Sau khi ăn xong, lúc hai người đang chuẩn bị tản bộ thì Triển Tịch đuổi theo thích khách đã một ngày một đêm cuối cùng cũng trở lại.
Vừa thấy gương mặt nghiêm túc đó, Giang Mộ Yên liền biết hắn có chuyện cần nói với Bùi Vũ Khâm, cho nên nàng tự động nói mình ăn hơi quá no nên muốn về phòng nghỉ ngơi trước.
Bùi Vũ Khâm tuy cảm thấy chuyện Triển Tịch sắp nói cũng không có gì không thể để Giang Mộ Yên nghe nhưng vừa nghĩ đến nó có thể liên quan đến ân oán giang hồ, hắn lại cảm thấy có lẽ để Yên nhi về phòng mới là cách tốt nhất với nàng.
Dù sao nếu không phải năm đó tình cờ cứu được Triển Tịch cùng Nghênh Phong thì Bùi Vũ Khâm hắn cũng chỉ là một người theo thương, mấy chuyện tranh đấu giang hồ, ân oán tình thì kia hoàn toàn không liên quan đến hắn. Cho nên bây giờ thấy Triển Tịch có chuyện muốn nói, Bùi Vũ Khâm chỉ có thể nhìn Giang Mộ Yên với ánh mắt có lỗi, nhẹ giọng nói “Yên nhi, nàng về phòng trước, chờ một lát ta trở về sẽ tản bộ cùng với nàng!”
“Được, không sao. Hai người cứ nói chuyện đi, ta cũng hơi mệt rồi nên về nghỉ ngơi trước, chuyện tản bộ cũng không cần gấp, dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội mà. Đươc rồi, Thanh Thư, ngươi ở lại hầu hạ lão gia đi. Hồng Nguyệt, em theo ta về.”
Giang Mộ Yên nói xong liền tự nhiên đứng lên, bước ra cửa trước.
“Dạ, tiểu thư!” Hồng Nguyệt cũng lập tức cung kính đi theo.
Mà Triển Tịch thấy Giang Mộ Yên đầu quấn băng trắng mà vẫn tri thức, lễ nghĩa cùng hiểu chuyện như vậy thì trong lòng vốn đã không chán ghét nàng như lúc đầu giờ lại càng nhiều thêm mấy phần cảm tình. Thấy hai người đã đi xa, Triển Tịch mới nghi hoặc hỏi một tiếng “Lão gia, đầu của tiểu thư là bị sao vậy?”
“Không có việc gì, ta đã xử lý xong rồi. Thanh Thư, ngươi canh bên ngoài, bất kỳ ai cũng không được bước vào, ta nói chuyện với Triển Tịch một chút.”
“Dạ, lão gia!”
Thanh Thư tất nhiên nghe lời lập tức ra canh ngoài cửa. Hắn là tuyệt đối yên tâm với hai hộ vệ Nghênh Phong, Triển Tịch của lão gia. Dù gì trước khi hắn được mang về Bùi gia thì hai vị đại hiệp cũng đã làm hộ vệ cho lão gia rồi.
Lúc sáng nếu không phải Triển Tịch hộ vệ đuổi theo thích khách chưa về, Nghênh Phong hộ vệ lại không biết đi đâu thì tiểu thư sao có thể bị người ta ném đến đầu chảy máu chứ?
Cho nên Thanh Thư thấy Triển Tịch trở lại, trong lòng cũng liền yên tâm hơn phân nửa.
Bùi Vũ Khâm cùng Triển Tịch ở trong phòng khách hơn nửa canh giờ. Không ai biết hai người bọn họ nói gì trong đó, chỉ biết lúc ra, Triển Tịch là đi hướng phải, mà Bùi Vũ Khâm lại quẹo trái trở lại căn phòng hắn hiện tại đang ở cùng với Giang Mộ Yên.
~
“Tướng công, chàng sao vậy? Chàng đừng uống nữa!”
Y Vân không hiểu. Hôm đó lúc Bùi Dạ Tập về nhà rõ ràng giống như rất vui vẻ, sao mới mấy ngày mà đã quay lại đây uống rượu giải sầu rồi?
“Cút – đều cút hết cho ta!”
Bùi Dạ Tập dùng sức đẩy Y Vân ra. Nếu nói lần trước uống rượu giải sầu là vì Giang Mộ Yên không biết tốt xấu, không chịu quay đầu thì lần này lại khác hẳn. Bởi vì hắn biết rõ ràng, bây giờ, hắn đã hoàn toàn mất đi cơ hội cứu vãn mối quan hệ với Giang Mộ Yên rồi.
Lúc đó nàng đứng sau lưng cha, vẻ mặt kiên định, bình thản mà thong dong, hắn vẫn nhớ rõ ánh mắt si mê cùng kinh diễm của nàng khi đó. Chỉ là đối tượng của nàng không phải là hắn đang quỳ dưới đất mà là Bùi Vũ Khâm bước đi trước nàng, là phụ thân hắn!
Một khắc đó, trong lòng hắn dâng lên sự ghen tị cùng hối hận trước giờ chưa từng có.
Hắn tin tưởng nàng thật sự yêu cha chứ không phải ham tài sản Bùi gia, lại càng không phải vì vị trí chủ mẫu. Nàng chỉ đơn giản là yêu Bùi Vũ Khâm, yêu phụ thân của hắn.
Bởi vì hắn hai mươi, đã nạp chín người thiếp nhưng vẫn chưa thấy từ ai trong bọn họ ánh mắt sáng chói, duy nhất lại si mê như vậy.
Nếu ánh mắt đó của Giang Mộ Yên là vì yêu cha sâu đậm thì nói cách khác, Bùi Dạ Tập hắn mặc dù nạp nhiều thiếp như vậy nhưng lại không có một ai chân chính yêu bản thân hắn, bọn họ chỉ yêu thân phận đại thiếu gia Bùi gia mà thôi.
Kết quả như vậy đối với hắn chính là đả kích nghiêm trọng, một đả kích mang tính hủy diệt. Bởi vì chuyện đó khiến Bùi Dạ Tập không khỏi nghĩ đến hắn vì những nữ nhân chưa bao giờ thật lòng yêu mình này mà bỏ qua người thật sự đáng để hắn quý trọng, đáng để hắn yêu, Giang Mộ Yên.
Nếu không phải hắn tổn thương Giang Mộ Yên quá sâu, nàng sao có thể yêu một nam nhân khác, không phải hắn?
Bùi Dạ Tập lúc này chính là đang chìm đắm trong hỗn hợp cảm xúc vừa hối hận vừa đau đớn lại vừa tức giận như vậy. Hắn không thể kiềm chế được bản thân. Trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh tượng Giang Mộ Yên bị ném trúng đầu, chảy đầy máu, hiện lên gương mặt lo lắng của Bùi Phong khi chạy đến ôm lấy Giang Mộ Yên, cả sự thả lỏng và ý cười trong mắt nàng lúc đó nữa.
Nàng cười cái gì?
Cười vì rốt cuộc cũng thấy không có lỗi với hắn nữa sao?
Vốn mọi chuyện có lẽ còn khả năng cứu vãn, hắn cùng Giang Mộ Yên còn có thể nối lại tình xưa, nhưng bắt đầu từ một khắc hạ nhân bạo động kia, hắn cũng đã tự tay hủy đi cơ hội cuối cùng của mình.
Một khắc đó, thứ hắn mất đi đâu chỉ là Giang Mộ Yên, còn có cả phụ thân, cả nhà của hắn nữa!
Bùi Dạ Tập hắn lúc này thật sự đã trở thành một kẻ không có nhà để về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT