Ngày này Tiểu Tiết dính lại dính, rốt cuộc dính đến mức Tiểu Huệ gật đầu để cho cô ở trong phòng này mấy đêm, nhưng vì vậy ký kết giao kèo bất bình đẳng là: muốn ở có thể, phòng trống không có, chỉ có thể ở chung một gian phòng với Tiểu Huệ, quá đáng hơn là, tiền thuê thu theo, ngày thứ nhất theo giá thị trường, ngày thứ hai thêm một trăm, ngày thứ ba thêm hai trăm. . . . . . Cứ thế mà suy ra.

Tiểu Tiết ngồi ở bên giường sử dụng ánh mắt "Thân thiết" ân cần thăm hỏi Tiểu Huệ, khẽ nhắm hai mắt lại, còn nhấp nhanh bờ môi, còn hai cái tay nắm thành quả đấm, những thứ vô cùng tinh tế biểu đạt tâm tình lòng đầy căm phẫn của Tiểu Tiết vào giờ phút này.

Tiểu Huệ không quan tâm tới cô, dọn dẹp một cái chăn trực tiếp ném lên giường, bình tĩnh nói: "Bản thân vẻn vẹn thôi."

Ánh mắt Tiểu Tiết ở trên giường quét một vòng, khóe miệng co quắp hai cái: "Cậu thật không ngại để cho tớ cả à, nhìn giường của cô nương cậu, cùng chỗ đổ rác có khác biệt gì."

Tiểu Huệ đang dọn dẹp vật lẫn lộn trải ở trên giường, nghe xong lời này, lông mày cô vừa nhấc: "Sự khác biệt chính là, cậu ngủ nơi này tớ cần tiêu tiền, đi ngủ chỗ đổ rác không cần tiền. Ừ, theo góc độ lợi ích kinh tế thực tế mà nói, tôi rất ủng hộ cậu đi."

Tiểu Tiết nổi giận: "Cậu không có lương tâm, thật vất vả tớ mới sang đây nhìn cậu...Cậu cứ như vậy đối với tớ sao?"

Tiểu Huệ: "Đến nhìn tớ sao? Không phải nhìn Kỷ Thiên Hàng sao?"

Tiểu Tiết khẽ mỉm cười: "Hắc hắc, thuận tiện nhé, ai bảo hai người dính vào nhau giống như cái cân không rời quả cân."

Cuối cùng đem đồ đạc sửa sang thu thập lại, không gian trên giường cuối cùng cũng miễn cưỡng có thể chứa đựng hai cái chăn, hai người rồi. Tiểu Huệ đi ra cửa mấy bước, chỉ là đi vài bước lại lộn trở lại. Cô đứng ở trước mặt Tiểu Tiết, thuận miệng hỏi một câu: "Cậu và Kỷ Thiên Hàng đến cùng là có chuyện gì?"

Tiểu Tiết ôm chăn nằm trên giường, một bộ lười không muốn động: "Haizz, tớ cũng muốn nói cho cậu biết á, đáng tiếc Kỷ đại ca không cho nói, cậu cũng biết, tớ là người giữ chữ tín, đồng ý với người khác thì không thể nói." Cô hơi hất mày, rất săn sóc đề nghị, "Nếu không, cậu đi hỏi Kỷ đại ca, chỉ bằng quan hệ của hai người, anh ấy làm sao có thể không nói thật với cậu đây?"

Tiểu Huệ cười: "Hẹp hòi, ít lên mặt cho tớ. Còn nữa, Tiểu Phong Tử nhà tớ thế nào trêu chọc cậu rồi hả? Tớ đã nói với cậu, không cho phép cậu khi dễ em ấy, đứa nhỏ này đơn thuần, chịu không nổi đùa giỡn."

Tiểu Tiết nhếch mép, nhào tới cuối giường, nằm lỳ ở trên giường, cặp chân câu lên còn đong đưa đong đưa, tựa như sủng vật chó vẩy đuôi mừng chủ, sau đó nha đầu này lại nắm cái chăn cắn một cái, làm ra bộ dáng thẹn thùng.

Tiểu Huệ vỗ trán: "Tiết cô nương, cậu muốn nói gì thì cứ nói đi, cái chăn nó vô tội, chớ giày vò nó."

Ánh sáng trong mắt Tiểu Tiết chợt lóe: "Đây chính là cậu nói đó, tôi hỏi cậu, Tiểu Phong Tử thích màu gì, thức ăn, hứng thú yêu thích là gì, thần tượng là ai, nghề nghiệp. . . . . . Chỉ cần là về cậu ấy, chuyện lớn cái rắm gì tớ đều có hứng thú muốn biết."

Tâm Tiểu Huệ căng thẳng, trừng mắt: "Cậu quả nhiên là có rắp tâm khác." Khi nói chuyện cô lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, một tay bắt cánh tay Tiểu Tiết, hướng sau lưng ngắt một cái, đồng thời bắp đùi đè ở trên lưng Tiểu Tiết.

Tiểu Tiết ở dưới chân Giang cô nương kêu rên: "Cô nương tha mạng, nữ hiệp tha mạng. . . . . . Tiểu nhân thề, tớ đây là thành tâm thành ý hỏi, mục đích, động cơ tuyệt đối so với hoa Bạch Liên còn phải Bạch hơn. . . . . ."

Tiểu Huệ nhếch miệng nở nụ cười: "Thôi đi, là bạn học với cậu mấy năm, tớ còn có thể không rõ ràng cái bộ mặt yêu nghiệt của cậu là gì thật sao? Khi đó cậu nói cái gì, có còn nhớ rõ không?"

Tiểu Tiết nhớ lại một chút, sau đó mới nghĩ đến mình đã từng "Chí khí hào ngôn" —— Sắc khắp thiên hạ, cô vội rụt cổ: "Khi đó còn nhỏ không phải trẻ tuổi không hiểu chuyện sao, những năm này ở xã hội là chảo nhuộm lớn bên trong mò mẫm lăn lộn một vòng, sớm đã khắp người tang thương, haizz. . . . . ." Cuối cùng là một tiếng thở dài tượng hình.

Tiểu Huệ thật muốn nhổ một bãi nước miếng tới cửa: "Có muốn tớ lột sạch người cậu xem một chút đến cùng có bao nhiêu tang thương hay không hả?"

Tiểu Tiết chống đỡ không nổi nữa: "Được rồi, được rồi, nhỏ biết sai rồi vẫn không được sao? Tớ thành thật khai báo, cái đó, hình như tớ rất yêu thích Tiểu Phong Tử." Cô khẩn trương thề, "Tớ nói thật, rất lâu tớ không có gặp được người đàn ông đáng yêu như vậy."

Tiểu Huệ đem tay Tiết cô nương ngắt ngắt một cái, sức lực này. . . . . . Tuyệt đối sẽ làm cho cô khỏe mạnh hưởng thụ.

Ở lúc tiếng gào thét của Tiết cô nương giống như giết heo, Tiểu Huệ bình tĩnh mở miệng: "Ý của cậu là muốn theo đuổi lão đệ của tớ? Tớ nhổ vào, vậy còn cậu và Kỷ Thiên Hàng thân mật thắm thiết nhá!"

Tiết cô nương lệ nóng doanh tròng, cô lừng lẫy hy sinh mình, chính là vì nói cho mọi người một tiếng: Giang cô nương chọc không được. Khi Giang cô nương thủ hạ, cô đều không dám phản kháng, nếu không thật lo lắng Giang cô nương xuống tay không đúng mực, sau đó rắc rắc một tiếng, gãy xương —— hãy cùng người con trai vô sỉ lúc trước theo đuổi Giang cô nương có kết quả giống nhau.

Nghĩ đến cái này, cả người Tiết cô nương run lên hai run, vội vàng giải thích: "Trời đất chứng giám, tớ và Kỷ đại gia thật sự nửa xu quan hệ cũng không có, nếu không có người uy hiếp tớ tìm được anh ấy, tớ thật sự chính là không muốn đuổi theo anh ấy tới nơi này! Tớ chỉ có thể nói nhiều như vậy thôi. . . . . . Lại nói, Giang cô nương, có thể buông tớ ra trước rồi lại nói được không?"

Tiểu Huệ hì hì cười lên một tiếng: "Cậu là đứa bé thật nghe lời, chỉ là với bản chất sắc nữ của cậu, cùng Kỷ Thiên Hàng thật đúng là tuyệt phối, làm sao lại không có va chạm ngọn lửa kích tình đây?"

Tiểu Tiết vội vàng ôm chăn dùng sức vê tay khiếp sợ: "Kỷ đại ca đã sớm là danh thảo có chủ rồi, những người không có liên quan có thể đụng vào sao? Tớ không nghĩ tráng niên từ lâu. . . . . ." Khi nói chuyện, ánh mắt của cô thẳng hướng trên người Tiểu Huệ ngắm.

Lúc này ngoài cửa có người vừa gõ vừa kêu: "Tiểu Huệ? Tiểu Tiết? Các người có ở bên trong không, anh vừa mới mua bữa ăn khuya trở lại, ra ngoài cùng nhau ăn chút đi."

Tiểu Huệ cau mày: Kỷ Thiên Hàng có tiền mua bữa ăn khuya?

Tiểu Tiết thở ra một hơi, nghĩ thầm: vừa rồi cuối cùng cũng không phí công gào thét rồi, Kỷ đại ca này coi như có chút lương tâm, rốt cuộc tới cứu một màn, nhưng mà đại ca ơi đại ca! Anh không thể tới sớm hơn một chút à!

Trước mắt bày một hộp hai hộp ba bốn hộp đồ ăn vặt, có bánh ngọt Nam Phương tinh sảo, có bánh bao hấp nóng hổi, có thịt nướng xì xì tỏa ra hương thơm nồng đậm, còn có khuôn mặt tươi cười của Kỷ Thiên Hàng muốn bị đánh.

Tiểu Huệ quét mắt một vòng, mỉm cười: "Đây là anh mời khách à? Hay là Quả Táo Quân? Hay là Tiểu Phong Tử? Tôi đoán là Tiểu Phong Tử, em ấy có tính tình đơn thuần để anh thích hợp xuống tay nhất."

Tiểu Tiết nhịn không được bật cười, cô chột dạ tiếp nhận hai ánh mắt bắn càn quét tới, hướng bên cạnh né một cái: "Hai người các người đừng nhìn tôi như vậy được không, tôi thật sự chính là rất cố gắng nén cười. Xem đi, chính tôi ở nơi này nhất định sẽ quấy rầy hai người các người kề gối trường đàm, tôi. . . . . . Đi ngủ đây." Nói xong cô liền chạy như một làn khói.

Cái gọi là cửa thành cháy vạ đến cá dưới ao, điểm đạo lý này Tiết cô nương vẫn hiểu.

Tiểu Tiết vừa mới đi, Tiểu Phong Tử lại đi ra, cậu hướng Kỷ Thiên Hàng nở nụ cười: "Anh rể, anh mua nhiều vậy." Nói xong, cậu cũng rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Tiểu Huệ.

Chỉ thấy ánh mắt Tiểu Huệ ở giữa hai người đàn ông xuyên qua, cuối cùng cô đem ánh mắt chất vấn nện ở trên người Kỷ Thiên Hàng, sâm sâm hỏi: "Anh rể? Tôi thế nào không biết cha tôi lúc nào thì có thêm một người vợ vậy?"

Kỷ Thiên Hàng hướng Tiểu Phong Tử nhướng nhướng lông mày, âm thầm cảm thán: Tiểu Phong Tử này là một gia hỏa không khóa miệng thế hả, không phải buổi chiều đều cùng cậu thương lượng xong rồi sao, sau này lúc không có người mới được gọi anh là anh rể mà?

Đối mặt với câu hỏi mang theo uy hiếp hăng hái của Tiểu Huệ, Thiên ca chỉ có thể trở lại một nụ cười Kỷ thị kinh điển, sau đó chân chó mà dùng khăn giấy bao chặt phần que của thịt nước, đôi tay đưa tới, dùng tới 120% thành ý: "Anh nhớ em thích ăn nhất là cá mực xiên, thử một chút, mùi vị không tệ."

Vào lúc này Tiểu Phong Tử phát ra một tiếng hút, bánh bao hấp chấm nước liền chui vào trong miệng cậu, tươi mới, mềm, trơn mượt, mùi vị thơm ngào ngạt tràn đầy khoang miệng, cảm giác này thật là hưởng thụ.

Khi phát hiện cả chị gái, anh rể đều nhìn mình, cậu cúi đầu kiểm tra một chút, hỏi: "Nước canh nhỏ giọt trên quần áo em rồi sao?"

Kỷ Thiên Hàng thở dài một cái: đứa nhỏ ngốc này, bên cạnh là cảnh tàn sát khốc liệt, cậu ấy lại vẫn ăn vui mừng như vậy bình tĩnh như vậy nghiêm túc như vậy.

Tiểu Huệ cười, rút một tờ khăn giấy không khách khí chút nào ở khóe miệng Tiểu Phong Tử lau hai cái: "Trên quần áo không có, trên miệng đều có."

Khi hai chị em bọn họ nói chuyện, Thiên ca cũng bắt đầu ăn bánh bao hấp rồi, nói chính xác hơn, anh bắt đầu học theo Tiểu Phong Tử hút nước canh bên trong rồi. . . . . . Sau đó anh hướng Tiểu Phong Tử nháy mắt, ý là: cũng bảo cô ấy lau cho tôi một cái đi.

Tiểu Phong Tử hiểu ý gật đầu một cái, sau đó trực tiếp cầm khăn giấy trên tay đưa tới, thân thiết nói: "Ha ha, anh rể, anh mau lau một chút đi."

Khóe miệng Kỷ Thiên Hàng co giật một chút, chịu khổ nhận lấy khăn giấy bị miệng Tiểu Phong Tử giày xéo qua, sớm đã nhiều nếp nhăn, vết dầu loang lổ.

Tiểu Huệ khẽ mỉm cười: Tiểu Phong Tử của chúng tôi là đơn thuần, chỉ là cũng phải xem đối tượng, chẳng lẽ người nào đó tùy tiện là cũng có thể lợi dụng em ấy sao?

Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ ngược lại có chút kỳ quái, thái độ của Tiểu Phong Tử đối với Kỷ Thiên Hàng cùng đối với Tiểu Tiết hiển nhiên là không quá giống nhau, bởi vì có nội tình là đàn ông tốt không cùng phụ nữ đấu sao?

Mà đang lúc hai nam một nữ ở phòng khách theo đuổi tâm tư của mình, điện thoại nhà vang lên, là Quả Táo.

Bên cậu ấy âm thanh rất loạn, giống như ở quầy rượu, hộp đêm ... Chỉ nghe cậu ấy gào thét nói: "Tiểu Huệ, hôm nay tổ diễn kịch có việc, tôi không trở về, đúng rồi, Lệ Toa nói cô ấy phải tăng ca, có thể phải làm suốt đêm. A, được, cứ như vậy nhé, tôi cúp trước."

Khóe miệng Tiểu Huệ không tự chủ cong lên: có một hoạt động, một làm thêm giờ, hơn nữa hai người đều qua đêm ở bên ngoài, có khả năng xảy ra cái gì cẩu huyết trùng hợp hay không đây? Có lẽ một buổi tối này, tình cảm của hai người sẽ xảy ra về bản chất là vượt rào.

Tiểu Phong Tử ăn không sai biệt lắm, cậu đánh một cái ợ no nê, đánh ra một hơi mùi bánh bao hấp và thịt nướng. Cậu ngượng ngùng nói xin lỗi: "Còn dư lại, hai người giải quyết đi, tôi đi tắm một cái rồi ngủ."

Tiểu Huệ gật đầu: "Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi làm để Thiên ca cùng đi đi với em, dù sao anh ta cũng rảnh rỗi không có việc gì. Hai chữ "rảnh rỗi" cô nói đặc biệt rõ ràng.

Kỷ Thiên Hàng khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười kia có một chút quái dị. Mà trước lúc Tiểu Phong Tử vào toilet đưa cho anh một cái ánh mắt, sau đó nụ cười của anh càng thêm ý vị sâu xa.

Theo như lời nói của Tiểu Phong Tử mà nói đúng là, bí mật giữa người đàn ông, tuyệt đối sẽ không ít hơn so với phụ nữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play