Giang Mộ Yên sau khi nghe Bùi Vũ Khâm nói lời này thì một lúc lâu sau vẫn còn kích động đến không thể lên tiếng, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng đã khuất sau cánh cửa từ lâu.

Nếu không phải Thanh Thư cho người chuyển một án thư khác vào khiến nàng bừng tỉnh thì phỏng chừng Giang Mộ Yên còn xuất thần lâu nữa.

“Mộ Yên tiểu thư, án thư này đặt bên cạnh chỗ của lão gia được không?”

“Ừ, đặt ngang đó đi. Mặt khác, Thanh Thư, ta cần mấy cọng lông ngỗng, còn có một chút mực đặc, càng nhiều càng tốt, ngươi chuẩn bị cho ta được không?”

Giang Mộ Yên vội vàng điều chỉnh tâm trạng trong lòng, bắt đầu làm công tác chuẩn bị. Tuy rất muốn ra tay ngay lập tức để thay đổi trạng thái bận rộn của Bùi Vũ Khâm nhưng nàng cũng rõ ràng, phương thức xử lí sổ sách cố hữu ở đây không phải nói đổi là có thể đổi trong một sớm một chiều được.

Nàng còn phải làm rất nhiều chuyện.

Bất quá trước mắt, chuyện đầu tiên nàng muốn giải quyết chính là vấn đề giấy bút.

Thư pháp của nàng tuy không tệ nhưng nếu mỗi lần tính toán đều dùng bút lông viết tới viết lui trên giấy thì thứ nhất là lãng phí thời gian, thứ hai là rất không tiện.

Phải làm thế nào để có được phương tiện linh hoạt như bút bi, bút máy ở hiện đại mà vẫn tiết kiệm được giấy.

Bất quá chỗ này nếu không có bút máy, bút bi, nàng có thể nghĩ cách khác.

Có câu ‘có bột mới gột nên hồ’, thời cổ đại ở châu Âu, rất nhiều quý tộc đều là dùng bút lông ngỗng viết lên da dê. Da dê mềm mại nhưng không dễ rách, còn có thể bảo quản dễ dàng, bút lông ngỗng nhẹ nhàng, nguyên liệu lại dễ tìm, dễ chế tác.

Cho nên nàng quyết định bắt tay vào gọt bút trước.

“Lông ngỗng?” Thanh Thư giật mình ngây ngẩn cả người “Không biết tiểu thư muốn lông ngỗng như thế nào?”

Hắn hoàn toàn không rõ Mộ Yên tiểu thư muốn lông ngỗng để làm gì.

“Là lông trên cánh ngỗng lớn, càng lớn, càng dài càng tốt. Nhổ nguyên cọng cho ta, không cần nhiều, khoảng mười lông là đủ rồi, này chắc không khó chứ?” Giang Mộ Yên lập tức hỏi lại.

Thanh Thư gật đầu theo bản năng “Không khó, trong phủ có rất nhiều ngỗng!”

“Vậy là được rồi. Đúng rồi, ta chỉ muốn mấy cọng lông thôi, ngươi không cần giết ngỗng. Nếu trong phủ có nhiều ngỗng thì Thanh Thư ngươi cũng không cần nhổ cả mười cọng trên một con.”

Giang Mộ Yên vội vàng bổ sung, sợ chỉ vì nàng muốn mấy cọng lông mà Thanh Thư liền cho người đi giết cả một đám ngỗng.

“Này Thanh Thư hiểu được, tiểu thư yên tâm. Chỉ là xin hỏi tiểu thư, ngài chuẩn bị dùng mấy cọng lông ngỗng đó để làm gì?”

“Làm bút!”

Giang Mộ Yên cười cười trả lời.

“Làm bút? Ắc, tiểu thư là ngại mấy chiếc bút này dùng không thoải mái sao? Trong phủ có rất nhiều bút có thể cho tiểu thư ngài chọn lựa!

Nếu ngài vẫn không hài lòng thì tiểu thư có thể nêu điều kiện cây bút ngài muốn, Thanh Thư sẽ tìm sư phụ chuyên chế bút của Bùi gia tạo ra cho tiểu thư một cây bút chuyên dụng!”

Thanh Thư lại ngây ngẩn lần nữa. Dùng lông ngỗng làm bút?

Này là chuyện hắn chưa từng nghe nói, hơn nữa hắn còn tưởng tiểu thư muốn lông ngỗng làm cái gì, nếu là muốn làm bút, khoan nói Bùi gia là thiên hạ đệ nhất gia, cho dù chỉ là nhà giàu bình thường cũng không thể ngay cả chiếc bút cũng không làm ra được a!

“Thanh Thư, ngươi không biết. Chờ ngươi rửa sạch rồi hong khô lông ngỗng mang đến đây, ta làm thử cho ngươi xem thì ngươi sẽ hiểu. Mặt khác, trên bàn này chắc đều là giấy sinh tuyên, ta cần một ít giấy thục tuyên, hoặc bán thục tuyên cũng được!”

Tuy đều là giấy Tuyên Thành nhưng sinh tuyên cùng thục tuyên vẫn rất khác nhau. Giấy sinh tuyên dễ thấm mực là vì tính hút nước mạnh, đây là ưu điểm, nhưng cũng là khuyết điểm của nó. Vì tính hút nước mạnh nên một khi hơi có nước dính vào sẽ rất dễ lan mực, đồng thời cũng hỏng luôn trang giấy.

Mà so sánh với sinh tuyên, trên phương diện này, giấy thục tuyên lại tốt hơn nhiều, cũng dai hơn. Không có chọn lựa nào hơn, Giang Mộ Yên tất nhiên chỉ có thể chọn loại thích hợp nhất để tạm thời làm sổ sách.

Mà những điều này, Thanh Thư đúng là không biết.

Nhưng hắn lại có thể nhìn ra bộ dáng thật sự chuẩn bị trổ tài của Giang Mộ Yên, cho nên tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái, Thanh Thư cũng không dị nghị gì mà gật đầu.

Hắn nghĩ Mộ Yên tiểu thư dù sao cũng là người xuất thân quan lại, cho dù chỉ là tính toán sổ sách thôi nhưng cũng chú ý hơn người bình thường nhiều. Có lẽ nàng đề ra yêu cầu như vậy là có lí do riêng.

Vì Bùi gia, vì lão gia, đừng nói chút yêu cầu đó, cho dù tiểu thư muốn dùng hoàng kim, đá quý viết chữ, hắn cũng sẽ không phản đối.

Nghe vậy, Thanh Thư nhất thời khom người nói “Dạ, tiểu thư, Thanh Thư lập tức đi thay giấy thục tuyên cho tiểu thư.”

“Ừ, mang thêm một con dao nhỏ đến, lưỡi mỏng thì càng tốt. Mặt khác còn có kim cùng chỉ trắng, ta sẽ dùng ngay. Chuẩn bị hết thảy những thứ này xong rồi ta sẽ nói cho Thanh Thư ta chuẩn bị làm gì.”

Biết Thanh Thư khẳng định sẽ tò mò, Giang Mộ Yên lại bổ sung thêm một câu “Hơn nữa chuyện chốc lát ta làm còn cần Thanh Thư ngươi hỗ trợ. Giao cho người khác ta cũng không yên tâm.”

Thanh Thư vừa nghe vậy thì tâm tình vốn còn có mấy phần nóng vội liền ổn định lại. Hắn cao hứng nói “Dạ, tiểu thư, Thanh Thư lập tức đi chuẩn bị!”

Nói xong liền vui vẻ mang theo nhóm nam phó đã đặt ngay ngắn một án thư khác vào phòng nhanh chóng lui ra ngoài, chuẩn bị đi bứt lông ngỗng.

Giang Mộ Yên thấy bộ dáng vui vẻ phấn chấn của Thanh Thư thì nhịn không được nở nụ cười. Quả nhiên vẫn còn con nít, vừa nghe sẽ được tham gia vào quá trình chế tạo của nàng thì liền hưng phấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play