“Vậy cái Yên nhi gọi là toán học, nếu so sánh với ‘Kỳ xảo quyết’ của Giang gia thì cái nào thâm ảo, hữu dụng hơn?”
Bùi Vũ Khâm vẫn nhịn không được mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Giang Mộ Yên nghe hắn nhắc đến ba chữ ‘Kỳ xảo quyết’ thì nhịn không được lộ ra biểu tình không đồng ý “Chờ Vũ Khâm học xong phép chia hôm nay, hai ngày nữa ta liền cho chàng xem rốt cuộc cái ‘Kỳ xảo quyết’ mà mọi người tôn sùng là cái gì!”
Vừa nghe vậy, Bùi Vũ Khâm liền hiểu Yên nhi thật sự không để cái gọi là ‘Kỳ xảo quyết’ vào mắt.
Tuy đã đoán được những thứ hắn đang học còn thâm ảo hơn ‘Kỳ xảo quyết’ nhưng Bùi Vũ Khâm vẫn nhịn không được mà cảm thấy bất ngờ.
Hắn nghĩ nếu không phải may mắn gặp được Yên nhi trọng sinh đến này thì cả đời này của hắn phỏng chừng cũng không có cơ hội bước qua ‘Cánh cửa toán học’, học được những kiến thức về số học chân chính này.
Nhưng dù vậy, nghe Giang Mộ Yên nói mấy hôm nữa sẽ cho hắn xem ‘Kỳ xảo quyết’ thì Bùi Vũ Khâm vẫn cảm thấy kinh ngạc không thôi.
“A? Yên nhi nàng tìm được ‘Kỳ xảo quyết’ của Giang gia rồi sao? Không phải nói cái hộp chứa ‘Kỳ xảo quyết’ kia, không phải người Giang gia hay chưa học được bí quyết lịch đại đơn truyền* của nhà họ thì căn bản không thể mở ra sao? Yên nhi nàng sao lại làm được?”
(R: lịch đại đơn truyền: nhiều thế hệ chỉ truyền cho một người, xem như hàng-rất-hiếm).
Giang Mộ Yên mỉm cười “Nói vậy cũng thật quá khoa trương rồi. Bí quyết gì chứ, chờ chàng học xong tính chia, ta bảo Hồng Nguyệt mang nó đến đây, tự chàng xem thử xem, sẽ biết có phải chỉ người Giang gia mới mở ra được hay không ngay thôi.”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Bảo bối được tất cả mọi người tôn sùng, lọt vào miệng Yên nhi lại thành một thứ thật tầm thường, không có giá trị gì đặc biệt. Điều này khiến Bùi Vũ Khâm nhất thời có chút chưa tiếp nhận được.
Giang Mộ Yên hiểu chuyện đầu óc hắn chưa thể nhận nên cũng không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên lưng, kéo suy nghĩ của hắn lại.
“Về chuyện ‘Kỳ xảo quyết’, trước mất chúng ta đừng nói đến nữa. Hôm nay học phép chia trước, chờ học xong bài này, ta sẽ dạy chàng mấy công thức thường dùng lại rất hữu dụng. Sau này khi xem sổ sách gặp phải trường hợp cần tính lặp lại hay phép tính chồng chất thì có thể dễ dàng tính ra đáp án.
Đương nhiên, chỉ một mình chàng học thôi là không đủ. Muốn giải quyết triệt để vấn đề sổ sách quá nhiều lại không rõ ràng như hiện tại thì nhất định phải huấn luyện cho mấy đại chưởng quỹ chuyên môn quản lý sổ sách cùng quản sự, với mấy tiên sinh trướng phòng nữa. Để sau này bọn họ có thể dựa theo yêu cầu cùng phương thức mới mà phân chia sổ sách cho thích hợp, không thể cái gì cũng ghi vào một chỗ loạn cào cào như hiện giờ nữa. Chi chính là chi, thu chính là thu, phải phân ra rõ ràng, đây là yêu cầu cơ bản nhất đối với sổ sách.”
“Được! Yên nhi, đều nghe lời nàng. Đến lúc đó nàng phụ trách nói ra, ta và Thanh Thư sẽ dốc toàn lực phối hợp với nàng để thay thế hoàn toàn cách ghi chép sổ sách hỗn loạn hiện nay bằng một phương pháp mới dễ dàng và thực dụng hơn!”
“Được! Để nghiệm chứng xem phương pháp mới của ta thật sự có hiệu quả không thì chờ vài ngày nữa, chúng ta thí nghiệm trên đám sổ sách trong phủ trước. Đó giờ hàng tháng trong phủ phải chi bao nhiêu tiền, chàng không cần nói ta biết, trong lòng hiểu rõ là được rồi. Một tháng sau, ta sẽ đến báo cáo với chàng kết quả, chàng xem nếu cảm thấy rõ ràng sáng tỏ hơn thì chứng minh phương thức này có thể áp dụng. Nếu chàng thấy không được thì chúng ta lại thay đổi. Tóm lại, hy vọng đến khi có thể áp dụng cho các cửa hàng thì sổ sách cơ bản sẽ không cần chỉnh sửa quá nhiều so với bản gốc.”
(R: nói thiệt là ta cũng k có hiểu câu cuối nó nói cái khỉ gì nữa ==”).
“Yên nhi, ta đồng ý. Nàng vốn chính là nữ chủ nhân trong nhà này rồi, sau này tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, bất luận là gì, đều phải qua nàng. Chuyện sổ sách này cho dù nàng không đề cập đến thì nó cũng thuộc về nàng rồi, chỉ là sau này nàng sẽ vất vả!”
“So sánh với chàng thì chút vất vả đó có là gì!”
Để chấm dứt cuộc nói chuyện khách khí này, cả hai người lại lần nữa tiến vào trạng thái chăm chỉ học tập. Một người dạy, một người học.
~
“Thanh Thư, lão gia đây là ý gì? Không phải đã chọn ngày hai mươi tám tháng này sao? Thế nào lại đột nhiên thay đổi?”
Tần Hồng Diệp vừa bưng chén trà lên, còn chưa kịp nhấp ngụm nào đã vì một câu nói của Thanh Thư mà để lại bàn.
Loại chuyện thay đổi đột xuất như thế này thật sự không quá giống với tác phong của Bùi Vũu Khâm a!
Mà Bùi Phong vừa vặn cũng đang ở chỗ Tần Hồng Diệp nghe được tin tức này thì trên khuôn mặt tuấn lãng không khỏi hiện lên vẻ thống khổ không kịp che dấu.
“Nhị phu nhân hiểu lầm. Lão gia vốn đã tính xong hết rồi. Bởi vì lo lắng ngày đại hôn đó tân khách đến quá đông, mọi người bận rộn nguyên một ngày, khẳng định sẽ mệt không chịu nổi. Mà Mộ Yên tiểu thư lại thích yên tĩnh, chỉ muốn một hôn lễ yên bình mà ấm áp thôi nên lão gia mới quyết định thành thân vào ngày mười tám!
Có điều tin tức này cũng chỉ thông báo với người trong nhà thôi. Bên ngoài, hôn kỳ của lão gia và tiểu thư vẫn là ngày hai mươi tám như trước! Bởi vậy lễ bái đường ngày mười tám chỉ có người trong nhà chứng kiến, mong đại phu nhân và đại công tử sẽ đến đúng giờ!”
Tuy Thanh Thư đã giải thích như vậy nhưng sắc mặt của Tần Hồng Diệp và Bùi Phong vẫn khó coi như trước. Dù sao mấy hôm nay, nàng vốn định lợi dụng dư luận hôm thành thân mà làm một số chuyện nhỏ, giờ hôn kỳ lại dời lên như vậy thì còn làm được gì nữa?
Không biết chủ ý này rốt cuộc là của Bùi Vũ Khâm hay là Giang Mộ Yên. Nếu là của Giang Mộ Yên thì trong lòng nó cũng âm hiểm quá rồi, không ngờ đã tính toán tất cả tình huống có thể xảy ra mà đề phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT