- Không được. . . . . . - Cô dùng sức đẩy anh ra, toàn thân run lẩy bẩy.

- Ha ha, cho nên lập tức rời khỏi nơi này! - Mặt của anh chuyển lạnh, cơ thể thon dài ngồi trên ghế sofa, đốt một điếu thuốc nhìn cô, miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.

- Ngài Dean, tôi. . . . . .

- Tôi không chứa chấp người vô dụng, làm bạn trên giường hay là rời đi, tự mình suy nghĩ kỹ càng! - Anh ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, ngón tay vê tàn thuốc, khẽ thở một vòng khói, trong giọng nói không có chút ý tứ phản bác nào.

- Tôi. . . . . . – Cô ngồi xổm trên mặt đất, lâm vào khó cả đôi đường. Nếu như ở lại, nói không chừng có thể tìm được manh mối về Mạc thiếu gia, nhưng cô không muốn làm bạn trên giường của người đàn ông này, thân thể của cô chỉ có Mạc thiếu gia mới có thể chạm, diễn/đàn.lê:quý,đôn cô nên làm gì đây?

- Cô suy nghĩ quá lâu, tôi không thể không thay cô đưa ra quyết định. Rời khỏi nơi này, đừng nữa xuất hiện trước mặt tôi nữa! - Đột nhiên anh đứng dậy, đi tới trước mặt cô, kéo cả người cô từ dưới đất lên, sau đó đẩy cô ra ngoài cửa, vừa lúc một người phụ nữ đứng ở cửa, một bước của cô đã dẫm vào chân đối phương.

Diệc Tâm Đồng quay đầu nhìn lại, chính là người phụ nữ ở sàn nhảy? Sao cô ta lại tới đây? Chẳng lẽ anh thường đưa người phụ nữ này tới đây qua đêm? Cái ý nghĩ này làm trái tim cô chợt co thắt lại. Cô ngẩng lên đầu nhìn Dean, mà tầm mắt của anh lướt qua cô, nhìn người phụ nữ sau lưng cô kêu lên:

- Vào đi!

Diệc Tâm Đồng bất lực lui ra bên cạnh, nghẹn ngào nói nói với người phụ nữ đó:

- Thật xin lỗi!

Người phụ nữ ngẩng cao vào trong phòng khách, Dean nhìn cô còn đứng ở cửa, không nhịn được nhắc nhở:

- Bạn giường của tôi đã tới, cho dù bây giờ cô hối hận cũng không kịp rồi!

Diệc Tâm Đồng giống như bị thứ gì đó đả kích, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, cho đến khi cửa trước mắt đóng lại, cô mới giật mình trên mặt mình toàn là nước mắt. Cô lui ra phía sau mấy bước, sau đó xoay người xuống bậc thang.

Coral là một cô gái thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt xuất sắc, cô ngồi trên ghế sofa, nhìn sắc mặt âm trầm của Dean, không nhịn được hỏi:

- Dean, cô gái kia là ai?

- Cô không cảm thấy cô hỏi quá nhiều? Chuyện điều tra như thế nào rồi? Hôm qua bảo cô dụ người kia ra, kết quả đâu? – Anh nhìn cô một cái, một cái chân xếp lên một chân khác, nhếch môi nói.

- Cô gái vừa rồi thật ra thì hôm qua giúp không ít việc, sự xuất hiện của cô, hơn nữa anh còn đưa cô ta đi, khiến thuộc hạ của Arno tưởng lầm người thật, cho rằng anh chỉ là một công từ phong lưu lưu luyến khóm hoa. . . . . . - Coral cười lạnh nói - Về phần Bart, đã thăm dò bọn họ bị Arno nhốt ở. . . . . .

Con mắt thâm sâu của Dean thoáng qua một vẻ ác độc, nhưng nhanh chóng được nụ cười thay thế:

- Xem ra chuyện phát triển rất thuận lợi, đang phát triển theo hướng chúng ta mong đợi, tin tưởng không bao lâu sau, Arno sẽ vì tất cả những gì hắn làm trả giá thật lớn!

Vừa dứt lời, trên vách tường lóe ánh sáng tia hồng ngoại dồn dập, bên trong biệt thự của anh có chứa thiết bị phân biệt vũ khí, mà tia hồng ngoại sáng lên, chỉ có một giải thích, có người lạ xông vào.

- Dean, chuyện này. . . . . . tôi ra ngoài xem một chút! - Coral rút ra một khẩu súng, ltừ giữa hai chân lại bị anh ngăn lại - Không cần làm bẩn tay của mình, hắn không thể nào tiến vào bên trong biệt thự! Chỉ là. . . . . .

Khóe miệng của anh nâng lên nụ cười lạnh nguy hiểm, anh lo lắng chính là Diệc Tâm Đồng vừa mới rời đi.

Người áo đen bắt Diệc Tâm Đồng phi tới trước cửa lớn, nhưng thật bất hạnh chính là còn chưa đến gần cửa lớn, một tia sáng màu đỏ bắn ngược bọn họ lại, vì người áo đen chắn ở phía trước của cô, cho nên người áo đen bị tia sáng đỏ bắn bị thương rồi, Diệc Tâm Đồng lại tránh được một kiếp.

- Mẹ kiếp! - Người áo đen khẽ nguyền rủa một tiếng, kéo Diệc Tâm Đồng bay khỏi biệt thự, chẳng qua trước khi rời đi, hắn để lại một mảnh vải trắng giắt trên nhánh cây, ‘Người của ngươi ta mang đi, muốn chuộc người của ngươi về, mời đến Mon¬ster.’

Tia hồng ngoại trên vách tường phát ra ánh sáng càng lúc càng yếu ớt, chứng minh người đã rời đi. Dean mở cửa chính biệt thự nhìn ra phía ngoài, Coral cũng đi theo ra ngoài nhìn xuống, chỉ vào vải trắng trên một thân cây kêu lên:

- Đó là cái gì

Dean đẩy cửa, đi ra ngoài, một tay kéo vải trắng trên cây to xuống, liếc nhìn, sau đó ném xuống lòng bàn chân, đạp mấy phát.

- Dean? Sao vậy? Là ai để lại ký hiệu? - Coral nhìn vải trắng một cái, nét mặt nghi ngờ.

- Người của Mon¬ster, dám can đảm ở chỗ của tôi bắt người, xem ra càng ngày càng không để tôi ở trong mắt! – Anh nảy sinh ác độc dùng lòng ngón tay lướt qua cánh môi, có loại khát máu nguy hiểm.

- Dean, người bọn họ bắt đi không phải là cô gái vừa nãy chứ?

- Đúng vậy!

- Khốn. . . . . . cũng may, không phải anh em chúng ta, thôi, dù sao chỉ là một cô gái lai lịch không rõ, không cần thiết vì cô ta mạo hiểm đến Mon¬ster!

- Không, cô nói sai rồi, cô ấy không phải cô gái lai lịch không rõ. . . . . . - Khóe miệng anh nâng lên một nụ cười trào phúng, lúc cô còn chưa kịp suy nghĩ những lời này, người đàn ông trước mắt đã phi thân rời đi, cô sững sờ, lập tức đuổi theo.

Đã không phải là lần đầu tiên bị người khác bắt đi, Diệc Tâm Đồng ngược lại xử sự dửng dưng. Nếu là lúc trước gặp gỡ chuyện như vậy, cô sẽ sợ mà muốn thét chói tai, nhưng bây giờ cô đã không còn cảm giác sợ hãi. Nếu như có thể đến địa ngục sớm một chút với Mạc thiếu gia, cô sẽ cảm kích người xấu đưa cô tới đây.

Cô bị người đàn ông đó mang vào một sơn động, nhìn từ bên ngoài, hang động này không có gì đặc biệt, tiến vào bên trong lập tức có khoảng trời khác biệt.

Có nước mưa nhỏ giọt từ trên cửa động rớt lộp độp xuống đất, còn có đầm nước rất sâu, không cẩn thận té xuống thì ngay cả mạng cũng có thể không còn. May mắn người đàn ông này mặc dù bị thương, trái lại sức lực rất lớn, cô bị hắn ôm nhẹ nhàng phóng qua đầm sâu vào bên trong.

Bên ngoài sơn động rất ẩm ướt, nhưng càng vào bên trong càng khô ráo, còn có ánh sáng, cô bị người đàn ông kia quăng xuống đất, đầu gối đập vào mặt đất, đập ra một vết máu.

- Arno, thuộc hạ thất trách, không thể đến gần biệt thự của hắn, nhưng tôi bắt được thuộc hạ của Dean mang về! – Người đàn ông quỳ một chân xuống đất, hướng về phía người đàn ông ngồi trên điện thưa báo.

Người đàn ông được gọi là Arno, đôi mắt sắc bén quét về phía Diệc Tâm Đồng dưới đất, một bàn tay vuốt một bàn tay khác của mình, hỏi:

- Ngươi bắt cô gái yếu đuối về làm cái gì?

- Arno có điều không biết, người có thể đi vào biệt thự của hắn nhất định là người vô cùng quan trọng, có lẽ cô ta biết một chút tin tức về Dean, giữ cô ta lại, đối với chúng ta nhất định nảy sinh chỗ cần dùng!

Arno phát ra tiếng cười ha ha:

- Không hổ là tay trái tay phải của ta, được, dẫn cô đi xuống, thuận tiện cho cô ta chút. . . . . .

Tên thuộc hạ nhận lệnh, kéo cô đi, mà cô không chút khả năng chống cự nào, bởi vì cô hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ. Miệng bị bàn tay người đàn ông dùng sức nhấc lên, lại hà miệng, một viên thuốc đưa vào trong miệng của cô. Cô nhớ tới tình huống lần trước bị mớm thuốc, hai chân mềm nhũn, bị người đàn ông đẩy ra đất.

- Ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng nghĩ chạy trốn. – Người đàn ông gọi tới mấy tên thuộc hạ tới trông cô, lập tức rời khỏi gian phòng.

Cô nằm trên mặt đất, cũng không có cảm giác cơ thể có gì khác thường, có điều đến buổi tối, không biết nguyên nhân là vì trong động hay là bản thân cô không thích hợp với nhiệt độ nơi này, toàn thân run rẫy, lạnh đến phát run. Cô lấy chăn đắp lên người, môi lạnh đến bầm tím, ngay cả da thịt lưng cũng đều nổi da gà lên.

- Lạnh quá! - Cô từ trên giường lăn xuống, tìm kiếm mồi lửa khắp nơi, nhưng gian phòng một vùng tăm tối, trừ tiếng tim mình đập ra, cái gì cũng nghe không thấy. Cô thử bò lại lên giường, nhưng cả người vô lực, cô sao vậy? Tại sao lại lạnh như thế.

- Mạc thiếu gia. . . . . . Mạc thiếu gia. . . . . . - Hai tay của cô vòng cánh tay của mình thật chặt, lạnh quá, tại sao lại lạnh như thế? Mí mắt cô càng ngày càng nặng, đầu óc ý thức càng ngày càng mơ hồ, dần dần mất đi ý thức.

Đầu vẫn nặng nề, cảm giác có đồ đút vào trong miệng của cô, một miếng cao dán có nhiệt độ dán vào trán cô, cô khổ sở nỉ non:

- Mạc thiếu gia! Mạc. . . . . . thiếu . . . . .

- Đồng Đồng! - Cô nghe được có người đang gọi cô, âm thanh rất quen thuộc, mang theo từ tính và trầm thấp anh vốn có. Cô biết đó là tiếng Mạc thiếu gia, cô cố gắng muốn mở hai mắt ra, nhưng toàn thân bị rét lạnh bao quanh, cái gì cô cũng không thấy rõ, chỉ nghe được tiếng của anh luôn không ngừng kêu lên ở bên tai của cô.

Nước mắt từ khóe mắt nhỏ giọt xuống, cơ thể của cô lạnh nóng luân phiên, thật khó chịu, cô mê man lại ngủ đi.

- Chuyện gì xảy ra? - Dean nhìn Diệc Tâm Đồng trên giường một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có , phiền não hỏi bác sĩ bên cạnh.

- Cái này. . . . . . hình như là trúng độc. . . . . . nhưng lại cũng không giống, tôi. . . . . . – Bác sĩ ấp a ấp úng có chút đắn đo khó định.

- Có phải trúng độc hay không, ông không rõ ràng? Ông đến cùng phải bác sĩ hay không, không xem bệnh thì nói sớm một chút, đừng chậm trễ bệnh tình! - Một tay Dean kéo quần áo bác sĩ lôi ông ta từ trên giường xuống - Cút!

Bác sĩ ngay cả cái hòm thuốc thậm chí cũng quên cầm, trực tiếp lăn một vòng chạy đi.

Hai tay Coral ôm ngực đứng ở cửa cười nói:

- Dean, bác sĩ cũng bị anh hù dọa đi, có đúng anh anh muốn cho cô gái của anh được xem bệnh không đó!

- Gọi Tote tới đây cho tôi! - Dean không để ý cô giễu cợt, lạnh giọng ra lệnh.

- Được, tôi biết rồi! Nhưng hiện tại anh ấy đang ở nước Pháp, cho dù ngồi máy bay tới đây cũng phải mấy giờ sau, nếu như anh chờ không kịp có thể đưa cô ta đến bệnh viện khác xem một chút! - Coral không sợ chết kích động anh.

Người đàn ông này từ sớm hôm nay đưa cô ta về liền thay đổi rất không bình thường, xem ra có trò hay để xem.

- Bảo anh ta ngồi máy bay tư nhân của tôi chạy tới! Tên quỷ này không có việc gì chạy đến nước Pháp làm gì? – Anh gần như là dùng giọng gầm lên nói.

- Không phải anh ấy phụng mệnh lệnh của anh đi nước Pháp chữa thương cho anh em bị thương sao? Ây, Dean anh ngàn vạn lần không được trúng tà, bây giờ bộ dạng anh thế này khiến cho tôi rất hoài nghi, có phải anh thích cô gái này hay không, rốt cuộc cô ta là ai của anh hả? Chẳng lẽ chính là đối tượng kết hôn trước của anh?

Cô che miệng, vẻ mặt kinh ngạc.

- Coral nếu như cô hỏi nhiều một câu nữa, tôi không ngại điều cô đến châu Phi đi công tác. Dù sao nơi đó gần đây thiếu người, cô đi phù họp nhất! - Dean không có tâm tình nói giỡn với cô, mặt nghiêm túc nói.

Coral vội xin tha:

- Đừng. . . . . . tôi sợ nóng nhất, Dean tốt xin thương xót, tôi lập tức đi liên lạc với Tote gọi anh ấy lập tức bay tới!

- Vậy còn không đi! - Dean lườm cô một cái, đi theo bên cạnh anh càng lâu càng muốn trêu ghẹo anh, xem ra thủ lĩnh anh đây nên lấy ra một chút uy nghiêm rồi, miễn cho bị họ leo tới trên đầu.

Coral cười nói:

- Đừng nóng vội, tôi sẽ đi! – Cô nhìn Diệc Tâm Đồng trên giường, lắc lắc mông mở cửa rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play