Bởi vì vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Giang Mộ Yên nên khi những người khác đang không ngừng chỉ trích hành vi nàng ở cùng với Bùi Vũ Khâm là bại hoại đạo đức luân thường thì trong mắt Bùi Phong chỉ có quan tâm nhìn Giang Mộ Yên.
Mặc dù thấy hai vị lão thái gia lấy cái chết để bức thúc thúc không thể nói ra lời muốn thú Mộ Yên thì trong lòng hắn cũng thở phào một hơi, cảm thấy mình cuối cùng cũng còn cơ hội cứu vãn nhưng mặt khác, khi thấy được sự không oán không hối trong mắt Giang Mộ Yên cùng vẻ mặt không chút tức giận của nàng, Bùi Phong cũng đã biết trong lòng Mộ Yên thật sự chỉ có thúc thúc Bùi Vũ Khâm.
Vì vậy hắn cảm thấy trái tim mình nhất thời máu chảy đầm đìa.
Dạ Tập cảm thấy Mộ Yên là vì gia sản Bùi gia cùng thân phận chủ mẫu mới thích thúc thúc nhưng hắn lại không thấy vậy.
Bởi vì ánh mắt một người là chân thật nhất, cũng dễ dàng phản ánh nội tâm của người đó nhất. Mà ánh mắt Mộ Yên cũng đã phơi bày bí mật lớn nhất trong đáy lòng nàng – đó chính là nàng thật sự yêu thúc thúc.
Không phải vì cái tên Bùi Vũ Khâm, cũng không phải vì là truyền kỳ Đông Vân quốc, nàng chỉ đơn giản là yêu thúc thúc thôi, cũng giống như Bùi Phong hắn chỉ trong nháy mắt mà đã yêu Mộ Yên một cách khó hiểu.
Cho nên dù trong lòng rất đau nhưng nếu Mộ Yên thật sự vẫn không cần tình yêu của hắn vậy hắn chỉ có thể chúc phúc cho nàng và thúc thúc.
Nhưng suy nghĩ của hắn còn chưa chấm dứt, tai đã nghe được có người mắng nàng, sau đó ánh mắt cũng thấy cục đất đang bay đến.
Bùi Phong nhất thời kinh hãi, nhưng cho dù lập tức phi người bay đến nhanh thế nào đi nữa cũng đã không kịp ngăn cản cục đất đó đập trúng Mộ Yên. Trong nháy mắt thấy dòng máu đỏ tươi kia, hắn còn có xúc động muốn giết người.
Cho nên Bùi Phong không chút suy nghĩ đã bay vút qua, ôm lấy thân thể Giang Mộ Yên vào lòng bảo hộ, sau đó quát lớn với xung quanh “Đều dừng tay cho ta!”
Đám người vốn đang sôi trào kích động khi nhìn thấy Bùi Phong cùng Bùi Dạ Tập đều phi thân ra cứu Giang Mộ Yên thì cũng bình tĩnh lại. Bởi vì bọn họ chợt nhớ ra đây là Bùi phủ, bọn họ chính là hạ nhân, mà những người kia đều là chủ tử. Nhưng hiển nhiên bây giờ mới giác ngộ đã không kịp nữa rồi, bởi vì Bùi Vũ Khâm đẩy đám người bước tới đã phát ra sự giận dữ từ cả thể xác lẫn linh hồn.
Hai tay hắn run run nắm chặt lại thành quyền, bước chân cũng lần đầu tiên không còn sự thong dong, Bùi Vũ Khâm gần như là chạy đến bên cạnh Giang Mộ Yên. Giống như hoàn toàn không phát hiện Bùi Phong đang ôm nàng, trong mắt hắn lúc này chỉ còn hình ảnh gương mặt Giang Mộ Yên đầy máu.
“Yên nhi –”
Bùi Vũ Khâm muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt Giang Mộ Yên, nhưng lại vì run run, đau lòng cùng phẫn nộ đối với đám người mà không làm. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, sau đó mới chuyển mắt sang Bùi Phong. Lúc mở miệng lần nữa, giọng nói của hắn đã thâm trầm bình tĩnh đến mức không nghe ra buồn giận.
Hắn nói “Phong nhi, làm phiền con đỡ thảm thẩm* về Lưu Vân tiểu trúc đi!”
(R: thẩm thẩm: thê tử của thúc thúc.)
Hai tiếng ‘thẩm thẩm’ kia giúp Bùi Phong biết chuyện Giang Mộ Yên bị thương đã chạm đến giới hạn của nam nhân ôn nhuận này, khiến hắn vô cùng tức giận mà không thèm nhẫn nhịn nữa. Nếu không, hắn cũng đã không nói hai tiếng đó ra.
Mà Bùi Phong lại càng không thể phản bác được gì, chỉ im lặng ôm lấy Giang Mộ Yên, nhún người mấy cái đã biến mất. Chuyện tiếp theo, hắn nghĩ thúc thúc không hy vọng Mộ Yên nhìn thấy, mà hắn cũng không muốn ở lại nghe tuyên bố cuối cùng của thúc thúc.
“Thanh Thư, Hồng Nguyệt, các ngươi dẫn theo đại phu về đi.”
Thấy Bùi Phong đã mang người đi, Bùi Vũ Khâm lại bình tĩnh phân phó.
Thanh Thư tuy rất muốn ở lại nhưng khi thấy gương mặt bình tĩnh đến đáng sợ của lão gia thì cũng biết giờ không phải lúc, liền nhanh chóng kéo theo Hồng Nguyệt, đi tìm đại phu rồi cùng chạy về.
Mà Bùi Dạ Tập lúc này cũng thấy hành vi của mình hơi quá đáng, hắn chỉ là muốn ngăn cản cha thú Mộ Yên thôi chứ không hề muốn kích động mọi người tổn thương nàng. Bởi vì trong đáy lòng hắn vẫn muốn có nàng cho nên khi thấy nàng bị thương, hắn cũng cảm thấy đau lòng, nếu không cũng đã không liều lĩnh lao đến.
Cho nên lúc này, Bùi Dạ Tập chần chờ nhìn Bùi Vũ Khâm, nhẹ giọng gọi một tiếng “Cha –”
Nhưng trả lời hắn lại là một cái bạt tay không chút lưu tình của Bùi Vũ Khâm.
“Ngươi còn biết gọi ta cha? Nếu ta nhớ không nhầm thì mục đích hôm nay của ngươi là thoát khỏi Bùi gia mà sống tự lập không phải sao? Nếu đã vậy thì cần gì phải làm nhiều chuyện thế này?
Dạ Tập, sự nhẫn nại cùng bao dung của ta cũng là có giới hạn. Mà nay, ngươi đã tổn thương ta sâu đến mức vượt quá khả năng ta có thể chịu đựng. Từ giờ trở đi, như ngươi mong muốn, Bùi Vũ Khâm ta chính thức trục xuất Bùi Dạ Tập ra khỏi Bùi gia, phụ tử chúng ta đoạn tình đoạn nghĩa, sau này ngươi không còn là con cháu Bùi gia nữa.
Ba ngày sau, tên của ngươi sẽ bị gạch bỏ khỏi gia phả!”
Bùi Vũ Khâm cứng rắn nói xong, biểu tình cũng trở nên lạnh lẽo, thâm trầm khiến người ta không rét mà run.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, ai cũng không ngờ bất quá chỉ ném mấy hòn đá thôi mà hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy, cư nhiên hại đại thiếu gia thật sự bị đuổi khỏi Bùi gia.
Nhất thời tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống “Lão gia, lão gia ngài bớt giận a!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT