Để tránh cảnh hai người làm tình hoan ái bị lộ ra ngoài, Mạc Duy Dương đưa tay đóng cửa tủ treo quần áo lại. Tủ treo quần áo rất lớn, đủ chất chứa mấy người, nhưng cửa vừa đóng lại, trong tủ treo quần áo tối đen như mực, càng thêm thuận lợi để Mạc Duy Dương kế tiếp muốn làm gì thì làm. . . . . .

Vũ Thịnh Thiên và người làm nữ vào phòng, trên giường to như vậy chỉ để lại một cái áo, Vũ Thịnh Thiên bảo người làm đến phòng tắm xem xem có người hay không.

Diệc Tâm Đồng cảm thấy bây giờ cô giống như kẻ trộm chột dạ. Bàn tay nhỏ bé của cô đấm anh lung tung, môi của anh tiến tới bên tai cô, cực kỳ ái muội cắn cái tai xinh xắn của cô, bàn tay thuận thế nắm ngực của cô. d,iễn đ,àn l.ê q.uý đ,ôn Một cánh tay khác dọc theo mông tới khe đùi dời xuống, cho đến đi tới nơi quan trọng của cô.

Vừa thẳng tiến một cái, thiếu chút nữa cô suồng sã thét chói tai ra tiếng bốn phía. May thay bàn tay của anh kịp thời bịt miệng cô lại, tránh cho cô làm kinh động người bên ngoài.

- Tổng giám đốc, phòng tắm không có bóng dáng tiểu thư! - Người làm nữ từ hướng phòng tắm đi tới trước mặt Vũ Thịnh Thiên, cung kính nói.

- Không ai? Sao không có ai được, một người đang tốt lành sao lại đột nhiên biến mất? Xuống lầu dưới tìm một chút! - Vũ Thịnh Thiên có phần tức giận kêu lên.

- Vâng tổng giám đốc! - Người làm ra khỏi căn phòng. Tầm mắt Vũ Thịnh Thiên liếc nhìn chung quanh trong phòng, cuối cùng cũng đi theo ra ngoài.

Cho đến gian phòng không có những người khác, Diệc Tâm Đồng rốt cuộc nổi giận mà hướng trên lưng của hắn hung hăng cắn một cái, tay nhỏ bé hướng lưng của hắn loạn đấm vừa thông suốt.

- Phát tiết xong đi? - Anh giữ chặt một bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng từ trong cơ thể của cô ra ngoài.

Hiện tại Diệc Tâm Đồng không muốn nói chuyện với anh, nhếch nhác bò ra ngoài tủ quần áo. Không để ý trên người có có mặc quần áo hay không, chạy thẳng vào phòng tắm. Cô muốn tẩy đi những thứ dơ bẩn trên người, cô muốn tham gia bữa tiệc.

Có điều của vẫn chưa đóng kín, ‘rầm’ một tiếng bị anh một cước đá cho văng ra rồi.

- Anh làm cái gì vậy! - Cô tức giận! Sao anh có thể làm như vậy!

- Không cần tắm, dù sao tắm cũng sẽ dính vào! - Anh nhét một bộ quần áo trên tay vào người cô kêu lên - Cầm lấy mặc vào! – Có còn hơn không.

Cô hung hăng quăng quần áo xuống đất, hét lớn với anh:

- Mạc Duy Dương, anh đừng quá đáng quá! Anh đi đi. . . . . . anh đi đi! - Cô kích động chỉ vào hướng cửa, sau đó đưa tay đẩy anh một cái. – Anh đi đi! Tôi không muốn gặp lại anh!

- Chuyện này rất khó. . . . . . Em đã không muốn mặc quần áo, vậy thì trần trụi đi ra ngoài! - Một chút ý tứ đùa giỡn anh cũng không có. Cô bị dọa sợ đến toàn thân nổi da gà. Suy nghĩ thấy mình bây giờ ở thế yếu, nếu như không mặc quần áo, bị anh bắt được đi ra ngoài càng mất thể diện.

- Anh đi ra ngoài, tôi muốn mặc quần áo!

- Toàn thân em từ trên xuống dưới có nơi nào chưa từng nhìn qua, chưa từng sờ qua, chưa từng hôn qua. . . . . . chưa từng trải qua. . . . . . - Anh nhíu mày xấu xa mà nhìn chằm chằm vào cơ thể trần của cô.

Cô xấu hổ đến mặt sắp nổ tung, cầm quần áo xỏ qua đầu, căm hận nhìn anh chằm chằm.

- Đi thôi! - Anh tiến lên nắm tay của cô, nói.

Diệc Tâm Đồng theo bản năng hất tay của anh ra:

- Ta phải đi, nhưng tuyệt sẽ không đi ra khỏi cái cửa chính này với anh. Chớ quên, vợ của anh là Mộ Dung Tuyết, chúng ta lớn đi ra ngoài nghênh ngang như vậy, tính là gì?

- Ai nói chúng ta phải đi cửa chính? - Anh nhíu mày, lạnh nhạt nhìn cô.

- Không đi cửa chính, chẳng lẽ muốn đi cửa sau? - Cô nâng cằm lên.

- Còn chưa đần, đi thôi!

Anh dẫn theo cô dọc theo đường anh đi vừa rồi xuống lầu hai.

Khi hai chân chạm đất, cả người cô mệt lả ngồi trên mặt đất. Đúng là cao, cô chưa từng leo cái cây cao như thế. Cũng may vừa rồi gần như là cô giắt trên người anh mà xuống.

- Còn không đi thật sao? Bị ký giả chụp tới, đừng nói anh không nhắc nhỡ em! - Anh duỗi tay về phía cô, cô đẩy tay của anh ra, trực tiếp từ dưới đất bò dậy, cô không cần anh mèo khóc chuột.

Hai người vòng qua phòng khách đến cửa sau biệt thự, Mạc Duy Dương liếc nhìn ngoài cửa, xác định không có ký giả mới mở cửa lôi cô đi ra ngoài.

Xe của anh dừng ở cửa sau, mặc dù hai người dè dặt cẩn thận ngồi vào trong xe, nhưng có một ký giả mới đi nhà vệ sinh quay lại, vừa lúc bị bắt được một màn này. Mà hắn thấy xe của Mạc Duy Dương lại chạy thục mạng vào nhà, vội vàng lấy máy chụp hình ra, len lén núp ở một chỗ vắng vẻ chụp được mấy tấm hình rõ ràng.

Một ánh sáng lướt qua nhanh chóng làm Mạc Duy Dương cảnh giác nhìn khắp bốn phía một chút, Diệc Tâm Đồng nhìn vẻ mặt anh hơi khác thường, cũng theo đó nhìn khắp nơi.

- Đáng chết! Ký giả! - Mạc Duy Dương đột nhiên khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vàng đạp một cước lên chân ga, xe thần tốc rời đi.

Không may, xe mới vừa vào quỹ đạo, một chiếc xe hơi màu đen rất có kỷ xảo theo dõi anh ở phía sau xe. Môi mỏng nhếch một cái, đạp lên chân ga, bắt đầu gia tăng tốc độ, nhất quyết bỏ rơi xe phía sau.

Kính xe phía sau đột nhiên khúc xạ tới một tia sáng, làm mắt Mạc Duy Dương có chút hoảng hốt. Mà cửa sổ xe hơi phía sau bất thình lình bị mở ra, một cái súng lục màu đen bắn vào bánh xe của bọn họ.

- Két! - Vốn là xe lao nhanh như tên bắn trong nháy mắt nổ lốp, ngay sau đó mất đi khống chế lao về phía trước.

Sắc mặt Mạc Duy Dương thay đổi, cơ thể Diệc Tâm Đồng lắc lư kịch liệt theo.

- Cẩn thận, bảo vệ đầu! - Mạc Duy Dương dùng sức gạt tay lái một cái, khiến xe cách xa rào chắn, xe bị hãm lại.

- Bùm! - Cửa sổ thủy tinh sau xe bị đạn bắn thủng, ngay cả cửa thủy tinh trước cũng bị thủng một lỗ.

Càng lúc càng lắm chuyện ==!

Diệc Tâm Đồng bảo vệ đầu của mình, bị một màn này dọa cho sợ đến suýt nữa nôn mửa.

Thấy xe của mình sắp đụng vào hàng rào, cành cây của một thân cây bên cạnh vì có dáng dấp hơi dị dạng, vươn một chút xíu ra ngoài, vừa khéo mắc trong cửa sổ xe, kéo xe lại, tốc độ xe dần dần chậm xuống, cho đến khi chỉ còn hai bánh xe vẫn còn chuyển động trên mặt đất.

Sắc mặt Mạc Duy Dương ngồi ở trong xe không thay đổi nhìn cô, hỏi:

- Em không sao chứ?

- Tôi không sao! - Cô bị hù dọa, cho rằng bọn họ sẽ phải lao khỏi cầu, rơi xuống biển phía dưới!

Mạc Duy Dương đưa tay nhéo mặt của cô cười nói:

- Không sao, nhưng kế tiếp chúng ta phải đi về trở lại!

Trong nháy mắt mặt của Diệc Tâm Đồng xụ xuống. Cô cũng biết ở cùng với anh sẽ luôn gặp phải những tai nạn này.

Cô bất mãn hỏi:

- Mạc thiếu gia, đến cùng anh có bao nhiêu kẻ thù rồi?

- Rất nhiều, chính anh cũng không nhớ đã đắc tội bao nhiêu người! - Anh nửa đùa nửa thật nói.

- Ngay cả kẻ thù cũng nhớ, không nhớ tôi? – Cô nghi ngờ nhìn anh, hơn nữa theo gần đây đủ loại phản ứng của anh gần đây, anh tuyệt không giống như mất trí nhớ, chẳng lẽ anh đã sớm khôi phục trí nhớ?

- Khụ khụ. . . . . . Cái này. . . . . . có một số thứ tồn tại trong trí nhớ của một người, là ăn sâu bén rễ, tựu như ăn cơm. Cho dù anh quên em nhưng ăn cơm chắc chắc sẽ không quên mất.

Anh ngụy biện dường như có chút đạo lý, Diệc Tâm Đồng nửa tin nửa ngờ tin anh.

Không biết vì vừa rồi kinh sợ quá độ, hay vì mới vận động quá khích liệt với anh, đột nhiên bụng cô quặn đau một hồi.

Cô ôm bụng, tay nắm lấy cánh tay của anh, sắc mặt tái nhợt nói:

- Bụng của tôi rất đau!

- Đau bụng? Ăn gì đau bụng rồi sao? - Một tay anh đã nắm tay của cô hỏi.

- Tôi không biết, rất là đau!

- Anh đưa em đến bệnh viện!

Mạc Duy Dương vội vàng kéo cô ra khỏi trong xe. Xe vẫn theo dõi phía sau xe của họ đã sớm rời đi, cho nên hiện tại bọn họ tạm thời an toàn.

Thật may là nơi này cách bệnh viện không phải quá xa, dọc theo đường đi anh đỡ cô đến bệnh viện.

Anh ngồi ở bên ngoài chờ kết quả, còn cô bước vào sắp đến một giờ vẫn chưa đi ra, anh có phần không nhịn được rồi.

Cuối cùng cô đã đi ra ngoài, sắc mặt còn có chút tái nhợt.

- Thế nào? Bác sĩ nói thế nào? - Anh kéo tay của cô sốt ruột hỏi.

- Không có việc gì, chỉ là dạ dày xảy ra chút vấn đề, sau này nhớ không được ăn lung tung là được! - Cô chột dạ quay đầu đi. Ngay cả chính cô cũng nhảy dựng lên, cô lại có thể mang thai! Có điều đứa bé này không thể để cho anh biết, đứa bè này sẽ đem lại gánh nặng cho anh, cho nên tạm thời cô quyết định không cần nói cho anh.

Anh tìn lời của cô..., vuốt vuốt tóc cô:

- Vậy sau này chú ý nhiều hơn, không được ăn đồ lung tung nữa, anh đi lấy thuốc cho em!

- Không cần. . . . . . - Cô vội ngăn anh muốn đi lại, tay nhỏ kéo cánh tay của anh nói - Tự tôi đi lấy thuốc là được rồi! Anh ở chỗ này chờ tôi đi!

Mạc Duy Dương nhìn cô một cái, cau mày nói:

- Vậy cũng được! Anh ra ngoài bệnh viện chờ em, em lấy thuốc nhanh lên một chút rồi ra!

- Tốt! - Diệc Tâm Đồng vội sải bước rời đi.

Vì không để cho anh sinh nghi, cô cố ý kêu bác sĩ cho cô chút thuốc dạ dày, về phần thuốc dưỡng thai, hôm nào đó tự cô đi mua cũng được.

Lần này thật sự là quá mạo hiểm, thiếu chút nữa cực cưng bị sinh non, thật may là cô được đưa tới bệnh viện kịp thời. Bác sĩ bảo cô theo toa thuốc kia bốc thuốc uống là được rồi.

Bởi vì cơ thể cô tương đối yếu, bác sĩ đề nghị cô phải bồi bổ cơ thể nhiều.

Mấy lần trước họ làm chuyện đó đều có mang bảo vệ, nhưng mấy lần sau không có mang bảo vệ, chẳng lẽ như vậy cũng có thể mang thai! Cô cảm thấy đau cả đầu, cô không muốn đứa bé, nhưng đứa bé đã tồn tại, cô không thể nào xóa bỏ đứa bé. Có điều nếu như sinh con ra, sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, tỷ như cha của đứa bé là không thể công bố với người ta, còn nữa cô không muốn làm người mẹ chưa kết hôn.

Mạc Duy Dương tò mò nhìn cô, hỏi:

- Dạ dày em rất không thoải mái?

Cô lắc đầu một cái, dạ dày cô rất tốt, có điều trong bụng có nhiều hơn một thứ.

- Trước trở về biệt thự với anh! Tối nay cũng đừng về nhà! - Trong miệng anh nhà là chỉ biệt thự của Vũ Thịnh Thiên. Dĩ nhiên cô đã hiểu, chẳng qua tại sao cô phải trở về biệt thự của anh? Chẳng lẽ anh thật sự coi cô là người tình của anh rồi sao?

- Mạc thiếu gia, đưa tôi trở về bữa tiệc đi! Tôi không thể không chào tiếng nào mà chạy đi, ba sẽ lo lắng! Tôi sẽ lo lắng! – Cô nhỏ giọng cầu khẩn nói.

Anh mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn cô. Nếu như đưa cô quay về bữa tiệc, thì đồng nghĩa với việc tặng cô vào trong tay Phi Ưng, bởi vì Vũ Thịnh Thiên muốn làm một màn tuyên bố cô là người thừa kế của nhà họ Vũ, cùng với hôn sự giữa cô và Phi Ưng. Anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối không cho phép.

- Mạc thiếu gia! – Cô vẫn dùng giọng cầu khẩn kêu lên.

Anh ném thẳng cho cô một câu:

- Trở về làm gì? Bữa tiệc cũng sắp kết thúc, bây giờ em trở về có ích lợi gì?

- Nhưng. . . . . . - Cô cắn môi nhìn anh chằm chằm. Tất cả còn không phải là anh tạo thành, nếu như không phải anh mang cô chạy trốn, cô cũng sẽ không biến thành cái bộ dạng hiện tại này, chuyện cũng sẽ không biến thành sự việc không thể cứu vớt.

********** Cập nhật chương mới nhanh nhất ở diễn đàn Lê Quý Đôn!

Biệt thự nhà họ Vũ vì Diệc Tâm Đồng mất tích mà trở nên hỗn loạn. Vũ Thịnh Thiên nhanh chóng nổi điên, một người tốt lành sao lại đột nhiên biến mất?

Vũ Lạc Trạch vội trấn an nói:

- Chú hai, trước hết chú đừng nóng vội, cháu phái người đi tìm một chút, nếu có tin tức lập tức thông báo chú!

Hết chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play