Vũ Thịnh Thiên dời tầm mắt về phía con gái bảo bối hỏi:

- Đồng Đồng, con sẽ đi với ba đúng không?

- Con. . . . . . - Diệc Tâm Đồng đau đầu nhìn Mạc Duy Dương một chút rồi lại nhìn Vũ Thịnh Thiên một chút.

- Thôi, trước không nói cái này! Ăn cơm đi! - Vũ Thịnh Thiên xua tay. Rất khó khăn mới gặp lại con gái, ông chỉ muốn cùng với con gái vui vẻ thôi.

- Dạ ba! - Diệc Tâm Đồng như nhặt được đặc xá, vui vẻ giương khóe miệng lên.

Nhưng một giây kế tiếp, lời nói của Vũ Thịnh Thiên làm cô ngẩn ra.

- Buổi tối trở về khu Linh Lung với ba đi!

Lông mày Mạc Duy Dương nhíu chặt hơn, Diệc Tâm Đồng cũng không yên siết chặt bàn tay, ánh mắt nhìn về phía sắc mặt vô cùng tệ của Mạc Duy Dương.

Dùng xong bữa, ba người rời khỏi khách sạn, Vũ Thịnh Thiên nhìn Mạc Duy Dương nói:

- Tổng giám đốc Mạc, cậu sẽ không có dự định cứ đi cùng với chúng tôi chứ? Trên phương diện làm ăn vẫn nên phải chăm lo tốt. . . . . .

Ý tứ đuổi anh đi của Vũ Thịnh Thiên rất rõ ràng, nhưng Mạc Duy Dương lại nghe ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời), quả thật anh rất bận, buổi chiều có hội nghị bàn bạc dự án.

- Ngài Vũ, tôi cũng đang có ý đó, vậy thì không quấy rầy hai người cha và con gái đoàn tụ, tạm biệt trước! – Anh nhìn Diệc Tâm Đồng, ngồi vào trong xe BMW của mình.

Diệc Tâm Đồng mở miệng, dường như có lời muốn nói với anh, nhưng thấy đầu anh cũng không quay lại mà đi mất, đột nhiên cô không có dũng khí gọi anh lại, chỉ có thể mặc cho anh lái xe đi.

Trong mắt Vũ Thịnh Thiên thấy hết một màn này, đau trong lòng. Con gái không thích người đàn ông nào, lại cố tình thích người đàn ông đã kết hôn, haiza!

- Đồng Đồng, trở về khu Linh Lung với ba đi! – Ông nhìn con gái mất hồn, lên tiếng nhắc nhở.

- Ba, tạm thời con không muốn trở về khu Linh Lung! Thật xin lỗi!

Cô là cô gái thất thường, cũng không phải là không thông cảm ba trông mong con gái sốt ruột, d;iễn đ,àn l.ê q.uý đ,ôn có điều trong lúc nhất thời cô vẫn không thể chấp nhận sự thật rời khỏi Mạc thiếu gia này, trừ phi anh đuổi cô đi.

- Được, ba cũng không ép con, ngày mai không được, ngày khác được! Ba đã bảo người làm chuẩn bị đồ ăn ngon chờ con, đừng để ba chờ con quá lâu, ba đã chuẩn bị dẫn con cũng trở về Anh quốc rồi đấy!

Cô mở miệng, cuối cùng gật đầu một cái.

******

Diệc Tâm Đồng ở biệt thự đợi Mạc Duy Dương rất lâu cũng không nghe bên ngoài có tiếng xe, tận tới mười giờ khuya cũng không thấy có động tĩnh gì. Chẳng lẽ anh cho rằng cô trở về khu Linh Lung rồi, cho nên mới không tới đây?

Vừa nghĩ như thế, cô bắt đầu hối hận không nói rõ ràng với anh.

Mạc Duy Dương trở về biệt thự với Mộ Dung Tuyết, trong tích tắc đẩy cửa ra nhìn thấy phòng khách có hai người.

Mà Lục Hạo Nam và Mộ Dung Tuyết đang ngồi trên ghế sa lon chơi bài, còn chơi đến rất nhập tâm, ngay cả anh đi vào cũng không phát hiện.

- Ha ha! Lục Hạo Nam, anh nhất định phải chết! Giao toàn bộ cơm gạo ra đây, lần này bản tiểu thư cần phải thắng sạch của anh. Quần cũng không chừa! - Mộ Dung Tuyết xoa xoa đôi bàn tay, nét mặt một bộ thắng chắc.

- Trước giao cho em bảo quản quần trong. - Lục Hạo Nam nhìn cô cười mập mờ một tiếng.

Hai tay Mạc Duy Dương ôm ngực, cơ thể to lớn tựa vào lan can trên cầu thang, cười lạnh nói:

- Trái lại hai người rất giống như một đôi vợ chồng đó! Chồng chân chính tôi đây không về, còn có những người khác thay thế tôi sử dụng quyền lợi. Lục Hạo Nam người anh em tốt này thật đúng là không có phí công quen biết!

Một nửa châm chọc một nửa ghen, Mạc Duy Dương xoay người đi lên lầu.

Lúc này Lục Hạo Nam mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Quăng bài một phát, đuổi theo lên lầu, giữ chặt một cánh tay của cậu ta, cười nói:

- Dương, cậu đừng hiểu lầm, Tuyết Nhi nói nhàm chán, tớ mới tới đây chơi bài với cô ấy một lát, tớ sẽ về! Cậu đừng nghĩ quá nhiều, tớ là người đã có bạn gái! Ha ha. . . . . .

Lục Hạo Nam cũng không quản cậu ta có nghe lọt lời của mình không, anh nhìn Mộ Dung Tuyết, sau đó cầm áo khoác trên ghế sa lon lên ra khỏi cửa chính biệt thự.

Mộ Dung Tuyết vẫn ngấm ngầm chịu tức giận, cho đến khi Lục Hạo Nam sập cửa rời đi, cô mới thật sự bộc phát, chỉ vào Mạc Duy Dương mắng:

- Anh còn không biết xấu hổ nói anh là chồng chân chính, mấy ngày nay anh chạy đi đâu? Chạy đi hẹn hò với người tình của anh chứ gì, đừng tưởng rằng tôi không biết, đừng xem tôi là đứa ngốc!

Bên ngoài Mạc Duy Dương cười nhưng trong lòng không cười nói:

- Dáng vẻ bảo bối ghen thật đúng là đáng yêu, anh chưa nói gì em không thể đưa đàn ông về nhà, không cần kích động như thế, em khiến anh lầm tưởng em thích Lục Hạo Nam!

Một câu của anh chọc trúng tâm tư của cô, cô mở to mắt nói:

- Chuyện của tôi còn chưa tới phiên anh hỏi. Tôi cho anh biết Mạc Duy Dương, hôn nhân của chúng ta chỉ là một cái vỏ rỗng, anh cũng rất rõ, không phải anh yêu thích tôi, tôi cũng không thích anh, cho nên hai chúng ta ngoài các việc có liên quan, chớ nhúng tay vào chuyện đối phương, chúng ta chỉ cần diễn tốt phần nhân vật của chính mình với bên ngoài là được rồi! Truyện được chuyển ngữ ở diễn đàn Lê Quý Đôn.

Khóe miệng Mạc Duy Dương giật giật, hừ lạnh nói:

- Tôi cũng đang có ý đó, cho nên tối nay tôi muốn ngủ ở đây, làm phiền cô đến căn phòng cách vách ngủ, tôi không muốn ngủ cùng cô trên một cái giường!

- Tốt thôi! - Ít khi Mộ Dung Tuyết đồng ý một hơi, Mạc Duy Dương thú vị nhếch môi.

Đợi cả một buổi tối, cũng vẫn chưa thấy Mạc Duy Dương trở lại, tâm tình cô sa sút ngủ trên ghế sa lon. Cho đến sáng ngày hôm sau, vẫn không hề nhìn thấy anh, xem ra tối hôm qua anh cũng không trở về nơi này, không biết trong lòng nên mừng hay lo, cô chôn mặt trong gối ôm, nghĩ tới hôm nay nên làm gì? Trường học không quay về được, nhưng cô nhớ sách.

Điện thoại đặt trên bàn trà nhấp nháy, cô cầm điện thoại di động xem thấy là Vũ Thịnh Thiên gọi tới.

- Ba!

- Đồng Đồng đã dậy chưa? Hôm nay có rãnh rỗi không? Đi câu cá với ba thì sao? - Vũ Thịnh Thiên có hơi hưng phấn hỏi.

- À. . . . . . được! - Cô gãi gãi đầu tóc rối bời, dù sao hôm nay cũng không có những chuyện gì khác có thể làm, câu cá với ba cũng rất tốt.

Diệc Tâm Đồng quần áo thay xong, đến khu Linh Lung, do dự có nên gọi điện thoại kêu ba xuống lầu không. Trong khi cô do dự thì cổng lớn khu Linh Lung đột nhiên mở ra, một chiếc xe hơi Honda màu đen từ trong khu mở chạy ra ngoài. Cô quay đầu lại vừa lúc thấy Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi ngồi trong xe, không biết là yếu tố tâm lý hay vì ý thức sợ hãi đối với cha mẹ anh, cô gần như là theo bản năng muốn rời khỏi, lại bị Mạc Vi Phẩm liếc mắt đã thấy được.

Mạc Vi Phẩm dặn tài xế lái xe đến phía sau của cô, ông hạ cửa xe xuống nhìn về phía bóng dáng nhỏ kêu lên:

- Diệc Tâm Đồng! Cô đứng lại đó cho tôi!

Diệc Tâm Đồng cắn môi đứng ngay tại chỗ, sao lại xui xẻo như vậy, lại có thể đụng phải Mạc Vi Phẩm.

Mạc Vi Phẩm đẩy cửa ra xuống xe, đi tới trước mặt cô, ánh mắt từ trên đỉnh đầu cô nhìn xuống, lạnh giọng chất vấn:

- Cô tới nơi này làm cái gì?

Diệc Tâm Đồng nắm điện thoại trong tay, bất an nói:

- Cháu. . . . . .

Cô vẫn chưa muốn nói thân phận của mình cho ông ấy biết, tránh cho ông ấy cho rằng cô là loại người khoe khoang.

- Cháu chỉ tùy tiện đi dạo quanh đây một chút!

- Đi dạo một chút? Cô cho rằng đây là nơi loại cô nhi như cô có thể đi dạo lung tung sao? Tôi thấy cô rõ ràng là câu kẻ ngốc quanh đây! Con tôi không cần cô nữa, cô lập tức muốn tìm một tên đàn ông có tiền hơn con trai tôi đúng không? d.,iễn đ,.àn l.ê q,,uý đ..ôn Cũng không xem lại thân phận của mình một chút đi. Ngoài làm tiểu tam của người khác, cô cho rằng người đàn ông mắt mù nào sẽ lấy cô làm vợ!

- Cháu! - Diệc Tâm Đồng cảm thấy rất oan ức, cho nên cô chỉ cúi đầu không biết nói gì.

- Làm tiểu tam của ai, ông đang nói con gái của tôi sao? - Bỗng dưng một giọng nói vang lên, mang theo mười phần không vui.

Diệc Tâm Đồng và Mạc Vi Phẩm đồng thời quay đầu nhìn về phía người mới tới, mà Vũ Thịnh Thiên và Phi Ưng cũng đồng thời xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Diệc Tâm Đồng chỉ vào Phi Ưng kinh ngạc kêu lên:

- Tại sao là anh? Làm sao anh. . . . . . - Ở chỗ này?

Phi Ưng chỉ cười cười với cô. Trước kia không biết cô là tiểu thư của bang chủ mới dám làm chút chuyện xấu với cô, hiện tại biết cũng không dám lỗ mãng nữa.

Vũ Thịnh Thiên tò mò hỏi:

- Hai người đã quen?

- Dạ! - Diệc Tâm Đồng trợn mắt nhìn Phi Ưng một cái, đối với hành vi xấu xa trước kia của anh ta vẫn rõ mồn một trước mắt.

Phi Ưng lại ngượng ngùng xoay tầm mắt.

Mạc Vi Phẩm xem xét kỹ lưỡng hai người đàn ông trước mặt này, hừ lạnh nói:

- Con gái của ông? Hẳn là con gái ông bao dưỡng? Từng tuổi này còn ăn cỏ non, cũng không sợ cắn gãy hàm răng!

Vũ Thịnh Thiên có phần tức giận nói:

- Mạc Vi Phẩm, ông yên tâm, coi như con gái của tôi thiếu đàn ông đi nữa, cũng sẽ không quấn con của ông không buông. d.iễn đ.,àn l;ê q:uý đ;ôn Ông trợn to con mắt của ông nhìn cho rõ ràng, bạn trai của con gái tôi là đây —— Phi Ưng, so với thằng con của ông, Phi Ưng đã mạnh hơn nó mấy trăm lần rồi!

Diệc Tâm Đồng trợn to mắt, không hiểu nhìn Vũ Thịnh Thiên. Ba đang nói gì vậy! Từ lúc nào thì cô thành bạn gái của Phi Ưng?

Mạc Vi Phẩm thấy mình con trai mình bị người đàn ông này nói cái gì cũng tệ, tức không đánh được, tức giận phản bác:

- Ông ghen tỵ con tôi ưu tú, con gái ông có điểm nào xứng với con trai tôi hả, ngay cả làm vợ bé cũng không có cửa!

- Vậy tôi lại yên tâm, con gái của tôi từ nhỏ đã có mệnh thiên kim, chỉ biết làm vợ lớn của người khác, Đồng Đồng chúng ta đi! – Lúc này có thể nói là Vũ Thịnh Thiên đang trong cơn giận dữ. Thông qua thái độ Mạc Vi Phẩm đối với con gái của ông, ấn tượng về Mạc Duy Dương của ông càng hỏng bét, càng sẽ không để cho con gái ông có dính dáng gì với cậu ta.

Mạc Vi Phẩm cũng căm tức nhìn họ. Diệc Tâm Đồng cảm thấy đau lòng, vì vào chuyện lại trở nên như thế này, tại sao cha của Mạc thiếu gia lại ghét cô vậy. Cô có chút thất hồn lạc phách lên xe Vũ Thịnh Thiên.

Mà Phi Ưng cũng đi lên xe theo, Diệc Tâm Đồng ngồi ở ghế cuối cùng, Phi Ưng và Vũ Thịnh Thiên ngồi ở ghế trước. Phi Ưng không nhịn được phá vỡ cục diện bế tắc:

- Bang chủ. . . . . . chuyện đó. . . . . . thật ra thì. . . . . . tôi cảm thấy đã đến lúc công bố thân phận của tiểu thư ra bên ngoài.

Cho dù Phi Ưng không nói, ông cũng đang có ý đó, tránh cho con gái của mình bị có một số người ngoài coi thường nữa. Con gái bảo bối của ông không phải người nghèo hèn, mà là bảo bối của ông và Huyên Nhi, cũng là sắp người thừa kế duy nhất chuỗi cửa hàng toàn cầu, giá trị con người của con bé hơn tỷ.

Diệc Tâm Đồng không để ý đến đối thoại của bọn họ lắm, mà một mình đắm chìm trong trong suy nghĩ của bản thân. Ồn ào như vậy, giữa cô và Mạc thiếu gia sẽ tồn tại chướng ngại lớn hơn.

Vũ Thịnh Thiên sai người làm lái thuyền ra đảo nhỏ, sau đó lại cho người trải thảm ra trên mặt thuyền bày các loại thức uống, trái cây và bữa ăn.

Ông gọi Diệc Tâm Đồng đi vào trong thay váy mát mẻ hơn rồi đi ra cùng nhau câu cá. Diệc Tâm Đồng thay váy xong chui qua rào chắn đi ra ngoài trước khoang thuyền, thấy Vũ Thịnh Thiên và Phi Ưng đang trò chuyện hăng say.

Phi Ưng liếc mắt đã thấy được cô, nhưng trong nháy mắt lực chú ý bị hấp dẫn. Cô cực đẹp, trẻ tuổi tràn đầy sức sống, mà anh vừa so sánh với cô thì lại có vẻ hơi già rồi. Đặc biệt bây giờ cô thay một bộ váy màu hồng làm cho cô có vẻ kiều diễm hơn, trên chân là giày xăng-̣đan La Mã, lộ ra đầu ngón chân đáng yêu, cô đánh ít phấn chỉ mới mười tám tuổi nên nhìn rất mềm mại. Vũ Thịnh Thiên theo tầm mắt của anh nhìn lại, cười nói:

- Đồng Đồng tới đây, uống chút thức uống trước rồi câu cá!

Diệc Tâm Đồng nhìn bọn họ đi về phía đó, sửa sang lại váy, ngồi trên thảm bên cạnh họ.

Phi Ưng đưa cho cô một khối bánh ngọt dâu tây, cười nói:

- Tiểu thư thử xem chút đi!

Diệc Tâm Đồng mím môi, nhìn anh:

- Không cần gọi tôi là tiểu thư, gọi tên tôi đi! Đồng Đồng là được!

Cô không quen có người gọi cô là tiểu thư, cô cũng không muốn làm tiểu thư gì đó.

Tầm mắt Vũ Thịnh Thiên qua tới qua lui ở giữa hai người, cuối cùng hài lòng cười. Xem ra ông suy đoán đúng! Con gái di truyền khuôn mặt xinh đẹp của Huyên Nhi, là đàn ông thì đều không thể chống lại sức quyến rũ của con bé.

- Hai người trẻ tuổi ở chung một chỗ chắc có rất nhiều đề tài, ta sẽ không quấy rầy, ta đi ngủ trước một lát. Phi Ưng thay ta chăm sóc con gái thật tốt! - Vũ Thịnh Thiên ánh mắt phóng một ám hiệu tới anh, Phi Ưng lập tức hiểu được, thì ra bang chủ cố ý tác hợp anh và Diệc Tâm Đồng, anh đương nhiên rất vui vẻ rồi.

- Vâng bang chủ!

Vũ Thịnh Thiên từ dưới đất đứng dậy, xoay người vào trong khoang thuyền.

Diệc Tâm Đồng cúi đầu ăn bánh ngọt, dáng vẻ rất lịch sự, hoàn toàn không có một chút lỗ mãng. Anh nhìn phải thiếu chút nữa si ngốc, trước kia anh cũng đã thưởng thức ngọt ngào của cô, bây giờ biết cô là con gái của Vũ Thịnh Thiên cũng không dám làm ra động tác vượt quá đối với cô nữa.

- Đồng Đồng, anh nhận lỗi với em, lúc trước anh không biết em là con gái bang chú nên mới có thể làm ra chuyện như vậy với em. . . . . .

Anh len lén nhìn cô nói một câu xin lỗi.

Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn anh, mím môi:

- Không có việc gì! Không đánh nhau thì không quen biết mà, tôi sẽ không trách anh!

- Anh biết ngay em rất hiền lành, ăn xong không bằng cùng nhau câu cá đi!

- Được! – Cô lau cái miệng nhỏ nhắn cười nói.

Nội tâm anh bắt đầu rục rịch vùng lên, nếu như có thể cưới được cô gái xinh đẹp như vậy làm vợ, hẳn là chuyện rất hạnh phúc!

Chỉ có một mình anh đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp của chính mình, Diệc Tâm Đồng cũng không hề suy xét cho anh vào trong phạm vi bạn trai.

****** Truyện của diễn đàn Lê Quý Đôn

Mạc Duy Dương cố ý mấy ngày nay hờ hững với cô, cũng không đi gặp cô, chính là muốn đánh giá địa vị của bản thân trong lòng cô, xem co có thể chủ động chạy đến tìm anh hay không. Nhưng thật sự làm anh thất vọng, cô không những không tới tìm anh, mà còn đi cùng Phi Ưng.

Nghe được tin tức thuộc hạ thăm dò, cả người anh bị vây trong tức giận, cả ngày một chữ cũng không nhìn vào được, tất cả trong lòng đều nghĩ đến cô gái kia. Tài liệu cầm ngay trên tay nhìn hồi lâu cũng còn chưa ký tên, thư lý đứng ở bên cạnh anh không nhịn được gọi:

- Tổng giám đốc!

- Chuyện gì? - Đầu anh cũng không ngẩng hỏi.

- Cái đó. . . . . . ký tên! Hợp đồng đang chờ xem! - Thư ký co quắp khóe miệng lại, tổng giám đốc trúng tà sao? Làm gì cứ luôn cau mày, luôn thở dài.

Sau khi anh ta nhắc như vậy, cuối cùng Mạc Duy Dương nhớ lại tài liệu trong tay, vội cầm lấy bút ký lên rồi đưa cho thư ký:

- Ngưng lịch trình buổi chiều, bây giờ tôi có chuyện đi ra ngoài một chuyến!

Thư ký không hiểu hỏi:

- Tổng giám đốc, anh có việc gấp sao?

Mạc Duy Dương liếc anh ta một cái, chuyện của anh có cần phải báo cáo với anh ta không?

Thư ký rất nhanh ý thức được bản thân lỡ lời, vội vàng nói:

- Vâng tổng giám đốc, tôi sẽ giúp anh xử lý tốt!

Mạc Duy Dương lướt qua anh ta đi thẳng ra khỏi phòng làm việc. Cập nhật chương mới nhanh nhất ở diễn đàn Lê Quý Đôn.

Hết chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play