Người cảm thấy tức giận ngoài Bùi Dạ Tập còn có tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa, Bùi Huyền con trai Vân Ái Liễu, cùng với Lí Tương Vân giờ đã hoàn toàn không còn cơ hội làm di nương kia.
Ai cũng không thể ngờ mọi chuyện lại đảo ngược khiến Giang Mộ Yên trở thành người được lợi nhất. Vốn là định ngăn cản hôn sự của nàng và Bùi Vũ Khâm, giờ nàng vừa bị thương, giờ ngược lại khiến Bùi Vũ Khâm nhân cơ hội ra quyết định cùng cảnh cáo. Kết quả sự ngăn cản mắt thấy đã thành công, không ngờ giờ lại thành một cú huých, bảo trong lòng bọn họ sao có thể không hận?
Toàn bộ hạ nhân trong phủ sau khi chọc giận Bùi Vũ Khâm hôm qua cũng đã bị đổi hết. Người bây giờ đều là người mới được Thanh Thư tuyển chọn, gia thế trong sạch, nguồn gốc rõ ràng, bổn phận thành thật, thoạt nhìn rất giữ quy củ, sẽ tận tâm hết sức hầu hạ những chủ tử các phòng là bọn họ.
Nhưng đám người Lí tương Vân, Bùi Huyền cùng Lâm Quỳnh Hoa, ai không hận đến nghiến răng chứ? Bởi vì trong số những hạ nhân bị đuổi kia, không biết có bao nhiêu ‘người một nhà’ mà bọn họ mất không ít công sức mới bồi dưỡng được. Bao nhiêu năm vất vả, những người đó đã được phân đến gần hết bên người các chủ tử. Giờ đúng là lúc bọn họ cần tìm hiểu tin tức mà một lần ‘thay máu’ như vậy, đám tâm phúc bọn họ bồi dưỡng còn tác dụng gì nữa?
Hoàn toàn mất trắng rồi!
Ngay cả mấy gã sai vặt, nha hoàn bên người cũng bị đổi sạch, giờ cơ sở tìm hiểu tin tức ngầm đã không có, đối với bọn họ, bất lợi lúc này đâu chỉ có một chút?
Bùi Huyền cơ hồ có xúc động muốn giết người.
~
“Tức chết ta, Giang Mộ Yên chết tiệt, con điếm kia, trước đây đúng là đã quá coi thường nó, giờ cư nhiên nuôi hổ thành họa, biết vậy trước đây đã không để nó vào Bùi gia. Giờ phải làm sao đây?”
Lâm Quỳnh Hoa không ngừng đảo tới đảo lui trong phòng, vẻ mặt hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nương, người cần gì phải vậy, Giang Mộ Yên cũng chỉ là một đứa mồ côi đáng thương mất hết cha mẹ thôi. Bùi Dạ Tập không thích nàng cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Giờ nàng đã giải trừ hôn ước với Dạ Tập, gã cho thúc thúc tuy có chút kinh thế hãi tục nhưng thúc thúc đã không để ý, chúng ta quan tâm làm gì?
Hơn nữa, nếu không có nàng, Dạ Tập cũng đã không bị thúc thúc đuổi khỏi Bùi gia. Thúc thúc vì nàng mà ngay cả đứa con duy nhất của mình cũng đuổi, có thể thấy thúc thúc là thật sự. Lửa giận của thúc thúc hôm qua nương cũng không phải không thấy. Chúng ta bây giờ không phải rất tốt sao? Chen một chân vào làm gì chứ?”
Ngược lại với phẫn nộ của mẫu thân Lâm Quỳnh Hoa, biểu tình của Bùi Ngu lại thong dong hơn nhiều, giống như không chút sốt ruột với chuyện Giang Mộ Yên sắp được gả cho Bùi Vũ Khâm.
Thấy con trai ‘không biết phấn đấu’ như vậy, Lâm Quỳnh Hoa lại càng thêm chán nản “Ngu nhi, ngươi đứa ngu ngốc này, lời nào khiến nương tức chết được thì ngươi đều muốn nói hết có phải không? Ngươi nghĩ nương làm vậy là vì ai? Còn không phải vì ngươi?
Bùi Phong yêu võ thành si, vừa nhìn đã biết không phải người thích hợp làm ăn. Bùi Dạ Tập càng không cần nói, bùn loãng không thể trát tường. Mà đứa con của tiểu gian nhân Vân Ái Liễu kia thật ra mới là kình địch của con. Tuy nó vẫn luôn miệng hô muốn thi làm quan này nọ nhưng mấy năm nay lại chả thấy nó đi thi. Làm không khéo cuối cùng sẽ trở về tranh gia sản cũng không chừng.
Bây giờ người ta lại có hôn sự với nhà Vương ngự sử, sau này địa vị trong nhà tất nhiên là nước lên thì thuyền lên, con không thấy lão gia giờ đã cho bọn họ chuyển đến Húc Dương viện ở sao? Vị trí sân đó tốt như vậy, mẫu tử chúng ta còn chưa được ở, dựa vào cái gì mà lại cho một thiếp thất như ả?
Mặc dù con giờ đã được làm một quản sự ở cửa hàng, nhưng dù sao cũng chỉ là quản sự của một Tàng Di trai nho nhỏ mà thôi, còn chưa được tính là chưởng quầy. Nếu cứ tiếp tục không có đột phá gì như vậy, cho dù con là người có khả năng được chọn làm gia chủ nhất trong thế hệ này thì cũng có thể bị thay đổi.
Nay lão gia đuổi Bùi Dạ Tập ra khỏi cửa đã là sự thật, nhưng con đừng quên, cho dù thế nào đi nữa, bọn họ vẫn là phụ tử a. Không chừng hôm nào đó lão gia lại hối hận mà tìm nó về cũng không chừng. Tới lúc đó, hy vọng nhiều năm của nương không phải sẽ đổ sông đổ bể hết hay sao?”
“Nương – người nghĩ nhiều quá rồi. Theo con thấy căn bản là không cần sốt ruột. Nương đã quên thúc thúc cũng không phải bảy tám chục tuổi, năm nay hắn mới ba mươi sáu thôi, vẫn đang là lúc sức khỏe dồi dào. Hơn nữa người xem bộ dáng thúc thúc, so với con cùng Bùi Phong còn muốn trẻ hơn. Nếu không phải chúng ta đã quen, đổi thành một người khác không biết, ai sẽ tin tưởng người có dáng dấp như thúc thúc lại là cha của Dạ Tập?
Cho nên thay vì nghĩ xem vị trí gia chủ Bùi gia tương lai do ai kế thừa, không bằng nương cứ sống thanh thản đơn giản mấy năm. Đợi đến lúc đó, thúc thúc muốn ai tiếp nhận Bùi gia, hắn tất nhiên sẽ tuyên bố, mọi người gấp cũng vô dụng thôi.”
Nói xong những lời đó, Bùi Ngu liền tỏ vẻ buồn ngủ đứng lên, làm gì còn chút kính cẩn, nghiêm túc nào như lúc đứng trước mặt Bùi Vũ Khâm nữa?
Lại nói, hắn thật sự không có hứng thú tranh giành sản nghiệp Bùi gia này. Trong lòng hắn có những chuyện càng muốn làm hơn nhiều. Nhưng bao nhiêu năm qua thấy mẫu thân sống không vui vẻ, tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết đến giờ, hắn là hy vọng duy nhất của nương, nếu không thuận theo một chút, sợ là sẽ khiến mẫu thân đã phấn đấu cả đời sống không nổi. Cho nên hắn mới miễn cưỡng vì nàng mà làm quản sự của Tàng Di trai nho nhỏ kia.
Có đôi khi hắn rất hâm mộ Bùi Phong. Cũng đều là những đứa không cha, chỉ có nương giống nhau nhưng y lại tự do hơn hắn nhiều.
Có câu ‘mỗi người có chí riêng’, trong nhà này ai có dã tâm nhất, trong lòng hắn cũng biết rõ ràng, chỉ là không vạch trần mà thôi. Hắn tin tưởng trong lòng thúc thúc Bùi Vũ Khâm khẳng định cũng sáng như gương.
Giờ hắn chỉ hy vọng nương sẽ không vì quá tức giận mà làm ra chuyện gì mất lý trí.
“Ngu nhi – ngươi còn nói nữa! Ngươi thật sự muốn chọc nương tức chết sao?”
“Được rồi, được rồi. Nương, là con sai rồi, con không nói nữa được chưa? Người bớt giận đi, nghe con một câu. Con đáp ứng người nhất định sẽ cố gắng lấy lòng để thúc thúc thích, nhưng người cũng phải đáp ứng con một chuyện!” Biểu tình Bùi Ngu cũng nghiêm túc hẳn lên.
“Con nói đi!”
“Vĩnh viễn đừng động vào Giang Mộ Yên, chuyện đó đối với chúng ta không có chút lợi ích nào! Nương, người nhất định phải nhớ kỹ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT