“Ta chỉ nghĩ sau khi đại ca lên làm gia chủ, ta cũng sẽ chỉ phụ giúp một tay thôi, chưa từng có dã tâm muốn tranh đoạt quyền làm chủ. Mà Bùi gia lúc đó cũng chưa có quy mô cùng ảnh hưởng lớn như bây giờ, tuy cũng có chút của cải nhưng vẫn chưa đến mức khiến huynh đệ chúng ta vì vị trí gia chủ mà tranh nhau đến vỡ đầu.
Nhưng sự đời chính là như vậy, luôn không theo ý người. Ta nghĩ vậy nhưng người bên cạnh ta thì không hẳn –”
Lúc nói đến đây, lần đầu tiên Giang Mộ Yên phát hiện đáy mắt Bùi Vũ Khâm hiện ra mấy phần phức tạp, giống như nhớ đến chuyện cũ gì rất không thoải mái.
Bằng trực giác của nữ nhân, Giang Mộ Yên cảm thấy ‘người bên cạnh’ trong miệng Bùi Vũ Khâm chính là nương của Bùi Dạ Tập, thê tử nguyên phối của Bùi Vũ Khâm, Lục Tử Yên.
Nhưng mà – bọn họ không phải một đôi phu thê quyến lữ tình thâm sao?
Nếu nói trong lòng Bùi Vũ Khâm không thương người kia, Giang Mộ Yên cảm thấy muốn lừa gạt bản thân tin tưởng cũng không thể. Bởi vì nếu một nam nhân không thương một nữ nhân thì không có lý gì vì nàng cô độc hơn mười năm.
Huống chi cũng chỉ là trực giác thôi, trực giác nàng cảm thấy Lục Tử Yên kia đã làm Bùi Vũ Khâm thương tâm.
Nhưng chân tướng rốt cuộc có phải như vậy không, giờ người cũng đã hương tiêu ngọc vẫn, bản thân Giang Mộ Yên sắp làm phu nhân thứ hai của Bùi Vũ Khâm, tổng cũng không thể trực tiếp hỏi vấn đề này chứ?
Cho nên chuyện này đã không thể chứng thực được, chỉ là cảm giác của nàng thôi.
“Vũ Khâm?”
Giang Mộ Yên nhẹ giọng gọi một tiếng. Đến hôm nay nàng mới phác giác thì ra nam nhân này cũng có lúc thất thần.
Bùi Vũ Khâm nghe nàng gọi mới phản ứng lại, nhất thời nở nụ cười “Thật xin lỗi, ta nói đến đâu rồi?”
“Vũ Khâm , nếu chàng không muốn nói thì đừng miễn cưỡng. Chỉ là ta sợ vì sự xuất hiện của ta mà ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của chàng thôi, cũng không phải rất muốn biết quá khứ của chàng.”
Nghe Giang Mộ Yên giải thích như vậy, một chút phức tạp trong mắt Bùi Vũ Khâm cũng hoàn toàn biến mất. Hắn mở rộng vòng tay, chủ động nhìn Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên cũng nhìn lại, sau đó cũng bước đến ôm lấy thắt lưng Bùi Vũ Khâm, nhẹ giọng nói “Vũ Khâm, ta không muốn chàng thấy buồn!”
“Yên nhi ngốc, trước kia có lẽ ta còn có thể chấp nhất cùng lo lắng chuyện trong quá khứ, nhưng bây giờ có nàng, những chuyện này cũng không đáng nhắc đến nữa. Ta không hề buồn bã, thật sự!
Có nàng, sau này ta sẽ rất vui vẻ, mỗi ngày đều như vậy, cho dù vẫn bận tối mặt như trước, nàng cũng phải tin tưởng trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy vui vẻ cùng thỏa mãn.
Vừa rồi ta chỉ là nhớ đến một số kí ức u ám mà thôi, chúng ta tiếp tục nói chuyện Bùi gia lúc trước đi.”
Bùi Vũ Khâm vùi mặt vào suối tóc đen của Giang Mộ Yên, tiếp tục nói “Bởi vì đại ca thường đi ra ngoài, hơn nữa không biết sao mà quan hệ phụ tử với cha càng lúc càng xấu, ta nhìn thấy mà sốt ruột trong lòng. Mà cũng bắt đầu từ lúc đó, chuyện làm ăn của Bùi gia cũng gặp phải đả kích lớn chưa từng có. Hơn phân nửa khách hàng, mối làm ăn lâu năm đồng loạt ngưng hợp tác với Bùi gia, sau đó bất luận cha cố gắng truy tìm lí do cùng cách cứu vãn như thế nào, những người đó cũng nhất quyết không quay đầu lại.
Mất đi phần lớn nguồn hàng cùng khách hàng, ngắn ngủi chỉ nửa năm, Bùi gia cơ hồ đã không thể gượng dậy nổi. Những ngày đó, ta cùng cha liên tục thức đêm tìm nguyên nhân cùng cách giải quyết, dù sao vẫn còn rất nhiều cửa hàng mở cửa, cho dù không kinh doanh được nhưng cũng không thể không trả tiền công cho tiểu nhị.
Nhưng chuyện đến đó còn chưa chấm dứt, rất nhanh sau đó, một đả kích mới lại đến. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, mấy sòng bạc chúng ta mở ở phương Bắc thua người ta một khoản tiền lớn. Số tiền đó lớn đến mức mấy sòng bạc của chúng ta không có khả năng trả, hơn nữa chúng ta biết có người gian lận sau lưng nhưng vì không có chứng cứ nên không thể trực tiếp vạch mặt.
Danh dự bao nhiêu năm của Bùi gia khiến chúng ta không thể không chung tiền, cho nên cha mới nhịn đau mà đưa cho người ta một số bạc lớn, sau đó liền đóng cửa toàn bộ bảy sòng bạc ở phương Bắc.
Mà tại thời điểm đó, sòng bạc, thanh lâu, tửu quán đã trở thành nơi kiếm tiền chủ yếu của Bùi gia. Đóng cửa một loạt bảy sòng bạc nhất thời khiến Bùi gia lâm vào cảnh khốn quẫn!”
Giang Mộ Yên nghe đến đó, trong lòng đã khẳng định đây là một âm mưu hãm hại Bùi gia đã được lên kế hoạch trước, phía sau chắc chắn có người đang âm thầm điều khiển.
Mục đích của bọn họ hiển nhiên là đẩy Bùi gia vào tuyệt cảnh một cách triệt để mới bằng lòng bỏ qua.
“Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó không biết cha nghe được tin ở đâu, ta nhớ tối hôm đó cha nổi trận lôi đình. Đại ca mới đi kinh thương bên ngoài trở về không đến hai ngày cứ như vậy mà bạo phát một trận cãi nhau kinh thiên động địa với cha trong thư phòng!
Sau đó đại ca xanh mặt bước ra, còn cha ta thì ói ra máu, thân thể cũng từ lúc đó mà ngày càng sa sút. Không đến nửa năm sau, có người mang thi thể của đại ca về nhà, nói là lúc bọn họ phát hiện thi thể, những người khác trong thương đội đi cùng đại ca cũng đã chết, mà đại ca lại bị người ta cùng dao hủy dung, hẳn là trên đường đi gặp cướp nên bị giết.
Nếu không phải có người đi ngang phát hiện trên người đại ca mặc quần áo có thêu tên Bùi gia trên cổ áo, chỉ sợ căn bản là không có ai hảo tâm mang thi thể của đại ca đưa về Bùi gia!
Vì thế chúng ta treo thưởng một số tiền lớn, mời không ít cao thủ võ lâm truy tìm đám cướp kia, hy vọng có thể tìm được dấu vết để báo thù cho đại ca, nhưng hoàn toàn không có chút tin tức, cái chết của đại ca cũng trở thành bí ẩn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT