“Sao hắn lại đến đây, Tương Vân, chẳng lẽ chỗ lão gia?” Tần Hồng Diệp cũng không thể bình tĩnh giả bộ cho cá ăn nữa, nàng nhỏ giọng vội vàng hỏi.
Lí Tương Vân cũng không rõ ràng, trả lời theo bản năng “Hẳn là sẽ không, cho dù lão gia có hoài nghi, cũng tuyệt đối không để Thanh Thư đến thẳng đây. Lão gia chúng ta từ khi nào lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Hắn rất lợi hại!”
“Vậy Thanh Thư đến đây để?”
“Chăc là có chuyện khác, muội đi ứng phó, kéo cho nha đầu Mộ Yên chút thời gian để giấu sổ sách.”
Nói xong, Lí Tương Vân vờ như vừa thấy được Thanh Thư, thong thả đứng dậy nghênh đón “Thanh Thư, sao lại là ngươi, lão gia có chuyện gì tìm ta sao?”
“Tương di, ngài ở đây thì tốt quá, lão gia không phải có chuyện muốn tìm Tương di, mà là lão gia hôm nay muốn gặp thiếu phu nhân. Vừa rồi tiểu nhân đi một chuyến đến Yên Vân lâu của thiếu phu nhân nhưng không thấy người, quản sự muội muội trong lâu nói thiếu phu nhân đến chỗ nhị phu nhân nên tiểu nhân mới đến đây.”
Thanh Thư cung kính nói, sau đó bước lên trước, cũng tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa mà chào Tần Hồng Diệp “Thanh Thư tham kiến nhị phu nhân.”
“Là Thanh Thư a, ngươi nha, vẫn luôn khách khí như vậy. Đã là đại quản sự bên người lão gia rồi, cũng phải tỏ chút uy phong chứ, sao vẫn cứ lễ nghi như vậy a?”
Tần Hồng Diệp cười châm chọc, khiến Thanh Thư mặt ửng đỏ, lại thi lễ “Nhị phu nhân ngài lại chê cười Thanh Thư. Nhị phu nhân là chủ tử, Thanh Thư là nô tài Bùi gia, nô tài cung kính với chủ tử là đương nhiên. Nếu để lão gia hay Thanh Thư không biết lớn nhỏ, lão gia nhất định sẽ không cần Thanh Thư nữa.”
“Ai nha, được rồi được rồi, là ta không tốt, không nên trêu chọc Thanh Thư. Ngươi là đến tìm Mộ Yên sao?”
“Đúng vậy, Thanh Thư phụng mệnh lão gia đến mời riêng thiếu phu nhân.”
Tiếng cười khoa trương kia của Tần Hồng Diệp lớn hơn tiếng nói chuyện bình thường không ít, tất nhiên là đang cố ý nhắc Giang Mộ Yên có người ngoài đến.
Mà Giang Mộ Yên vốn đang ngồi trong đình xem sổ sách, từ lúc nghe được Lí Tương Vân nói chuyện với người khác cũng đã cảnh giác lên.
Nhưng nàng không phải Giang Mộ Yên lúc trước, không biết trước đây khi gặp phải tình huống này Giang Mộ Yên sẽ giấu sổ sách vào chỗ nào. Lúc này, động tác đầu tiên theo bản năng của nàng là lập tức buông bút, nương theo bóng dáng Tần Hồng Diệp cố ý đứng dậy ngăn trở nam tử kia mà nhanh chóng nhét hai bản sổ sách mỏng manh vào tay áo rộng.
Sau đó lại nhân lúc Tần Hồng Diệp nói chuyện với nam tử, nàng nhanh chóng đề một câu thơ lên giấy Tuyên Thành. Bây giờ cho dù có người tiến vào, cũng sẽ chỉ nghĩ nàng ngồi một mình trong đình là do cảm xúc thi từ ca phú đang dâng trào.
Dù sao từ miệng Bùi Dạ Tập, nàng đã biết Giang Mộ Yên là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc, vậy thì ngâm thơ, vẽ tranh chắc cũng là chuyện bình thường đi.
May mắn nàng kiếp trước nhờ cái thân thể rách nát kia nên những thứ người bình thường nên học, nàng đều không có học, mà mấy thứ nhằm tu thân dưỡng tính, điều dưỡng thân thể, yên tĩnh tinh thần lại học không ít. Trong đó, trừ bỏ đánh đàn nàng chưa từng học qua thì kì, thư, họa, mỗi thứ đều biết đôi chút.
Vì vậy tạm thời nàng sẽ không bị vạch trần.
Sau khi viết được một câu, nàng liền giả bộ như nghe được tiếng trò chuyện của Thanh Thư cùng Tần Hồng Diệp, đặt bút xuống, chậm rãi đứng lên, xốc màn bước ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT