Nghĩ vậy, Giang Mộ Yên cũng đặt bàn tay còn lại lên tay Bùi Vũ Khâm.
“Vũ Khâm, đừng dùng ánh mắt có lỗi như vậy nhìn ta, chàng không cần phải cảm thấy áy náy. Thật sự, chàng nhất định phải tin tưởng, bắt đầu từ một khắc lựa chọn chàng kia, ta cũng đã biết sau này ta sẽ sống như thế nào.
Mà đó cũng là mục tiêu của ta cho nên ta không hề miễn cưỡng. Ta cầu người được người, cho nên không cần băn khoăn ta. Cứ yên tâm bước về phía trước, ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng. Mặc kệ tình huống có như thế nào, xin chàng vĩnh viễn nhớ kỹ điều này, được không?”
“Yên nhi –”
Lời này của Giang Mộ Yên thật sự khiến Bùi Vũ Khâm hoàn toàn không còn chút chần chờ, do dự nào nữa.
Hắn biết bắt đầu từ lúc này, hắn thật sự có thể hoàn toàn yên tâm để một-hắn-toàn-vẹn gắn bó chặt chẽ với nữ tử gọi là Giang Mộ Yên này.
“Được rồi, không cho thương cảm, càng không cần cảm động, ta muốn là tế thủy trường lưu*, là cuộc sống có chàng bên cạnh, bởi vì chàng chính là mục tiêu cả đời ta theo đuổi.
(*R: tế thủy trường lưu: đại loại kiểu như một-cái-gì-đó ít ít mà hoài k hết =)), k biết nói s nữa, ngược lại với quất cái ào rồi tịt luôn.)
“Yên nhi, ta thật sự rất may mắn! Thật sự! Ta hiện tại rất cảm tạ Mộ Yên đã đi, đổi lấy nàng đến đây. Tuy nói vậy rất có lỗi với Mộ Yên, bất quá ta vẫn phải nói. May là nàng đã đến đây, nếu không, ta nghĩ cả đời này cũng sẽ không có lúc nào ta vui vẻ được như bây giờ!”
Bùi Vũ Khâm kéo tay Giang Mộ Yên đặt lên ngực hắn “Yên nhi, nàng cảm nhận xem, có phải đập rất nhanh không?”
Giang Mộ Yên thật sự cảm giác được trong lồng ngực ấp ám kia, trái tim hắn đang đập như nổi trống. Cảm nhận được sự vui vẻ từ nội tâm của hắn, khóe miệng nàng cũng cong lên.
“Ừm, thật sự đập rất nhanh! Nó còn sinh động hơn gương mặt của chàng nhiều, biết dùng cách này để biểu đạt sự vui vẻ của nó.”
Bùi Vũ Khâm biết Yên nhi là đang oán giận nụ cười trên mặt hắn còn chưa đủ tươi, nhất thời không hề thu liễm nữa mà ôm chặt lấy nàng “Yên nhi ngốc, ta là cao hứng đến ngây người cho nên mới không biết biểu hiện như thế nào. Có nàng thật tốt!”
Giang Mộ Yên không nói gì, chỉ vươn tay ôm lại Bùi Vũ Khâm. Nàng cũng thích hưởng thụ cảm giác hạnh phúc nhìn thì có vẻ không đáng kể nhưng thật ra lại ngấm sâu đến tận tim này.
~
Một đêm này, Bùi Vũ Khâm giống như muốn tất cả mọi người biết quan hệ của hắn với Giang Mộ Yên vậy. Hai người ở trong thư phòng cả buổi chiều cộng thêm nửa buổi tối, mãi đến khi Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt đến gọi bọn họ ăn cơm chiều, hai người họ cũng không rời khỏi thư phòng mà cho người đưa đồ ăn vào.
Cả hai vội vàng dùng cơm chiều, sau đó đều bắt đầu làm việc của mình. Bùi Vũ Khâm xem sổ sách, mà Giang Mộ Yên thì nghiên cứu tư liệu.
Vì giúp Bùi gia nhanh chóng có một hệ thống quản lý hoàn chỉnh cho nên sau khi ăn xong, Giang Mộ Yên liền bảo Thanh Thư đến thư phòng trước đây của Bùi Vũ Khâm ở Vị Vũ lâu, chuyển tất cả những sổ sách ghi chép chuyện làm ăn của Bùi gia đến đây, bộ dáng như định nghiên cứu hết toàn bộ chúng. Bởi vì chỉ có như vậy nàng mới có thể quyết định rốt cuộc phải chia sản nghiệp Bùi gia thành bao nhiêu phần lớn, bao nhiều phần nhỏ.
Mà Bùi Vũ Khâm cũng phân phó Thanh Thư, bất luận Giang Mộ Yên muốn thứ gì, hắn cứ việc đưa đến trước mặt nàng là được.
Thanh Thư vốn cũng đã rất trung tâm, bội phục Giang Mộ Yên, nay lại nhận được mệnh lệnh như vậy của Bùi Vũ Khâm, hắn tất nhiên lập tức đáp ứng.
Cho nên người ngoài không biết còn tưởng bọn họ ở trong thư phòng lâu như vậy là nói chuyện chàng chàng thiếp thiếp, lại không biết cả hai đều là loại người một khi đã bắt đầu làm việc thì sẽ tập trung đến mức nửa canh giờ cũng chưa ngẩng đầu lên.
Mãi đến gần cuối giờ Tuất*, hai người vẫn chuyên tâm làm việc của mình, hoàn tòan không có dấu hiệu dừng lại.
(*R: cuối giờ Tuất: khoảng 9h tối).
Thanh Thư thì không sao, hắn đã quen với việc lão gia mỗi ngày đều làm việc đến cuối giờ Hợi* còn chưa nghỉ ngơi, nhưng Hồng Nguyệt lại không như vậy. Cho nên nàng nhịn không được mà nhìn chằm chằm Thanh Thư, đồng thời dùng khuỷu tay huých nhẹ lên thắt lưng hắn, giống như đang nhắc hắn nên mở miệng.
(*R: 11h tối).
Mới đầu Thanh Thư còn chưa hiểu được ý của Hồng Nguyệt, còn tưởng rằng tiểu nha đầu này vì chuyện ban ngày đưa nàng một cái khăn tay nên liền có ý gì với hắn, nhất thời mặt hắn cũng hơi đỏ lên, cảm giác có chút ngượng ngùng, cho nên cũng không dám nhìn lại Hồng Nguyệt.
Mà Hồng Nguyệt thấy hắn không có phản ứng gì rồi lại đột nhiên đỏ mặt thì khó hiểu vô cùng. Thanh quản sự này cũng thật là, bảo hắn đi nhắc nhở tiểu thư nên nghỉ ngơi, hắn đỏ mặt cái gì a!
Nghĩ vậy, Hồng Nguyệt không nhịn được lại đưa tay đẩy đẩy Thanh Thư, nháy mắt rồi bĩu môi, nói “Tiểu thư nên nghỉ ngơi!”
Bởi vì không thể phát ra tiếng nên Hồng Nguyệt chỉ dùng khẩu hình.
Mà Thanh Thư căn bản không thấy rõ, cho nên vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía nàng, giống như đang hỏi nàng muốn nói gì.
Hồng Nguyệt bó tay!
Thấy không thể trông cậy vào Thanh Thư nên nàng liếc hắn một cái, sau đó quay đầu, không nói chuyện với hắn nữa mà trực tiếp yên lặng bước đến bên cạnh bàn của Giang Mộ Yên, nhẹ giọng nhắc nhở “Tiểu thư – tiểu thư –”
“A? Hồng Nguyệt, chuyện gì vậy?”
Giang Mộ Yên nhanh chóng khoanh tròn rồi viết thêm vào ‘bản nháp’ của mình, lúc đáp lời còn không thèm ngẩng đầu lên.
Hồng Nguyệt thấy tiểu thư nhà mình vì lão gia mà thân thể cũng không quan tâm thì tâm vừa đau lại cảm thấy khó xử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT