Xe ngựa chạy ước chừng nửa canh giờ đã dần nghe được sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài, hiển nhiên là đã tiến vào phố xá sầm uất.

Giang Mộ Yên nhịn không được xốc màn xe lên, nhìn ra ngoài. Chỉ thấy hai bên đều là cửa hàng san sát nối tiếp nhau, kiến trúc cổ kính màu gỗ, mái nhà uốn cong nhọn, còn có cả bảng hiệu, màn che đủ màu sắc. Nơi nơi đều tràn ngập không khí mua bán nhộn nhịp.

Trên phố người đến người đi tấp nập, dân chúng nhiều vô số kể. Từ lúc sống lại đến giờ, Giang Mộ Yên vẫn chưa gặp ai ngoài những người hầu, nha hoàn trong Bùi gia, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều người như vậy, không khỏi cảm thấy mới mẻ, hưng phấn vô cùng.

Mặt đường rộng hơn ba trượng*, ở chính giữa lát bằng đá tảng xanh cho xe ngựa, cỗ kiệu đi. Mà hai bên là đá vàng lát khoảng nửa trượng cho người đi đường.

(R: 1 trượng = 10 thước = khoảng 3,3m. 3 trượng là 10m).

Cả phố xá tuy náo nhiệt vô cùng nhưng lại rất trật tự, không loạn chút nào.

Xe ngựa các nhà phú quý sau khi chạy vào phố xá sầm uất đều tự động thả chậm tốc độ, không hề có chuyện phóng ngựa như bay đụng phải bá tánh bình dân như nàng thấy trên TV.

“Vũ Khâm, này sầm uất hơn tưởng tượng của ta rất nhiều, cũng ngay ngắn trật tự hơn. Không ngờ ta có thể thấy được cảnh náo nhiệt như thế này!”

Lời Giang Mộ Yên khiến Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt đều sững sờ, không hiểu sao tiểu thư của bọn họ có thể cảm khái cứ như trước giờ nàng chưa từng thấy hình ảnh chợ náo nhiệt như thế này bao giờ.

Mà Bùi Vũ Khâm biết rõ lai lịch Giang Mộ Yên thì lập tức hiểu vì sao nàng lại nói vậy, nhất thời cảm thấy đau lòng. Không biết Yên nhi trước kia sống trong hoàn cảnh như thế nào mà ngay cả một phiên chợ náo nhiệt cũng chưa từng thấy.

Hắn nhịn không được ôm lấy nàng từ phía sau, dựa đầu lên vai nàng, cùng nhìn ra phố xá đông đúc “Yên nhi, chỉ cần nàng thích, sau này mỗi ngày ta đều mang nàng ra chợ xem được không?”

“Vũ Khâm chàng nói ngốc gì vậy? Làm gì có người rảnh rỗi đến mức ngày nào cũng lang thang ngoài đường a? Ta cũng chỉ là thấy mới mẻ nên vậy thôi, nếu chàng thật sự muốn đi mỗi ngày, không chừng không bao lâu ta đã thấy chán.”

“Yên nhi, nàng chính là quá dễ dàng thỏa mãn!”

Bùi Vũ Khâm cảm khái. Đều là nữ nhân, vì sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy chứ?

“Dễ dàng thỏa mãn không tốt sao? Lòng mỗi người đều có hạn, không thể cái gì cũng muốn. Người có lòng tham không đáy, từ xưa đến giờ có ai là có kết quả tốt? Có thể có được một hai thứ mình muốn nhất trong cuộc đời đã là ông trời ban ơn rồi. Mà ta có chàng, có cuộc sống hoàn toàn mới, vậy đối với ta mà nói đã là quá đủ.”

Đời trước từng đọc nhiều kinh phật nên trong tâm tính Giang Mộ Yên cũng không phải kiểu người theo đuổi bằng được những gì tốt nhất. Rất nhiều lúc, quan niệm của nàng cực đơn giản. Khát vọng được sống cùng được đến tình yêu của Bùi Vũ Khâm, hai thứ này đã là toàn bộ những gì nàng theo đuổi trong cuộc đời này. Về phần những chuyện khác, nàng có cũng được, mà không có cũng không khiến nàng thất vọng.

“Yên nhi, nàng nha, ta thật sự không biết nên nói sao mới tốt đây. Đã đói bụng chưa? Có muốn xuống đi một chút không, tận mắt nhìn xem mọi thứ ở đây?”

Bùi Vũ Khâm ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói như hứa hẹn “Sau này Phỉ Thúy thành chính là quê hương của nàng. Nơi có ta chính là nhà của nàng. Tất cả mọi thứ ở đây sẽ không chỉ có trong tưởng tượng thôi mà đều là những gì thật sự tồn tại trong sinh mệnh của nàng.”

Giang Mộ Yên hiểu những gì hắn nỏi, nhịn không được buông màn, quay đầu lại cười “Ta biết, bắt đầu từ một khắc gặp chàng thì ta đã biết nơi này chính là chốn về của ta rồi! Chúng ta xuống đi một chút đi!”

“Thanh Thư, tìm chỗ thích hợp dừng xe lại, chúng ta muốn xuống xe dạo một chút!” Bùi Vũ Khâm lập tức phân phó.

Thanh Thư vội vàng ứng tiếng trả lời “Dạ, lão gia!”

Sau đó hắn liền đưa đầu ra ngoài, nói mấy câu với người đánh xe. Không lâu sau, xe ngựa đã từ từ ngừng lại.

Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt nhanh nhẹn bước xuống trước, sau đó chuẩn bị bệ đỡ xong hết mới nhẹ giọng nói vào trong “Lão gia, tiểu thư, có thể xuống xe rồi.”

Bùi Vũ Khâm gật đầu, liền xoay người đạp lên bệ đỡ bước xuống trước, sau đó không đợi Hồng Nguyệt đến đỡ Giang Mộ Yên, chính hắn đã vươn tay đến cửa xe “Yên nhi, đến, ta đỡ nàng xuống.”

Giang Mộ Yên chậm rãi đặt bàn tay nhỏ của mình vào bàn tay to lớn nhưng cũng trắng noãn của Bùi Vũ Khâm, lúc này mới xoay người bước ra khỏi xe ngựa.

Cả hai đều là kiểu tuấn nam mỹ nữ có dung mạo tuyệt sắc, lúc này tuy gia đinh đánh xe đã cho dừng xe ở một góc khuất không gây chú ý nhưng sự xuất hiện của Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên vẫn đưa đến không ít ánh mắt kinh diễm.

Mà Thanh Thư và Hồng Nguyệt cũng là một đôi tuấn tú xinh đẹp. Chủ tử như vậy lại xứng với hạ nhân như vậy, muốn người ta không chú ý cũng không được.

Giang Mộ Yên vẫn là lần đầu tiên xuất hiện tại nơi náo nhiệt như thế này, bị nhiều người nhìn chăm chú bằng ánh mắt kinh diễm như vậy thì trên mặt không khỏi có chút xấu hổ “Vũ Khâm, chúng ta rất kỳ quái sao? Vì sao lại có nhiều người nhìn đến vậy?”

“Tiểu thư, người ta là thấy cô và lão gia rất xứng đôi, rất xinh đẹp nên mới chú ý như vậy.”

Ngược lại với Giang Mộ Yên, Hồng Nguyệt tựa hồ tuyệt không sợ hãi, không khó chịu, ngược lại còn hào phóng cười khẽ.

“Đúng vậy, Yên nhi của ta xinh đẹp như thế, hấp dẫn ánh mắt mọi người là đương nhiên.”

“Gì? Chàng mà cũng trêu ta như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play