Bùi Vũ Khâm đối với chuyện Giang Mộ Yên thay đổi xưng hô gọi hắn là Bùi tiên sinh thì cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng bất quá chỉ chớp mắt một cái, vẻ mặt của hắn đã khôi phục lại bộ dáng thong dong thân thiết ban đầu “Yên nhi đứng lên đi, bất quá chỉ là một ngày sinh nhật nho nhỏ, không có gì đáng giá để khắp chốn ăn mừng.
Hôm nay sở dĩ nói là sinh nhật, kỳ thật cũng chỉ là để mọi người sum họp lại với nhau ăn bữa cơm đoàn viên mà thôi, mọi người không cần giữ lễ tiết quá.
Cơ hội một năm như vậy cũng chỉ có vài ngày. Bình thường tuy mọi người ở chung trong phủ nhưng số lần ăn cơm cùng nhau thật sự không nhiều lắm. Lễ vật của Yên nhi ta nhận, về ta sẽ xem kỹ.”
Bùi Vũ Khâm tự tay tiếp nhận hộp dài trong tay Giang Mộ Yên, trong hộp có gì, hắn cũng đã đoán được phần nào.
Dù sao mấy ngày nay Giang Mộ Yên bị bệnh, cũng không rảnh rỗi đi mua quà tặng đặc biệt gì cho hắn, có điều hôm trước hắn nghe Hồng Nguyệt nói sở dĩ Yên nhi bị sốt cao là bởi vì nàng bệnh chưa khỏi đã kiên trì muốn dậy vẽ tranh.
Nhưng sau khi đến phòng nàng, hắn lại không thấy trên bàn có tranh vẽ gì, hẳn đã được nàng cất đi rồi.
Bây giờ cái hộp trong tay không nặng cũng không nhẹ, dài chừng ba thước*, trong này nếu không phải tranh vẽ gì đó thì còn có thể là gì?
(R: ba thước là cỡ 1m á).
Xem ra Yên nhi thật sự rất xem trọng sinh nhật hôm nay của hắn.
Đến mức thân thể đang bệnh cũng muốn vẽ tranh đưa hắn làm quà sinh nhật?
Chỗ nào đó trong lòng Bùi Vũ Khâm hơi rung động một chút, có một cảm xúc nói không nên lời không biết là cao hứng hay mâu thuẫn.
“Được rồi, mọi người đều ngồi vào chỗ đi. Chúc mừng này nọ liền miễn, đều là người trong nhà, cúi tới cúi lui như vậy lại cảm thấy xa lạ.”
Lúc này Bùi Vũ Khâm nói vậy cũng không ai phản đối nữa. Dù sao ai muốn biểu hiện đã biểu hiện, muốn khoe khoang đã khoe khoang, muốn được lợi cũng đã được lợi, còn gì để mà dong dài nữa?
Chỉ có một mình Bùi Dạ Tập cảm giác hắn đứng trong đại sảnh, giữa đám người này lại giống một người ngoài không thể nào hòa nhập, thậm chí hắn cảm thấy ngay cả Thanh Thư hắn còn thân thiết hơn hắn.
Nhất là nhìn bộ dáng cười đến rất chân thành, dịu dàng của Giang Mộ Yên với cha, hắn lại càng cảm thấy nụ cười đó của nàng đặc biệt xinh đẹp, cũng đặc biệt xa lạ chói mắt.
Trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Mộ Yên cũng sẽ cười như vậy.
“Dạ Tập, con đang phát ngốc cái gì vậy, lại đây ngồi a!”
Giọng nói của Bùi Vũ Khâm cuối cùng cũng kéo Bùi Dạ Tập ra khỏi suy nghĩ của chính mình, hắn nhất thời miễn cưỡng cười một cái.
“Cha, con không có chuẩn bị lễ vật gì cho người, chỉ có thể chúc người thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý!”
“Được rồi, cha đã nói không cần lễ vật gì, mau ngồi xuống đi. Thanh Thư, khai thiện!”
“Dạ, khai thiện –”
Một tiếng này vừa cất lên, các nha hoàn thanh tú tay bưng những món ăn được trang trí tinh xảo nhanh chóng đi ra từ hai lối phía sau.
Sau đó những gã sai vặt tay chân nhanh nhẹn lập tức dọn những món ăn đó lên bàn.
Vừa dọn món theo thứ tự, bọn họ vừa đọc tên các món ăn. Nào là ‘hoa khai phú quý’, ‘phượng vĩ ngư sí’, nào là ‘như ý cát tường’, ‘kim ngọc mãn đường’.
Tóm lại tên mỗi món đều có ngụ ý tốt đẹp, cũng được trau chuốt hoa lệ, nhưng so ra lại không bằng những món ăn nhẹ nhàng lại đơn giản thường ngày.
Giang Mộ Yên tất nhiên cũng không thích đồ ăn tối nay, nhưng vừa nghĩ đây là sinh nhật Bùi Vũ Khâm, xa hoa sang trọng một chút cũng đúng nên nàng cũng muốn biểu hiện vui vẻ một chút để không làm hỏng tâm tình của Bùi Vũ Khâm. Dù sao ứng phó với cả một nhà Bùi gia từ trên xuống dưới đã đủ khiến hắn vất vả, ưu phiền, nàng sao có thể lại tăng thêm áp lực tâm lí cùng không thoải mái cho hắn chứ?
“Yên nhi, ăn đi, đừng phân tâm. Mấy ngày nay con bệnh nặng mới hết, đang là lúc cần bồi bổ. Còn con nữa, Dạ Tập, con cũng là người lớn rồi, không gần cha gắp cho chứ, ăn đi!”
Bùi Vũ Khâm vừa nói vừa mỉm cười tiếp mọi người.
“Dạ, Mộ Yên biết, đa tạ Bùi tiên sinh quan tâm.”
Trên bàn ăn này, thân phận Giang Mộ Yên bất luận sắp xếp thế nào cũng là tiểu bối, không thể ngồi bên cạnh Bùi Vũ Khâm, cho nên Giang Mộ Yên gần như là ngồi cuối bàn. Bất quá mọi người ở đây có ai dám cọi nhẹ người ngồi cuối bàn là nàng?
Ai không biết ở Bùi gia, Bùi Vũ Khâm là yêu thương con dâu này nhất. Tuy hôm nay bất luận là hành vi hay cách nói chuyện, xưng hô của Giang Mộ Yên đều có vẻ rất kỳ lạ, khiến người ta không sao hiểu được, nhưng mọi người cũng đều thấy Bùi Vũ Khâm đến giờ vẫn mỉm cười quan tâm.
Nếu Bùi Vũ Khâm không nói gì, càng không lên tiếng phản đối, bọn họ có ai dám tự mình mở miệng ra hỏi Giang Mộ Yên hôm nay là bị sao?
Vì thế, tất cả mọi người đều tỏ vẻ khách khí nhưng chưa hẳn đã thật tình, nói những lời hoa mĩ nhưng chẳng có chút tình cảm thân thiết với nhau. Người không biết nhìn vào không chừng còn nghĩ nhà này hòa thuận tốt đẹp đến cỡ nào đâu.
Chỉ có những người chân chính ngồi trong bàn mới có thể trực tiếp cảm nhận được sự châm chọc khiêu khích, giương thương múa kiếm khiến người ta ăn không vô này.
Thì ra đây là nhà giàu ở cổ đại a!
Xem ra tranh đoạt cùng lục đục vì phú quý, tiền tài, quyền thế bất luận thời đại nào cũng giống nhau.
Chính là trước đây Giang Mộ Yên đã rất may mắn, có được một papa có khả năng bảo vệ nàng, cho nên những hình ảnh xấu xí như vậy chưa từng có cơ hội xuất hiện trước mặt nàng.
Bây giờ nàng sống lại với thân phận một người khác, tất nhiên sẽ không còn ai thay nàng ngăn chặn những thứ nàng không muốn nhìn, không muốn nghe nữa. Hơn nữa về sau, nếu không có gì bất ngờ, có thể nàng còn phải tham gia vào đó. Bởi vì nàng có người cần phải bảo vệ, đó chính là Bùi Vũ Khâm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT