Cô nói xong câu này, hận không thể chui xuống đất. Cô lại có thể nói với người đàn ông kia rằng nội y hơi nhỏ một chút, không biết anh sẽ nghĩ gì.
Cảm giác cửa phòng bị người khác mở ra, không chưa kịp mặc áo khoác vào, cửa đã đẩy ra, Mạc Duy Dương đã đi vào rồi.
- Người. . . . . . - Diệc Tâm Đồng nhanh chóng lấy tay che ở phía trước, hoàn toàn không biết, động tác này sẽ chỉ làm ngực có vẻ đầy đặn, rất đầy đặn hơn thôi.
Mạc Duy Dương cảm giác thứ gì đó dưới thân đang dần dần bị cô làm cho thức tỉnh. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai luồng ngực hoàn mỹ của cô, duỗi tay ra, giữ chặt cổ tay của cô, giọng không tự chủ trầm thấp, âm u khàn đi một chút:
- Tôi làm!
Diệc Tâm Đồng xấu hổ cúi đầu không nhìn ánh mắt của anh. Đây là lần đầu tiên trần trụi như vậy mà đối mặt với anh, hơn nữa chẳng biết lúc nào tay của anh đã nắm lấy hai luồng ngực mềm mại, vân vê nhào nặn.
Cô thẳng tắp lưng, làm ngực anh dán sát vào sau lưng cô, sau đó lồng áo qua ngực xuyên qua cánh tay của cô bao bọc toàn bộ. Cả quá trình thuần thục mà yên tĩnh. Trong lòng cô không khỏi hỏi chua xót, chẳng lẽ anh thường giúp phụ nữ làm chuyện như vậy?
Ánh mắt Mạc Duy Dương nóng bỏng nhìn chằm chằm vùng trắng sáng phía sau lưng cô, đầu ngón tay quét nhẹ qua da thịt nhẵn nhụi, tay đặt trên eo cô không tự chủ co lại:
- Rất hợp với em!
Âm thanh thình lình phát ra dọa Diệc Tâm Đồng giật mình. Cô muốn xoay người sang chỗ khác nhìn vẻ mặt anh giờ phút này, lại phát hiện tay của anh xấu xa đánh tới ngực mình.
Cô vội vàng chặn tay của anh lại, lắc đầu một cái:
- Người ra ngoài đi, em thay xong sẽ ra ngoài sau!
Cô thật sự xấu hổ khi anh đứng bên trong. Cô vẫn chưa lớn mật đến mức cởi quần áo trước mặt anh.
Mạc Duy Dương hít sâu một hơi, hai tay vòng lấy cô ôm vòa trong ngực. Một nụ hôn rơi lên đỉnh đầu của cô.
Diệc Tâm Đồng thay quần áo của mình rồi ra khỏi phòng thay quần áo. Mạc Duy Dương đi tới trước mặt cô, cánh tay vòng ở bên eo của cô , nói:
- Quần áo tôi sẽ cho người đưa đến chỗ em, bây giờ theo tôi đến một nơi!
- Ah? Nơi nào? - Cô không hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, rất thần bí nói:
- Đi rồi sẽ biết!
Diệc Tâm Đồng thật sự rất vui mừng. Anh lại mang cô đến xem Richard biểu diễn piano . . . . . .
Phải biết, lêquýĐôn anh rất ít khi cùng cô đến nơi ồn ào như thế này. Anh luôn luôn thích yên tĩnh, ngay cả thư phòng cũng trang bị thủy tinh có khả năng cách âm.
Cô đứng ngoài cửa ở hội trường biểu diễn, nhìn anh chen lấn mua vé vào cửa. Với cơ thể cao lớn thì rất nhanh đã chen đến trước mua hai vé vào cửa.
Khi anh đứng ở trước mặt cô lần nữa thì cô suýt nữa tiến lên ôm lấy anh, nhưng cô cũng không làm vậy, chỉ nhận lấy vé vào cửa trên tay anh, yêu thích không nỡ rời tay nói: "Cám ơn!"
Anh cố ý cúi cơ thể cao lớn của mình xuống, tiến tới trước mặt cô, cánh tay phải ôm eo thon nhỏ của cô, kéo cô đến trước ngực, quyến rũ chỉ chỉ mặt trái anh tuấn đẹp trai:
- Nếu quả như thật sự muốn cảm ơn tôi, thì nên trả bằng hành động thực tế!
Nói xong, anh cười mị hoặc một tiếng với cô.
Trái tim Diệc Tâm Đồng bị nụ cười của anh là loạn nhịp. Người đàn ông này đối với bất kỳ ai cũng lạnh lùng, nhưng chỉ đọc truyện tại nguồn riêng đối với cô lại cực kì dịu dàng.
Cô do dự có nên hôn hay không. Con mắt nhìn mắt người lui tới bốn phía, vô cùng ngượng ngùng cắn cắn môi.
Mạc Duy Dương chờ đợi có chút không nhịn được, trực tiếp nhấc cơ thể cô, giữ chặt cái ót của cô, chủ động hôn lên.
Đôi môi lạnh lẽo chạm vào nhau, trong nháy mắt bắt lửa, cùng nhau câu quấn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT