“Không ngại, bản cung nghĩ việc này cũng không mất nhiều thời gian lắm đâu.” Tôi khoát tay, nhìn về phía đệ đệ của Mai Nhi: “Hắn là ai? Trộm thứ gì? Trộm khi nào? Ai là người phát hiện?”

Thấy tôi “không thèm nói lý lẽ” như thế, tên phó quản sự kia đành phải ngoan ngoãn trả lời: “Bẩm nương nương, hắn là một tiểu thái giám ở ngự thiện phòng, thủ hạ của nô tài, tên là Trương Bảo, chiều hôm nay nô tài mới phát hiện “Phỉ Thúy Tị Yên Hồ” mà thái hậu ngự ban cho nô tài năm ngoài không rõ tung tích, sau đó Phúc Quý…” hắn chỉ trong đám người một tên thái giám nhỏ gầy, “hắn nói vào buổi trưa có gặp qua Trương Bảo lén lút từ trong phòng của nô tài đi ra, bởi vậy nô tài liền phái người tìm tên tiểu nô tài này. Không ngờ rằng hắn trốn mất biệt, vừa rồi chúng nô tài mới tóm được hắn ở trong biệt viện này. Thỉnh nương nương minh xét.”

“Chuyện như vậy à…” Tôi ra vẻ trầm tư, len lén nháy mắt với Mai Nhi một cái, Mai Nhi hiểu ý, hướng tới tôi hành lễ nói: “Khởi bẩm nương nương, nô tì có điều muốn nói.”

“Ồ? Ngươi muốn nói cái gì?” Tôi vờ như không hiểu.

“Hồi bẩm nương nương, hôm nay nương nương hồi gia tỉnh thân, nô tì ở trong Tây Duệ cung sắp xếp vài thứ, cho đến giữa trưa thì vị Trương công công này đến truyền thiện, nô tì lớn mật, giữ Trương công công ở lại Tây Duệ cung cùng nhau dùng bữa, sau đó nô tì đọc cho Trương công công ghi chép lại những món ngày thường nương nương thích ăn, mãi cho đến buổi chiều Trương công công mới rời khỏi Tây Duệ cung. Nói như vậy, Trương công công làm sao có khả năng buổi trưa đến phòng của Khang công công trộm đồ được?” Thì ra phó quản sự của ngự thiện phòng họ Khang.

Tôi quay qua cái tên tiểu thái giám tên Phúc Quý: “Ngươi giải thích như thế nào?”

Phúc Quý cả kinh, quỳ phịch xuống đất: “Nương… nương… nô tài không biết… nô tài… rõ ràng… rõ ràng nhìn thấy…”

Sắc mặt tôi lạnh lùng, thấp giọng nói: “Vậy ý ngươi là thị tì của bản cung đang nói dối hả ?”

“Nô tài không dám… Nô tài không dám…”

“Hừ!” Ta quay đầu nói với Khang công công: “Thật sự bản cung cảm thấy tên Phúc Quý này hết sức khả nghi, nếu thời điểm giữa trưa Mai Nhi và Trương Bảo ở chung một chỗ, vậy hắn nhìn thấy ai? Đừng nói là chính hắn đấy?”

Sắc mặt Khang công công có chút khó coi, hắn hiểu rõ ý tứ của tôi, nhưng đối với việc tôi “ỷ mạnh không thèm nói lý lẽ” lại không có cách gì ngăn được khó chịu.

Trong lòng tôi khẽ lay động, cũng không muốn đắc tội với tên phó quản sự ngự thiện phòng này, thế là lại nói: “Thật ra bản cung cũng không phải là nghe lời nói của một bên, Phúc Quý này thần sắc lén lút, sao Khang công công không thử kiểm tra trên người hắn một chút.”

Khang công công bất đắc dĩ gật đầu, hướng về phía các thái giám còn lại giao phó: “Lục soát người!”

Đáng tiếc, không thu hoạch được gì.

Cho nên sắc mặt của Khang công công lại càng xấu hơn, hắn đã nhận ra tôi là muốn bao che cho Trương Bảo, tuy rằng không biết là vì cái gì, nhưng hắn cũng biết bản thân không thể đối nghịch với tôi, đang định nói thêm gì đó, tôi lại cười khẽ.

“Khang công công, trên người tên nô tài này còn có một chỗ chưa lục soát!”

Khang công công ngẩn ra, không hiểu nhìn tôi.

Ta lại tinh tế đánh giá Phúc Quý một lượt, nhìn đến khi cả người hắn phát run, “Búi tóc.”

Sắc mặt Phúc Quý nháy mắt biến đổi, đột nhiên dùng lực xô những tên thái giám bên cạnh ra, không ngờ Khang công công lạnh lùng hô một tiếng, tay trái vươn ra liền nắm cổ áo của hắn, tay phải lôi búi tóc của hắn xuống, chỉ thấy ánh ngọc xanh biếc lóe lên, một viên Tị Yên Hồ bằng ngọc màu xanh trong veo liền xuất hiện trên tay Khang công công.

Tôi cười, nhưng trong lòng chấn động, không ngờ rằng Khang công công này lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, một chưởng vừa rồi tôi nhìn cũng không rõ lắm, nhưng đúng là tay của hắn, nói vậy ắt hẳn là công lực rất cao thâm.

“Nương nương quả nhiên thần cơ diệu toán, lần này nếu không có nương nương ra mặt, nô tài hiển nhiên đã bị tên cẩu tặc này qua mặt, không biết nương nương muốn xử trí hắn như thế nào?” Khang công công sắc mặt cuối cùng cũng “ngầm chuyển biến”, thái độ đối với tôi cũng có phần cung kính hơn.

“Khang công công quá khen, bản cung cũng chỉ là tùy tiện đoán một chút, nếu không phải hắn có tật giật mình, cũng sẽ không thể bại lộ nhanh như thế. Còn xử trí ra sao, đã là người do Khang công công cai quản, nên để Khang công công tự quyết định đi. Bản cung có chút mệt mỏi rồi, bãi giá.”

“Cung tiễn nương nương!”

Tôi không lo lắng cho Trương Bảo, mặc dù Khang công công không biết quan hệ giữa tôi với hắn, nhưng nể mặt tôi chung quy sẽ không làm khó hắn, huống chi đồ không phải là hắn trộm, tôi nghĩ hắn chẳng những không có việc gì, ngược lại có khả năng còn nhận được một chút bồi thường. Cười hài lòng, tôi bắt đầu tính toán làm sao để mua chuộc được Khang công công.

Cao thủ như vậy, chẳng lẽ không có chỗ cho tôi dùng?

Sáng sớm ngày hôm sau, Mai Nhi đã mang theo Trương Bảo đến tạ ơn tôi, cũng như thề nguyện trung thành với tôi. Tôi cười đáp ứng, nhưng trong lòng lại rất bình thản. Thật ra tôi không tin bất cứ kẻ nào, đặc biệt là ở một nơi như hậu cung thế này, tôi biết rõ tất cả đều xuất phát từ ích lợi riêng mà cùng nhau liên kết lại, cũng giống như chính trị, không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Tất cả mọi người đều chỉ là quân cờ, khác nhau là đặt ở vị trí nào và bị ai lợi dụng thôi.

Mà tôi, cũng không phải là ngoại lệ.

Mỉm cười nhìn quân vương đang ngồi phía trên, tuổi còn trẻ mà lại thâm trầm như thế, lòng người sâu không ai dò tới đáy, bất kể là tôi, hay là Đức phi, hay là toàn bộ hậu cung, không có ai không phải là quân cờ của hắn.

“Xảy ra chuyện gì sao? Tại sao hôm nay lại không nói tiếng nào?” Hắn ôm lấy tôi, áp ở bên phải hắn cũng chính là kẻ ngang hàng với tôi – Đức phi, giờ phút này cô nàng cũng đang tươi cười xán lạn, nhưng ánh mắt chăm chú dõi theo tôi lại sắc bén vô cùng.

Tôi cười thở dài dựa vào trong lòng hắn, giống như mèo con ghé vào lỗ tai hắn thẽ thọt: “Người ta phát hiện, hoàng thượng càng ngày càng anh tuấn, khiến cho người khác nhìn không nỡ rời mắt đây!”

“Ha ha ha…” Hắn cười to, tay đang ôm thắt lưng tôi gồng nhẹ một cái, dùng phương pháp ái muội giống như đang thổi khí ở bên tai tôi: “Nàng rốt cuộc là đang khích lệ trẫm hay là đang giễu cợt trẫm đây?”

Ánh mắt tôi khẽ chuyển động, không bất ngờ khi nhận được một ánh mắt ghen ghét phóng qua, trong lúc đó cũng vừa thấy bên phải có vài hành động sốt ruột. Vươn tay ra đặt lên ngực Trọng Tôn Hoàng Gia, ở trong ống tay áo được che đi, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vẽ vòng tròn: “Thần thiếp nào dám giễu cợt hoàng thượng, hoàng thượng cũng không thể oan uổng cho người ta nha!”

Đối với việc tôi dám giữa ban ngày ban mặt công khai “đùa giỡn” hắn, Trọng Tôn Hoàng Gia rõ ràng là ăn không tiêu. Thở mạnh một hơi, hắn giữ lấy bàn tay xấu xa của tôi, cắn mạnh vào vành tai tai tôi một cái nói: “Vận nhi, nàng càng ngày càng lớn mật.”

Tôi bị đau liền co người lại, thế nhưng bị hắn ôm cứng ngắc, không thể làm khác hơn là ngẩng đầu, mắt ngấn nước nhìn hắn, khẽ cắn môi dưới, bộ dạng rơm rớm nước mắt chực khóc, lại không nói tiếng nào.

Vừa nhìn thấy tôi như vậy, Trọng Tôn Hoàng Gia lại càng thêm nuốt không trôi, không biết làm gì đành phải khẽ hôn tôi một cái: “Được rồi, được rồi, là trẫm không đúng, đừng khóc, nào?!”

Được như thế tôi liền thu tay lại, liếc mắt đưa tình thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể quá đáng, mặt mũi của hoàng đế mới là quan trọng nhất. Thế là tôi nhoẻn miệng cười với hắn, càng thêm mềm mại dựa vào trong lòng hắn, thuận tiện quay mặt qua kẻ ở phía bên phải hắn cười xấu xa một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play