Vì tránh né tình cảm mãnh liệt với Kim Lệ Toa có cơ hội chạm mặt, mấy ngày gần đây vào buổi tối khuya Quả Táo Quân vẫn còn ra bên ngoài đi bộ, dĩ
nhiên thời điểm đi bộ, bệnh nghề nghiệp của cậu ấy sẽ thỉnh thoảng xuất
hiện.
Đối với nhà tạo hình mà nói, bọn họ quan sát một người trên tất cả phương vị, hơn nữa là tinh tế tỉ mỉ.
Nói thí dụ như cô gái đi trước mặt kia, mặc dù chân cô ấy mảnh, nhưng tỷ lệ khó coi, hơn nữa cái mông bên kia rất bằng phẳng, mà cô gái này có lựa
chọn mặc trang phục Tây ngắn bó sát người, quần bó sát thân phối hợp với ủng da, mặc dù tạo hình này đủ tự nhiên xinh đẹp, nhưng đem chỗ thiếu
hụt của cô ấy lộ ra —— Quả Táo Quân lắc đầu, chuyển ánh mắt hướng bên
kia.
Đó là bóng lưng một người đàn ông, một người đàn ông mặc áo
sơ mi nam thương hiệu có tiếng, Quả Táo Quân chậc chậc, dù là nhìn từ
phía sau sang, cậu chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đó là bản Armani
quý, style mới, chất liệu áo sơ mi là sợi đay, quần áo cắt may tinh sảo không nói, càng thêm miêu tả ra đó là người đàn ông ngọc thụ lâm phong, cao lớn phối hợp với vóc người tỷ lệ. . . . . . Quan sát đến đây, Quả
Táo Quân chợt nghĩ đến cái gì, không phải đạo diễn bảo cậu tìm người mẫu ư, vị này có vóc người không thua kém người mẫu là mấy, nếu như có thể
dụ dỗ anh ta. . . . . .
Khóe mắt Quả Táo khẽ cong, đang muốn tiến lên. Chợt thân thể người đàn ông kia hơi dừng một chút, giống như phát
hiện vật gì đó, Quả Táo theo bản năng tìm góc trốn, sau đó liếc trộm một cái, mới phát hiện người đàn ông kia móc từ trong túi tiền ra một cái
bóp da, sau đó tự tay đưa cho người ăn xin ven đường. . . . . . Mà thời
điểm anh ta cúi người xoay mặt, Quả Táo thấy được mặt của anh ta—— Kỷ
Thiên Hàng!
Quả Táo Quân thật lòng không rõ: vị đại ca này rất
rảnh rỗi nhàm chán lắm à, không có việc gì ai đem ví da đưa cho tên ăn
xin chứ, dù là đồng cảm tràn lan cũng không phải là đưa theo phương pháp này chứ?
. . . . . .
Tiểu Huệ ngồi ở trên ghế sô pha thói quen khoanh chân lại, bình thường nguyên nhân xuất hiện tình huống như
vậy cũng chỉ có một —— cô mất ngủ. Về phần tại sao mất ngủ, còn không
phải từ một cú điện thoại kia à. Thời điểm xế chiều hôm nay, một người
nhiều năm không liên lạc tìm tới cô, thốt ra câu hỏi: "Alo, Tiểu Huệ à?
Thiên Hàng nhà tôi có phải ở nhà cậu hay không."
Tại sao không
thấy Kỷ Thiên Hàng cũng tới hỏi cô vậy, chẳng lẽ cô chính là công ty vệ
sỹ, phải 24h cận vệ Kỷ Thiên Hàng đi ra ngoài an toàn, cộng thêm ăn uống vệ sinh, một đám chuyện vặt?
Tiểu Tiết oanh tạc trên QQ, hơn nữa một cô không hiểu gọi cuộc điện thoại, lại đem oan gia trộn lẫn vào trong cuộc sống của cô.
Lộp cộp—— đó là âm thanh xương cốt đánh nhau, Tiểu Huệ cũng không nhịn được đọc Tam Tự Kinh: quả nhiên là năm hạn bất lợi, bằng không làm sao một
hình thể sư ưu tú như cô cũng sẽ có động tác biên độ quá lớn như tình
huống này!
Ngay vào lúc này chuông cửa vang lên, Tiểu Huệ nghĩ là Quả Táo đã trở về. Vậy mà thời điểm mở cửa, cô trợn tròn mắt, so với
cái từ oan gia ngõ hẹp, âm hồn bất tán này càng thêm có thể biểu hiện
tình cảnh giờ phút này.
Bởi vì, Kỷ Thiên Hàng lại tới.
Thân thể Kỷ Thiên Hàng cong cong quẹo quẹo, bộ dáng mơ mơ màng màng như
người say rượu, chỉ thấy anh nhếch miệng cười một tiếng, sau đó đưa tay
ôm cổ Tiểu Huệ, đồng thời đem sức lực toàn thân dời đến trên người cô.
Tiểu Huệ đau đầu nhức óc, cô vừa kéo cái chân bị thương, hiện tại đứng chỉ
dựa vào một chân, kết quả chính là cô lấy tư thế Kim Kê Độc Lập chống đỡ sức nặng hơn 100kg, sau đó rất thành công, cô bị té nhào xuống đất. . . . . .
Lần này không chỉ là chân, đuôi xương cụt, bả vai, còn có
cái ót cũng chịu đựng "Lễ rửa tội" với trái đất, cảm giác đau đớn trong
nháy mắt truyền khắp toàn thân. Tiểu Huệ nổi giận: "Kỷ Thiên Hàng! Anh
cố tình tới giày vò tôi đúng không? Cô nương tôi rốt cuộc đắc tội anh ở
nơi nào, anh nói thật ra!"
Thiên ca nằm trên người Tiểu Huệ,
“chẹp chẹp” vận động khoang miệng, dùng thanh âm mơ hồ không rõ nói:
"Đại tỷ, cầu xin chứa chấp, tôi thật sự vô cùng đáng thương, không cẩn
thận uống nhiều rượu, sau đó lúc đi ra, tiền và điện thoại di động lại
bị người ta trộm mất, trên người bây giờ thật sự là không có nửa xu dính túi."
Tiểu Huệ đạp cậu ấy một cước: "Đáng đời, ai cho anh buổi
tối khuya còn đi uống rượu, vừa nhìn liền biết anh là đại thiếu gia có
tiền không chỗ tiêu, đổi lại nếu tôi là kẻ trộm, cũng quả quyết đem anh
là mục tiêu đầu tiên để lựa chọn ra tay."
Kỷ Thiên Hàng nâng mông vuốt vuốt, vẻ mặt đau thương: "Tiểu Huệ, tôi nhớ nhà em còn có một
phòng trống, muốn cho người khác thuê, không bằng cho tôi thuê, lấy giao tình mấy chục năm nay của hai ta dây dưa không dứt, em cũng nên yên tâm nhỉ?"
Tiểu Huệ nheo mắt lại, "Dây dưa không dứt" câu này thật là dùng quá thỏa đáng rồi, loại duyên phận thúi nát này hình như là từ
thời điểm bọn họ mặc tã đã bắt đầu rồi, cho đến ngày nay vẫn chưa kết
thúc! Nếu như chuyện xưa của bọn họ là một bộ tiểu thuyết, đó nhất định
giống như vải bó chân, vừa thúi vừa dài, ở giữa còn xen kẽ các loại cảnh tượng cẩu huyết hố cha.
Cô cười "Rực rỡ" hơn: "Cha, thật xin lỗi, ngài tới chậm một bước, phòng trống này đã có người ở. Ngài á, ở đâu trở về đó."
Kỷ Thiên Hàng cũng không vui, hôm nay anh nghĩ trăm phương ngàn kế như vậy đúng là muốn vào ở, lấy cá tính của anh, không đạt mục đích tại sao có
thể từ bỏ ý đồ đây? Vì vậy động tác của anh rất nhanh, đưa tay lôi kéo
——
Kết quả chính là, Tiểu Huệ thật vất vả mới đứng lên lại một
lần bị bắt ngã trên mặt đất, đồng thời, còn nghe được "Lạch cạch" một
tiếng, đó là âm thanh nút áo sơ mi nút rơi.
Đối với cái này, áo
sơ mi được thương nhân sản xuất ra bày tỏ rất vô tội, bởi vì chất lượng
áo sơ mi nhà bọn họ vẫn còn vô cùng tốt. Sở dĩ xuất hiện tình huống này, chủ yếu vẫn là bởi vì hai oan gia này, một cố gắng dùng ma trảo kéo ra, một cố gắng nhanh chóng tránh ra, hiệu quả là hai đội viên kéo co với
em gái áo sơ mi mỏng manh dùng sức giật mạnh, nói xem, điều này có thể
coi là không phá sao?
Vào lúc này Kỷ Thiên Hàng ngược lại không
có bộ dáng uống say, anh bình tĩnh đứng lên, ánh mắt vẫn khóa chặt bộ vị đặc biệt —— trước ngực, bởi vì vào lúc này nơi đó vừa lúc lộ ra một
mảnh cảnh xuân. Hai vú trắng mềm – trơn bóng của Tiểu Huệ được áo quấn
ngực màu đen miêu tả sinh động, màu đen hấp dẫn, còn có nội dung "Phong
phú" đỉnh sóng —— mãnh liệt đánh vào thị giác khiến cho trên người Kỷ
Thiên Hàng trong nháy mắt bốc lên một cỗ kích thích. Kích động này vèo
hạ xuống, tán loạn ở trong thân thể, vừa ngứa vừa nóng, cực kỳ mê người. . . . . .
Sau lưng Tiểu Huệ phát lạnh, cô dùng sức muốn dùng
quần áo che lại xuân sắc, kết quả lại phát hiện áo sơ mi vừa bị sắc lang gắt gao túm trong tay, sắc lang còn dùng vẻ mặt xem phim sex nhìn mình
chằm chằm. . . . . . Tiểu Huệ vừa vội vừa giận, trợn tròn cặp mắt, quát: "Buông tay! Không thả tôi kêu người."
Mà lúc này, Kỷ Thiên Hàng
không có chút ý tứ buông tay, anh ngu đâu, Giang Tiểu Huệ miễn phí cảnh
xuân đồ, anh còn có thể bỏ qua à? Mặc dù mới trước đây có tiếp xúc qua
với thân thể của cô, nhưng mà lúc đó chỉ là đứa trẻ, làm gì đã có vóc
người, nơi nào so ra mà còn kích thích một tên con trai hơn vào giờ phút này chứ. Lại nói, rốt cuộc là từ lúc nào bắt đầu, anh đã quen thuộc
tiểu nha đầu kia, đã "Quen thuộc" như thế rồi hả?
Núp ở phía
ngoài, Quả Táo đành hít vào một hơi, cậu nhìn cũng không đúng, không
nhìn vậy. . . . . . Không nhịn được, chỉ có thể cảm khái: con rơi giọt
mẹ ơi, trường hợp này thật đúng là đủ ướt át kình bạo mà, vẫn biết chủ
cho thuê nhà có vóc người đẹp, nhưng tận mắt nhìn thấy còn rất kinh
người.
Thi hành nguyên tắc "Dùng tài hùng biện vô dụng liền động
thủ" một tay cô bắt được Kỷ Thiên Hàng, giống như xoắn quần áo, hung tợn dùng sức xoắn, nhưng hiển nhiên sức lực đối lập nghiêm trọng, mất ổn
định, một chiêu này bại hoàn toàn. Cuối cùng Giang Tiểu Huệ bình tĩnh
xuống, cười lạnh kêu: "A, mọi người mau tới, cứu mạng. . . . . ."
Kỷ Thiên Hàng cười khổ, một chiêu này của Tiểu Huệ quả là ngoan độc, quả thực muốn buộc anh ra tuyệt chiêu!
Thân thủ của anh nhanh nhẹn hơn Tiểu Huệ một bước, nhanh chóng vào cửa, đóng cửa, thành thạo kéo Tiểu Huệ vào gian phòng của cô, sau đó lấy khí thế
sét đánh không kịp bưng tai thành công đem hai người khóa trong một căn
phòng. Càng khó hơn chính là, cùng lúc đó cậu vẫn còn nhất nhất chặn lại các loại thế tiến công của Tiểu Huệ.
Hai người đấu mấy chục năm, nói thật, Thiên ca đối với bộ sách võ thuật của Tiểu Huệ đã quen thuộc
đến mức không thể quen thuộc hơn, trước đây anh còn che giấu thực lực,
tạo ra tình huống hai người thế lực ngang nhau mà thôi.
Tiểu Huệ
vội kéo ga giường qua đắp lên trên người mình, đồng thời tiếp tục dùng
ánh mắt giết người nhìn Kỷ Thiên Hàng: "Đại ca, anh đây là dâm trùng
trên người sao? Nhìn bộ dáng bỉ ổi của anh, nhất định là trước đây xem
phim tử nhìn quá sung sướng nên không có nơi nào để phát tiết hả?" Lúc
nói lời này, cô dùng ánh mắt tìm tòi vị trí nào đó phòng ngự lang.
Kỷ Thiên Hàng bình tĩnh mà cười: "Chúng ta tới chơi trò chơi đi, một hai
ba người đầu gỗ, người nào động liền bị trừng phạt. Được, một hai ba,
bắt đầu!"
Anh quả nhiên bất động, mà Tiểu Huệ liếc mắt: nghe anh
mới là chuyện lạ. Vậy mà thời điểm cô vừa định đưa tay, chân bị người ôm lấy, sau đó tay phòng ngự lang càng ngày càng xa. . . . . .
Tiểu Huệ nóng nảy: "Kỷ Thiên Hàng, em gái anh, hôm nay chưa uống thuốc à,
bệnh thần kinh phát tác lợi hại như vậy sao còn không biết đi tìm bác sỹ hả."
Ôm Tiểu Huệ ngồi dưới đất, Kỷ Thiên Hàng phá lên cười:
"Tiểu nha đầu, vóc người của em thật là càng ngày càng khó dự đoán đấy,
chỉ là ——."
Anh cố làm ra vẻ huyền bí, bộ dáng đó khiến lông tơ trên người Tiểu Huệ đứng thẳng: oan gia này rốt cuộc muốn làm gì?
"Trừng phạt vẫn nên, liền phạt em thay tôi giặt bít tất một tháng thôi."
Trong lỗ mũi Tiểu Huệ cực kỳ chua xót, cô theo bản năng run lỗ mũi, sau đó
hướng về phía Kỷ Thiên Hàng "Hắt xì" một tiếng, được rồi, cô có chút cảm lạnh rồi, cho nên hắc xì!, hay bởi vì hai người áp sát quá gần rồi, cho nên mặt Kỷ Thiên Hàng bị hắt xì—— bộ dáng kia quả thật thê thảm không
nỡ nhìn.
Đầu sỏ gây nên nhíu mày cười, ánh mắt của cô rõ ràng đang nói: ngại quá, tôi là cố ý, chỉ là anh có thể làm gì tôi?
Nhiệt độ trên người Kỷ Thiên Hàng tối thiểu thấp xuống mười độ C, gương mặt anh lạnh lùng, giận đùng đùng ôm lấy Tiểu Huệ.
Cô gái tự động thò tay bắt lấy cổ áo sơ mi của anh, trong lòng kêu không yên: anh không phải muốn làm cô ngã chết chứ?
Cho đến khi vững vàng an trí ở trên giường, đồng thời còn đắp cái chăn dầy, Tiểu Huệ mới che giấu tâm tính, ho hai tiếng: "Coi như anh có chút nhân tính, tốt lắm, cô nương tôi liền miễn cưỡng chứa chấp anh một đêm." Cô
lại liếc mắt nhìn chất lỏng màu trắng sệch trên mặt Thiên ca, khụ khụ,
tình cảnh này ở trong tâm tư của hủ nữ xem ra có phải là một tầng ý tứ
khác rồi không? Dĩ nhiên, lời này Tiểu Huệ tuyệt đối sẽ không nói, mọi
người hiểu ý là tốt rồi.
Kỷ Thiên Hàng thuận tay kéo chăn đơn của Tiểu Huệ qua, bình tĩnh lau nước mũi trên mặt, sau đó như không có việc gì hỏi: "Buổi tối khuya mặc ít như vậy, em bị cảm là đáng đời. Còn có,
không phải em nói phòng ốc đã cho người khác thuê rồi sao?"
Quả
nhiên là tác phong của Kỷ Thiên Hàng, thời điểm anh không thoải mái,
những người khác cũng đừng vọng tưởng an tâm, dĩ nhiên Tiểu Huệ coi như
là xông pha đi đầu trong những người khác. Suy tư liên tục, Tiểu Huệ rốt cuộc vẫn phải làm ra như khổ sở quyết định: "Kỷ Thiên Hàng, nếu anh
thật sự muốn trọ, thư phòng của tôi có thể miễn cưỡng cho anh thuê, chỉ
là, thân ái, tiền thuê tăng gấp đôi, còn nữa, ngày mai đem chăn của tôi
xử lý sạch sẽ."
Lời còn chưa nói hết, Kỷ Thiên Hàng đã ra một kí
hiệu "OK", thân thể lại vèo một cái chạy vào chăn của Tiểu Huệ, anh nhỏ
giọng nói: "Nhỏ giọng một chút, chẳng lẽ em không phát hiện ngoài cửa có người nghe lén sao? Lại nói, thư phòng kia muốn giường không có giường, muốn chăn không có chăn, em thật sự nhẫn tâm để cho tôi ở nơi đó sao?
Ngộ nhỡ tôi sinh bệnh, em còn phải chăm sóc tôi, phục vụ tôi, quá không
có lời rồi. Tối nay để cho tôi thấu hoạt một đêm với em thôi." Chính cậu ấy tìm vị trí thoải mái.
Tiểu Huệ liếc anh một cái, mỉm cười,
chợt đạp một cước: cõi đời này chuyện êm tai nhất chính là lời nói hoang đường của người đàn ông, anh cho rằng bản cô nương vẫn lại bị lừa gạt
dễ dàng như trước à!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT