Mạc Duy Dương xuống
xe, cũng không quay đầu lại lập tức đi về phía trước. Diệc Tâm Đồng chỉ
có thể đuổi theo ở phía sau anh vào phòng khách. Dọc theo đường đi, hai
người không nói chuyện với nhau nhiều hơn một câu, từ đầu đến cuối mặt
anh cũng không có vẻ mặt dịu dàng.
Cô lo lắng níu chặc túi, đứng trước mặt anh chờ anh thét giận.
Nhưng ngược lại anh rất bình tĩnh châm một điếu thuốc, hai chân gác lên trên
ghế sa lon, không muốn để ý đến cô. Anh như vậy, tâm tư phức tạp nhìn
không thấu cho nên cô khó tránh khỏi có chút lo lắng đề phòng.
-
Mạc thiếu gia! - Rốt cuộc nhịn không được mở miệng, anh ngẩng lên đầu
nhìn cô, môi mỏng cử động - Có phải đã quấy rầy đến hẹn hò của em và
Thượng Quan Tước rồi hả? Hả? - truyện của d.ien d.an l.e q.uy d.on Anh
bỏ thuốc đã tàn vào gạt tàn thuốc, đứng dậy trước mặt cô, nheo đôi mắt
hẹp dài giống như muốn nhìn thấu cô.
- Không có. . . . . .
Anh chợt nhớ tới hình ảnh hai người ôm nhau, chỉ cảm thấy chướng mắt, một
tay giữ chặt cổ cô, kéo cô đến trước mặt mình, cúi đầu nhìn kỹ gương mặt có chút sợ hãi của cô, khóe miệng lạnh lùng cười một tiếng:
- Bây giờ em rất sợ tôi?
- Em không có! – Tiếng nói của cô thể hiện sự lo lắng của mình.
Ngón tay vướng mùi thuốc lá của anh lướt qua bờ môi cô, cảm nhận này xúc cảm trơn mịn chạy trên đầu ngón tay. Anh trực tiếp cúi đầu phủ trên môi cô, trong nháy mắt cô há hốc, lưỡi tiến quân thần tốc, không có một tia dịu dàng mà triền miên. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Chỉ muốn phát tiết lửa giận trong lòng, anh gặm môi cô không để cho cô cử động nửa phần, giống như
muốn vê cả người cô lại nhét vào trong cơ thể anh. Anh cường thế đánh
chiếm từng góc mềm mại trong miệng cô.
Cô trôi giạt trong nụ hôn
mạnh mẽ kéo dài của anh, suýt nữa tắt thở. Mùi thuốc lá nhàn nhạt từ
miệng anh tràn đầy trong miệng cộng với tư vị đặc trưng của đàn ông làm
xáo trộn giác quan của cô.
Bàn tay to của anh chẳng biết lúc nào
đã tới phía sau lưng cô, đầu ngón tay đến cúc áo, nhẹ nhàng gạt ra, áo
lay lay muốn rơi giống như trong nháy mắt sẽ rớt xuống.
Cô có
chút khiếp sợ cự tuyệt, tay của anh từ phía sau dời đến phía trước, ngón tay thon dài vừa vặn phủ lên nơi mềm mại của cô, như có như không ấn
vào bên dưới. Cô sợ đến cong eo lên lui về phía sau, lại bức mình đến
trên quầy, cô không có đường để lui, chỉ có thể ưm ra tiếng.
- Đừng! - Cô cố hết sức nặn ra hai chữ từ trong hàm răng, lại đổi lấy một tiếng cười mê hoặc của anh.
- Cô bé nói dối không ngoan, cô bé ngoan, muốn thì nói cho tôi biết! -
Môi của anh đi tới bên tai, hôn khe khẽ lên vành tai của ncô, làm cho
toàn thân cô nổi da gà một trận. Cô sợ hãi đưa tay đẩy anh - Mạc thiếu
gia, đừng! Vợ chưa cưới của người vẫn còn chờ người ddlqđ!
đ
- Suy nghĩ vì tôi như vậy? Em thật đúng là cô bé ngoan! - Ngón tay của anh
lướt qua tai của cô, giúp cô vấn một nhúm tóc rơi xuống lên.
Hai
chân Diệc Tâm Đồng run rẩy, cô có chút sợ hãi nhìn không thấu giọng và
vẻ mặt của anh, giống như hiện tại, không biết là anh đang tức giận hay
đang vui mừng.
- Lần này trước hết bỏ qua cho em, nếu như tái
phạm lần nữa, tôi không dám cam đoan em sẽ vượt qua nhẹ nhàng như vậy,
hiểu chưa? – Anh chạm cái mũi của cô, nhẹ giọng nhắc nhở.
Cô liên tục không ngừng gật đầu:
- Vâng, em biết rồi!
- Lên lầu ngủ đi! Ngày mai không cho phép đi cắm trại, về sau cũng không
cho phép! Còn Thượng Quan Tước, cách xa hắn một chút! – Anh nhớ tới ánh
mắt nhìn cô của Thượng Quan Tước, anh cảm thấy rất khó chịu.
- Em biết rồi! - Cô gật đầu sau đó từ trước mặt anh đi qua, đi thẳng lên lầu.
Mạc Duy Dương nhếch môi cười lạnh, Thượng Quan Tước, người tranh với tôi
kết quả chỉ có một! ! ! Dựa vào cía gì mà anh tranh với tôi? Nghiền chết anh so giết chết một con kiến còn dễ dàng hơn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT