“Mai Nhi! Rốt cuộc là ngươi bị làm sao thế hả? Tại sao nói chuyện mà không xem xét tình huống?! Ngươi có biết lúc nãy suýt chút nữa là các ngươi tiêu đời rồi không?!” Tôi giận dữ, thật không dám tưởng tượng nếu lúc đó Trọng Tôn Hoàng Gia vẫn nhất quyết muốn như thế thì tôi sẽ có kết quả như thế nào!

“Nô tì biết tội! Thỉnh nương nương trách phạt!” Mai Nhi quỳ gối trước giường, cô nàng cúi đầu nên tôi không thể nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt.

“Ngẩng đầu lên, nói cho rõ ràng.” Nha đầu này không phải là loại người không biết chừng mực, lại đi theo tôi lâu như như thế, đã gần đạt tiêu chuẩn của một tiểu hồ ly rồi, không thể phạm sai lầm ngu ngốc như thế được!

“Nương nương…” Mai nhi ngẩng đầu, lúc này tôi mới nhìn thấy khuôn mặt của cô nàng ràn rụa nước mắt, trong lòng tôi khẽ thở dài nhưng trên mặt vẫn lạnh tanh. “Nương nương, là nô tì ngu ngốc, nô tì cứ tưởng… cứ tưởng rằng vị trí của nương nương trong lòng Hoàng thượng rất đặc biệt, nương nương luôn không thèm để ý đến căn bệnh của mình, nhưng chúng nô tì đều rất lo lắng… Nô tì nghĩ… nghĩ rằng nếu như Hoàng thượng biết được, nhất định sẽ tìm đại phu giỏi nhất đến chữa trị cho nương nương, nhưng mà… nhưng mà…”

Tôi vẫn dùng khuôn mặt không biểu cảm nhìn cô nàng, nhưng trong lòng dấy lên sự trào phúng không thốt nên lời. Ngay cả một thị nữ bé nhỏ cũng biết quan tâm đến cơ thể của tôi, vậy mà phu quân duy nhất của tôi, tên Trọng Tôn Hoàng Gia ấy lại chỉ muốn suy nghĩ làm sao để lợi dụng được tình huống này làm suy yếu thế lực của tôi, ha ha!

“Nương nương, nương nương, thỉnh người trách phạt nô tì đi! Là do nô tì làm hỏng chuyện, nô tì cầu xin nương nương cứ trách phạt!” Mai Nhi không ngừng dập đầu, tôi đột nhiên nhớ đến hình ảnh của Tiểu Nhị, lúc đó cô ta cũng không ngừng dập đầu như thế để cầu xin tôi tha thứ, bây giờ… Tôi thở dài, nói: “Ngươi đứng lên đi, ngươi không làm sai, chỉ là…” Các ngươi nhìn lầm tên nam nhân kia rồi.

Khẽ phất tay “đuổi” mọi người ra ngoài, tôi mệt mỏi ngồi dựa vào thành giường, vậy là, ngay cả một tia hy vọng cuối cùng của tôi cũng đã bị dập tắt mất rồi. Trọng Tôn Hoàng Gia, từ nay về sau, giữa anh và tôi sẽ không còn tình nghĩa gì nữa!

“A…” Cơn đau không hề mong muốn cũng chẳng hề báo trước lại kéo đến, lần này tôi cũng chẳng có thời gian để kịp phản ứng, vừa mới cảm giác được đau đớn mọi thứ liền tối sầm lại, mất đi toàn bộ tri giác.

Ồ, nhầm rồi! Sửa lại: thật ra tôi chỉ mất đi cảm giác của cơ thế thôi. Giống như lần trước, sau khi bị xe tông, tôi có thể chứng kiến thật rõ ràng những chuyện xảy ra bên cạnh mình. Chỉ khác là lần này tôi không rời khỏi thân thể của mình quá xa, chỉ đơn giản là bay lên, nhìn xuống sắc mặt trắng bệch của người đang nằm nghiêng trên giường. Tôi đột nhiên nhớ đến lúc đầu, khi Kỷ Vận nói tôi có thể sống thọ một trăm lẻ sáu tuổi.

Cô ta không lừa gạt tôi đấy chứ?

“Tôi không lừa cô đâu.”

Tôi hoảng hốt, nhanh chóng xoay người lại, quả nhiên là đối diện với cái khuôn mặt mà sáu năm qua ngày hay đêm gì tôi cũng có thể nhìn thấy trong gương, là Kỷ Vận thật!

“Cô…” Tôi hơi sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại: “Cô vừa mới nói cái gì?”

“Tôi nói là tôi không lừa cô.” Cô ta cười trong veo, ưu nhã sáng lạn như gió xuân, khiến cho tôi nhìn đến thất thần ── thì ra bình thường tôi cười lên trông như thế này sao… A? Không đúng! Tại sao cô ta lại biết tôi đang nghĩ cái gì? “Cô rình tôi hả?!”

Cô ta lắc đầu cười, nói: “Không phải rình mò. Tôi và cô là hai linh hồn có chung một cơ thể, dĩ nhiên tôi biết cô đang nghĩ đến điều gì rồi.”

Ặc! Hai hồn một thể? Nhưng tại sao tôi lại không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì?

“Đó là chuyện đương nhiên, bởi vì tôi là trích tiên, cấp bậc cao hơn cô, đợi đến khi nào cô cũng đạt đến đẳng cấp này thì chúng ta có thể trao đổi bằng tâm linh ngay.”

Đẳng… cấp…

Tôi bĩu môi, đúng là chủ nghĩa chuyên quyền!

“Ha ha, được rồi, cô đừng có nghĩ thầm nữa, tôi tới đây chỉ là muốn nói cho cô biết tại sao cô lại có những cơn đau này thôi.”

“Tại sao? Chẳng lẽ cô bị bệnh đau tim bẩm sinh à?” Nếu như vậy thì chẳng phải tôi bị lừa sao? Cho dù thật sự có thể sống đến lúc một trăm lẻ sáu tuổi, nhưng nếu như mỗi ngày đều phải bầu bạn với đau đớn như thế này thì tôi tình nguyện cóc cần nữa.

“Đừng có nghĩ bậy nữa, cơ thể của tôi rất khỏe mạnh, chỉ cần cô cẩn thận chăm sóc, thì cho dù đến ngày cuối cùng nhắm mắt xuôi tay cô vẫn có thể vui vẻ thoải mái được.” Cô nàng lườm tôi một cái sắc lẹm, thì ra mỹ nhân cho dù có làm vẻ mặt nào đi chăng nữa cũng đều xinh đẹp như vậy…

Có điều vừa nghĩ đến lời của cô ta, tôi đã muốn ngất luôn. Một trăm lẻ sáu tuổi còn vui vẻ thoải mái được à?

“Cô ấy! Nếu như không phải tôi biết cô đang suy nghĩ điều gì, e rằng chẳng ai có thể tin nổi người có vẻ ngoài bình tĩnh như cô lại có tư tưởng đen tối mà vô cùng khôi hài như vậy!”

Khóe miệng giật giật, tôi quyết định không thèm nói gì nữa, dù sao tôi nghĩ cái gì cả hai đều biết, vậy thì tôi cứ tiết kiệm nước miếng cho xong.

Cô ta lại lườm tôi thêm một cái nữa rồi mới nói: “Thật ra cô đau tim như thế là vì tôi, tôi đã từng nói rồi mà, chúng ta vốn dĩ là hai linh hồn có chung một thân thể, cho nên khi tôi quá đau lòng tổn thương, cô cũng sẽ cảm nhận được.”

… Nghĩa là tôi cũng phải chịu trận cùng cô ta à? Có điều hình như cô ta đã có quá nhiều điều tổn thương đau lòng thì phải?

“Đó… là bởi vì tôi bị thất tình…” Cô ta gục đầu xuống, còn tôi thì lại muốn nhảy dựng lên.

“Cái gì?! Thất tình?!” Tôi không nghe nhầm chứ? Thử nghĩ mà xem, Tần Ưu tôi đây tuy rằng không đẹp bằng tiên tử không vương bụi trần như Kỷ Vận, nhưng ở xã hội hiện đại chắc chắn là được xếp vào hàng mỹ nữ, hơn nữa lại là kiểu đẹp quyến rũ đầy mê hoặc. Người như vậy làm sao có thể thất tình được? Mà lại còn thất tình liên tục không ngừng đến mấy lần trong một năm!

“Còn cái gì nữa! Cô không biết xấu hổ hay sao mà hỏi thế hả?” Kỷ Vận ngẩng đầu trợn mắt với tôi, kiểu như lỗi hoàn toàn là của tôi ấy: “Tất cả đều tại khuôn mặt đó của cô làm hại. Ai cũng bảo đó là khuôn mặt ‘phụ tình’, rồi nào là vừa nhìn đã biết giống hồ ly tinh, ‘kẻ thứ ba’ v…v… Làm tôi muốn tìm một anh chàng bình thường để yêu đương cũng gặp phải muôn vàn khó khăn! Đã thế sau khi tìm được còn phải e dè, chỉ sợ không cẩn thận một chút là lại bị hiểu lầm!”

Cái này… không phải là lỗi của tôi mà… Phải biết rằng tôi rất tự hào về khuôn mặt đó đấy nhé, một khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ để đóng vai “người phụ nữ xấu xa”! Đáng tiếc là không thể dùng được nữa rồi…

“Cô…” Trên khuôn mặt ưu nhã thể hiện sự thất vọng, cô nàng nản chí rồi: “Thôi quên đi, dù sao cũng là chuyện đã qua rồi. Lần này tôi đến là muốn cùng cô kết thúc.”

Kết thúc? Kết thúc cái gì? Có phải là muốn đổi lại với tôi không? Vậy thì tốt quá rồi! Cuối cùng cũng có thể quay về hiện đại…

“Đừng có mơ.” Cô nàng lạnh lùng cắt đứt mộng tưởng hạnh phúc của tôi, “Tôi chuẩn bị cắt đứt mối liên hệ giữa chúng ta, từ nay về sau cô là cô, tôi là tôi, chúng ta không còn gì chung đụng nữa.”

Vậy hả, cũng được, ít nhất thì tôi cũng không tự nhiên mà bị đau đớn vô cớ nữa. Có điều, đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện: “Kỷ Vận, tôi muốn hỏi cô một câu.”

“Không có.” Cô ta thản nhiên đáp, trong lời nói không có một chút tình cảm nào.

Tôi lại quên mất, cô ấy biết tôi nghĩ cái gì… “Nhưng cô rõ ràng là một cô gái rất truyền thống, lại ở bên cạnh hắn hơn hai năm, tại sao vẫn không có tình cảm với hắn?”

“Đế vương vô tình.” Cô ấy lạnh lùng buông bốn chữ, “Đạo lý này, bản thân là một người hiện đại, chẳng phải là cô còn hiểu rõ hơn tôi sao?”

Tôi hiểu rõ, nhưng chẳng phải cô còn hiểu rõ hơn cả tôi đấy như?

“Bởi vì tôi biết rằng, hắn thích mỹ nhân, nhưng lại yêu giang sơn hơn. Nếu như hai thứ ấy được đặt ra trước mắt cho hắn lựa chọn, nhất định hắn sẽ không có một chút do dự mà vứt bỏ mỹ nhân. Hắn là một đế vương chân chính. Trước khi tôi kịp có tình cảm với hắn, tôi đã nhìn thấy rất rõ điều này, đó cũng coi như là may mắn của tôi.”

May mắn của cô lại là bất hạnh của hắn. Tuy nhiên, chắc là Trọng Tôn Hoàng Gia cũng sẽ không cho rằng bản thân mình bất hạnh.

Cô ấy lại cười, “Là như vậy đó, nếu không nhìn ra được điều này, có lẽ tôi cũng sẽ giống như đám phụ nữ ở đây, yêu hắn, cuối cùng cũng sẽ vì hắn mà tan nát cõi lòng, còn cô cũng sẽ không thể xuất hiện ở nơi này.”

Vậy đây có được coi là may mắn của tôi không? Nghĩ đến việc bản thân chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, tự dưng lại bị lôi đến đây, tôi không thể nào chấp nhận nổi cái sự “may mắn” như thế này.

“Thật ra cuộc sống của cô cũng không tệ mà! Đường đường là một đại minh quân cũng bị cô xoay vòng vòng, tôi thấy cô ở đây thích hợp quá đi chứ.”

Không có đâu! Tôi cũng sống khổ sở mệt mỏi lắm ấy! Đặc biệt là lúc sửa lưng người khác…

“Thôi đi, trước mặt tôi còn bày đặt vờ vịt làm gì, tôi cũng mệt thay cho cô đó.” Cô nàng khinh khỉnh nhìn tôi, làm tôi không khỏi bật cười.

“Đúng rồi, chuyện của Tư Đồ Lỗi cô có biết không?” Cô ta là trích tiên, chắc là mấy việc này đều biết hết chứ!

“Đừng có nghĩ tôi lợi hại như vậy, khi tôi còn ở trong cái thân thể đó, tôi cũng chỉ là một con người mà thôi. Chuyện của Thái hậu cũng vậy, sau này thông qua cô tôi mới biết được. Không ngờ có một người thú vị như vậy ở ngay bên cạnh mà tôi lại bỏ lỡ mất, ha ha!”

Cái cô này thật đúng là cười chả suy nghĩ gì cả…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play