“Được, tiếp tục, nếu những thứ đó là thuộc phạm vi nhu cầu của con người, vậy vận chuyển đường biển, đường bộ, đường sông, còn có những tiêu cục, những thứ này cơ bản là độc quyền trên phương diện vận chuyển, đi lại, đúng không?”
“Yên nhi nói đúng.”
Bùi Vũ Khâm lại gật đầu lần nữa, Bùi gia bọn họ là Hoàng thương Đông Vân quốc, tất nhiên có tư cách này.
Hàng năm, tất cả muối trong hoàng gia đều thông qua đội tàu Bùi gia vận chuyển cùng hộ tống. Chỉ riêng mặt này thôi, Bùi gia đã là đối tượng mà các nhà thương nhân khác hâm mộ cực kỳ.
Nhưng thật ra bọn họ không biết, hai chữ ‘Hoàng thương’ này cũng chỉ là một cách gọi dễ nghe hơn thôi, cho dù không có nó, không vận chuyển muối cho triều đình hay không giao dịch với hoàng gia, chỉ riêng chuyện làm ăn phát triển như hiện nay cũng đã đủ để Bùi gia kiêu ngạo khắp tứ quốc.
Mà những điều này trong lòng Bùi Vũ Khâm rất rõ ràng, Giang Mộ Yên cũng vậy.
Nhưng chính vì biết rõ như vậy nên Giang Mộ Yên lại càng kinh ngạc bởi nam nhân này, hắn vậy mà lại tự ép buộc bản thân bận rộn đến mức độ đó.
Tiền là vĩnh viễn cũng kiếm không hết, nhưng thân thể lại không chịu nổi sự tổn hại đến vậy.
Trước đây không quan tâm đến chuyện làm ăn của Bùi gia, chỉ biết đây không phải nhà dân bình thường. Nhưng hôm nay nàng bất quá chỉ mới phát hiện một góc của tảng băng trôi thôi mà đã kinh hãi không thôi rồi.
Bùi gia này đâu chỉ là đệ nhất gia của Đông Vân quốc, mà căn bản đã xem như thiên hạ đệ nhất gia, phú khả địch quốc.
Giang Mộ Yên tin chắc cho dù bây giờ có một cái máy tính ở đây, nàng cũng không thể nào tính ra được rốt cuộc Bùi gia có bao nhiêu tài sản.
Chẳng lẽ thông minh như Bùi Vũ Khâm lại chưa từng nghĩ một nhà thương nhân không quyền không thế mà lại có nhiều tiền như vậy là một chuyện rất nguy hiểm sao?
“Tiên sinh, mới chỉ lướt qua mấy lĩnh vực đó thôi, Bùi gia cũng đã bao quát cả ăn, mặc, ở, đi lại, còn thêm những nhu cầu khác nữa. Nếu hạng mục kinh doanh đã nhiều như vậy, vì sao chưa từng có ai phân loại chúng?”
“Phân loại?”
“Đúng, giống như ăn, mặc, ở, đi lại, chúng ta đã có thể chia chúng ra quản lý độc lập. Mỗi hạng mục có thể thiết lập một tổng quản sự riêng, chuyên quản lĩnh vực này.
Tỷ như lấy Phỉ Thúy thành làm ví dụ, tất cả những khách điếm Bùi gia mở gom lại cho một quản sự quản, tất cả tửu lâu vào một quản sự, rồi cửa hàng tơ lụa, cửa hàng y phục này nọ cũng giao cho một quản sự chuyên trông coi, cuối cùng là cửa hàng xe ngựa cũng vậy.
(R: giải thích một chút. Sao lại là cửa hàng xe ngựa, nge k thuận tai lắm mà k phải son phấn hay sòng bạc này nọ? Là vì bạn Yên ở đây đang lấy 4 lĩnh vực ăn, mặc, ở, đi lại ra làm ví dụ nên mỗi lĩnh vực chọn ra 1-2 ngành riêng để nói. Ăn: tửu lâu; mặc: cửa hàng tơ lụa, y phục; ở: khách điếm; đi lại: cửa hàng xe ngựa).
Quản lý như ta nói cũng không phải giống với chưởng quầy bình thường chỉ lo chuyện trong cửa hàng mà là chuyện môn phụ trách tuần tra các cửa hàng, xem chỗ nào có hiện tượng kinh doanh bất thường hoặc chỗ nào thiếu hàng hóa này nọ cần bổ sung đúng lúc, đốc xúc để việc kinh doanh ở các cửa hàng luôn nghiêm túc, không phải vì không có chủ ở đó mà lơ là.
Mặt khác, những quản sự này, cuối mỗi tháng còn phải phụ trách quản lý tổng thể các cửa hàng thuộc lĩnh vực của mình, tất cả sổ sách đều phải kiểm tra lại một lần, sau khi xác nhận không có sai sót gì mới tổng hợp vào một quyển sổ cái.
Sổ cái này, ví dụ với lĩnh vực khách điếm chính là trong một tháng ở Phỉ Thúy thành, tất cả khách vào ở khách điếm tổng cộng mang đến cho chúng ta bao nhiêu bạc, lại trừ đi những chi tiêu trong điếm, cuối cùng còn lại bao nhiêu chính là lợi nhuận mà tất cả khách điếm trong Phỉ Thúy thành mang lại cho chúng ta trong một tháng. Số tiền này mới chân chính là thứ ta kiếm được.
Sau khi tính xong, quản sự đó mới ghi lại con số mình đã tính ra được vào sổ cái rồi đưa vào phủ. Mà lúc này giả sử trong phủ có mười mấy thanh niên trí tuệ như Thanh Thư, đều đã được học cách tính toán sổ sách, mỗi người bọn họ cũng sẽ phụ trách thẩm tra một lĩnh vực riêng.
Hắn sẽ tiến hành thẩm tra lại lần hai sổ sách vị quản sự kia đưa đến, nếu sau khi kiểm tra lại, con số tính ra giống với vị quản sự kia thì cơ thể chứng minh người đó thật sự có làm việc. Nếu không khớp, vậy thanh niên này phải duyệt lại một lần nữa xem rốt cuộc là ai tính sai.
Sau khi xác nhận xong, những sổ sách các quản sự đưa tới sẽ không cần trình đến chỗ này của chúng ta, thanh niên kia chỉ cần viết con số hắn đã thẩm tra được vào một quyển sổ mới, quyển sổ này là của riêng hắn, cuối cùng đưa nó cho Thanh Thư là được.
Mà các quản sự cùng thanh niên trong phủ của những ngành khác cũng vậy. Tóm lại, cuối cùng nếu có sổ sách đưa đến trước mặt chúng ta thì cũng chỉ là mấy chục quyển sổ cái rõ ràng của các lĩnh vực ghi chính xác mỗi tháng chúng ta thu lợi bao nhiêu bạc.
Này không phải thoải mái hơn nhiều so với chàng mỗi tháng đều phải phê duyệt hơn trăm ngàn bản sổ sách sao?
Một tầng quản lý một tầng như vậy, vừa ngăn chặn chuyện người trung gian kiếm lợi riêng lại khiến cho bọn tiểu nhị không dám lơ là làm việc, thậm chí chúng ta còn có thể làm chi tiết hơn nữa, tỷ như làm thế nào để tiết kiệm phí tổn, đồng thời mời chào được nhiều khách hơn để lợi nhuận cửa hàng của mình cao hơn những cửa hàng kia, có thể khen thưởng từ chưởng quầy đến tiểu nhị cửa hàng có lợi nhuận cao nhất để nâng cao tính tích cực của bọn họ.
Cứ như vậy, những tiểu nhị cùng quản sự của các cửa hàng khác thấy vậy không khỏi cũng muốn được thưởng, tất nhiên cũng sẽ dốc toàn lực để tăng cao lợi nhuận cho cửa hàng của mình. Như vậy, không lâu sau, tất cả những cửa hàng của Bùi gia khẳng định sẽ có một không khí mới. Chàng thấy sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT