- Mạc tổng, đây coi
là uy hiếp sao? - Thượng Quan Tước che giấu sợ hãi trong lòng rất tốt,
nhưng cầm ly trà tay cũng không tự giác có chút run rẩy.
- Anh
cảm thấy thế nào? Anh cho rằng anh giấu cô ấy, tôi sẽ không tìm được
sao? Thượng Quan Tước, không nên có ý đồ đối đầu với tôi, anh là không
chiếm được bất kỳ ích lợi nào! - Mạc Duy Dương ngẩng đầu, đáy mắt thoáng qua một ánh lạnh.
- Mạc tổng, tôi hết sức hiểu tâm tình tìm
người của anh, nhưng nơi này của tôi quả thật không có người anh muốn
tìm! - Thượng Quan Tước cười nói.
Mạc Duy Dương nheo mắt lại, tiếp theo nhếch môi cười nói:
- Tôi sẽ làm cho anh hiểu, nói dối phải trả giá cao! – Anh duỗi hai chân
gác lên nhau xuống, đứng dậy có dụng ý mà nhìn anh ta (TQT) một cái, sau đó sập cửa rời đi.
Đôi tay Thượng Quan Tước run rẩy cầm điện thoại, nói với người ở bên đầu kia điện thoại:
- Đồng đồng, Mạc Duy Dương tìm em khắp nới, em xem có muốn tránh ra chỗ khác trước không, anh sợ chỗ của anh cũng không an toàn!
Điện thoại di động Diệc Tâm Đồng cầm trên tay ‘bốp’ một tiếng rơi trên mặt đất.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô lại liên lụy đến Thượng Quan Tước, không được, cô phải lập tức rời đi, đi đâu cũng được, ngàn vạn lần không được liên
lụy đến Thượng Quan Tước.
Sau khi thu dọn vài thứ đơn giản của
mình, xách túi, kéo ra cửa phòng khách, đột nhiên từng hàng người xuất
hiện trong tầm mắt của cô, hàng người nhanh chóng chia thành hai nhóm,
khiến giữa bọn họ dọn ra một con đường.
Mạc Duy Dương từ sau lưng thuộc hạ đi ra, đi về phía cô đứng trên bậc thềm, đi từng bước một.
"A!" Cô hét lên một tiếng, xoay người liều mạng chạy vào trong căn phòng,
nhưng mới chạy mấy bước đã cảm thấy quần áo sau lưng bị anh một tay níu
lấy, hai chân của cô bị buộc cách mặt đất, ngay sau đó cả người trôi lơ
lửng ở giữa không trung. truyện được chuyển ngữ ở diễn đàn L.ê Q.uý
Đ.ôn.
"Phịch!" Cô bị ném trên ghế sofa, đầu tóc rối bời, bộ mặt hoảng sợ.
- Mạc thiếu gia! Em. . . . . . - Cô cố gắng giải thích, anh khom lưng vỗ
vỗ mặt của cô, giọng điệu sắc bén nói - Cánh đã mọc cứng cáp rồi, muốn
bay đi? Có phải em đang nhắc nhở tôi, bảo tôi bẻ gảy cánh của em, để cho em không thể nào bay đi? Hả?
Cô nuốt nước miếng một cái, sợ hãi lắc đầu.
- Ở lại bên cạnh tôi, cho đến khi tôi đính hôn, nơi nào cũng không được
đi. . . . . . - Anh nang cả cơ thể cô lên, sau đó để cô ngồi trên đùi
anh.
Cô đưa tay vòng chặt cổ của anh, trên mặt đã có nước mắt.
- Tại sao? Chẳng lẽ người không phải chê em phiền toái! – Cô đỏ vành mắt hỏi.
- Chờ sau khi em trưởng thành, tôi sẽ để em rời đi, nhưng bây giờ vẫn
chưa thể. . . . . . - Tay của anh thăm dò gáy cô, giọng nói em dịu có
thể mềm vào xương cốt người.
Cô ríu rít khóc, sau khi trưởng thành, không phải là còn có một năm sao, cô có thể không thành vị thành niên không.
- Khóc cái gì? Rời khỏi tôi gấp như vậy? Tên Thượng Quan Tước kia có gì
tốt, hả? - Môi của anh đặt bên tai cô, phun ra hơi thở khiến người ta
say mê.
- Tại sao phải đợi đến sau khi trưởng thành, hiện tại em cũng có năng lực tự nuôi sống mình! - Cô quật cường trừng mắt nhìn.
- Thời điểm còn chưa tới, khi đến tự nhiên sẽ để em đi! - Trong lời nói của anh chưa đầy hàm ý.
Cô hít mũi một cái:
- Nhưng em lại không muốn trở về biệt thự của người! Cũng không muốn trở về nhà của Vũ Lạc Trạch, em muốn ở đây!!
Mặt của anh trong nháy mắt tối lại:
- Không được! Em phải cùng tôi trở về biệt thự, tránh cho gây thêm phiền
toái gì cho tôi. Nếu như em sợ quấy rầy chuyện tốt của tôi và vợ chưa
cưới? Cái này không phải thứ em nên lo lắng? d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
- Em không có! - Cô chỉ không muốn để Vũ Phong Nhi biết, cô lại dây dưa với con trai của bà ấy rồi.
- Không có là tốt, đồ dọn xong rồi phải không? Đi thôi! - Anh đứng dậy
kéo tay của cô, muốn dẫn cô đi, cô lại hất tay của anh ra, buồn bã nói - Tự em sẽ đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT