dù sao cũng chỉ ở một buổi tối thôi mà!”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy cũng buông quyển sách trong tay xuống, nhìn về phía Thanh Thư, hơi nhíu mi hỏi “Thanh Thư, sao vậy? Yên nhi hỏi sao ngươi không trả lời?”
“Khởi bẩm lão gia, khởi bẩm phu nhân, thật ra Thanh Thư vẫn chưa vào hơi có còn phòng hay không!”
Thanh Thư chần chờ nói một nửa, sau khi thấy lão gia nhà mình nghe vậy rõ ràng hơi nhíu mày thì hắn mới lập tức bổ sung “Đó là bởi vì Thanh Thư không thấy khách điếm Ninh Á của Bùi gia chúng ta.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Giang Mộ Yên sửng sốt mà cả Bùi Vũ Khâm cũng không hiểu.
“Thanh Thư, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì nha? Nói lại cho
rõ ràng xem nào. Ngươi xem đã khiến mọi người kinh ngạc đến nhường nào,
cái gì mà không thấy khách điếm của Bùi gia chúng ta?”
Không đợi Bùi Vũ Khâm mở miệng, Hồng Nguyệt đứng bên cạnh đã vội la lên.
Từ sau khi Thanh Thư không chút anh dũng mà ói liên tục từ lúc mới
lên thuyền đến tận lúc xuống, mấy ngày nay cùng ăn cùng ở thì lại càng
mất hình tượng ổn trọng cùng uy nghiêm. Lúc này hắn bị Hồng Nguyệt nói
vậy thì chẳng những không cảm thấy khó chịu mà còn bĩu môi, biểu tình ủy khuất nói “Ta nói rất rõ ràng a. Ở đây hẳn nên là khách điếm
Ninh Á của Bùi gia chúng ta, giờ đã thành một gian gọi là khách điếm Tập Giang, ta có cách gì chứ!”
“Khách điếm Tập Giang?”
Bùi Vũ Khâm nhíu mày, đầu tiên là hơi khó hiểu, sau đó liền chậm rãi đứng lên nhẹ giọng nói “Ta xuống xem xem!”
“Ta cũng đi!”
Giang Mộ Yên lập tức đứng dậy, muốn xuống xe ngựa cùng Bùi Vũ Khâm.
“Lão gia, phu nhân, không mấy cứ để Thanh Thư vào hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đi!”
Thanh Thư thấy chuyện này đã kinh động đến mức khiến lão gia muốn
đích thân xuống xe liền cảm thấy gã sai vặt là mình đã không làm tốt
chuyện được phân phó nên trong lòng cũng cảm thấy rất hổ thẹn.
Đúng lúc đó, bên ngoài xe ngựa truyền đến một giọng nói to rõ mà nhiệt tình “Xin hỏi vị trong xe ngựa là nghỉ chân hay ở trọ? Nếu là ở trọ thì xin
mời vào trong, xe ngựa có thể đi cửa hông vào hậu viện, ngựa sẽ được cho ăn đầy đủ, các vị cứ yên tâm. Xin hỏi có vị quản sự nào ra ứng một
tiếng hay không?”
Mấy người trong xe đều nghe được lời chào đầy nhiệt tình này. Thanh
Thư làm quản sự ở Bùi gia, gã sai vặt bên cạnh Bùi Vũ Khâm, nghe vậy
liền chui ra khỏi xe ngựa, liếc mắt một cái đã thấy tiểu nhị vừa tiếp
đón bọn họ kia.
Mặc dù đã dùng ánh mắt soi mói nhất đánh giá từ trên xuống dưới tiểu
nhị này một lần rồi nhưng Thanh Thư vẫn không thể không thừa nhận người
này thật sự là một tiểu nhị nhiệt tình hiếu khách. Bất luận là vẻ mặt
hay lời nói đều rất đúng mực, lại lưu loát, lão luyện không thôi, hiển
nhiên là một người rất thạo việc.
“Ta chính là quản sự. Xin hỏi tiểu nhị ca, nếu ta nhớ không
lầm thì nơi đây vốn phải là khách điếm Ninh Á mới phải, từ khi nào mà
biến thành khách điếm Tập Giang rồi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT