- Hừ, kiêu ngạo cái gì! Một tên phế vật, nếu không phải cha hắn năm đó… Đằng gia đã sớm đem đuổi hắn ra ngoài! Đồ không biết xấu hổ!
Đằng Sơn hướng về phía bóng lưng Đằng Phi phun một bãi nước miếng, cười lạnh nói.
Đằng Phi trở về tiểu viện của mình, thu thập một chút đồ đạc, sau cùng lại phát hiện cũng chẵng có thứ gì để mang theo. Nhìn một lượt quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở bên trên một chiếc rương gỗ nhỏ, sự kiên định trong ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu, đi tới phủi nhẹ một lớp tro bụi trên chiếc rương gỗ sau đó mở ra, một con rối màu tím cực kỳ tinh xảo cao khoảng 35 cm nằm im trên chiếc vải nhung màu vàng.
Vật này là món quà cuối cùng mà cha của hắn Đằng Văn Chí đã nhờ một thủ hạ tâm phúc đi theo thương đội của gia tộc đem về tặng cho hắn, không lâu sau đó thì tin Đằng Văn Chí chết cũng truyền đến.
Cho nên, con rối được điêu khắc tỉ mỉ, đẹp đẽ này là món bảo bối được Đằng Phi yêu quý nhất, lúc nhỏ mỗi buổi tối ở một mình khi nhớ đến cha mẹ hắn đều lấy nó ra, ôm vào lòng sau đó chìm vào giấc ngủ say.
Qua nhiều năm như vậy, trên thân con rối vẫn tỏa ra một mùi hương thơm dịu nhàn nhạt như trước, Đằng Phi đối với các loại thực vật trên đại lục hiểu rất rõ, có thể nói là rất giỏi, nhưng vẫn không biết nguyên liệu tạo ra con rối tinh xảo này là loại gỗ gì.
Con rối chế tác vô cùng tinh tế, mặt mũi sống động trong như thật, hơn nữa lại không bao giờ phai màu, chế tạo con rồi này chắc chắn là một vị đại sư có tay nghề rất cao. Tuy nhiên lúc Đằng Phi cầm nó lần đầu tiên thì cảm giác con rối này không phải là vật mới chế tạo mà từ lâu lắm rồi. Nhưng đây là món quà cha hắn tặng cho nên hắn rất ưa thích.
Cái thần kỳ của con rối này là ở chỗ cấu tạo nó giống cơ thể người như đúc, tất cả các đốt ngón tay đều có thể hoạt động, cái cổ, cổ tay, cùi chỏ, cổ chân, đầu gối… Đều giống con người.
Thần kỳ nhất, trên toàn thân con rối còn ghi chú 50 cái chấm, sau lưng nó còn có một cơ quan nhỏ vô cùng tinh xảo, sau khi mở ra, bên trong có một cuộn sách bằng da thú nhìn qua rất cổ xưa, cuộn sách mỏng như cách ve, phía trên có một trang tâm pháp được viết bằng văn tự cổ, tên là Thiên Đạo 50 Đấu Mạch Đại Pháp!
Lúc Đằng Phi phát hiện trang tâm pháp này từng coi như chí bảo, thử luyện qua mấy lần, nhưng hắn không cách nào cảm ứng được Đấu Khí càng không có danh sư chỉ đạo nên căn bản không luyện được cái gì, chỉ có thể chán nản mà bỏ đi.
Thứ này thoạt nhìn rất thần bí, cũng rất có giá trị. Bấy lâu nay, Đằng Phi chưa hề nghe hay nhìn thấy một đồ vật nào giống với con rối này, ngoài ra bên cạnh món quà con rối này còn có một phong thư của cha hắn.
Trong thư nói cho Đằng Phi biết, vật này tuyệ đối không phép lấy ra hay cho bất kỳ kẻ nào xem, nếu không sẽ gặp họa sát thân! Về sau lấy vật đó làm đồ gia truyền, đời đời truyền thụ cho con cháu của mình, 50 cái chấm kìa chính là vị trí của năm mươi đấu mạch trên thân thể người.
Lúc đó Đằng Văn Chí còn hăm hở viết trên thư trêu trọc đứa con nhỏ của mình, nói 50 đấu mạch này vô cùng thần kỳ, bản tâm pháp này là công pháp đứng đầu thiên hạ, sau này hắn sẽ hiểu rõ.
Lúc nhận được bức thư này, Đằng Phi mới có ba tuổi, cha mẹ của hắn đều còn chưa biết việc Đằng Phi là “Đấu võ song phế” thể chất, lúc Đằng Phi mở lá thư này ra xem cũng là việc của ba năm sau, lúc hắn được sáu tuổi.
Lúc ấy Đằng Phi đã được xác định là “Đấu võ song phế”, hoàn toàn không thể tu luyện, về sau thử luyện nhiều lần đều chỉ có thể nhìn bản công pháp thần kỳ mà thở dài, cuối cùng chỉ có thể bỏ đi, còn về con rối này cũng đã lâu rồi không lấy ra.
Bất qúa cũng chính bức thư này đã cho Đằng Phi cảm giác được việc cha mình chết, mẹ mình mất tích cũng không phải là việc đơn giản! Rất có thể là có quan hệ với con rối này, chuyện này Đằng Phi lúc nhỏ cũng không dám cùng ai đề cập tới.
Bởi vì trong thư cha hắn đã nghiêm khắc nói rõ, nghiêm cấm hắn không được phép cho kẻ nào trong thấy con rối, kể cả ông nội hắn, gia chủ Đằng Văn Hiên!
Phía sau là thư có hai loại nét chữ, theo thứ tự là cha và mẹ hắn ghi lại, thể hiện rõ tình thương vô hạn của cha mẹ, ngay cả qua trang giấy cũng có thể cảm nhận rõ ràng, lúc sáu tuổi Đằng Phi mới biết chữ sau khi xem xong bức thư, một mình trong phòng ngồi khóc đồng thời thề rằng: "Bất luận như thế nào cũng sẽ tìm hiểu rõ ràng chuyện này, trả thù cho cha mẹ."
Mẹ hắn có hay không cũng chết tại trận tai nạn kia, Đằng Phi cũng không xác định được, có nhiều người nói cha hắn cùng mẹ hắn đều cùng chết rồi, lại có người nói không phát hiện ra thi thể mẹ hắn, nói chung có rất nhiều cách nói khác nhau.
Nhưng có một điều, mẹ của Đằng Phi lai lịch rất thần bí, khi cha hắn tại Tây Thùy khai hoang đã gặp gỡ. Hai người sau đó lấy nhau, sinh hạ Đằng Phi, lúc Đằng Phi được một tuổi đã đem hắn về Đằng Gia trấn nuôi dưỡng sau đó hai người lại cùng nhau trở lại Tây Thùy.
Không ai biết, lần chia tay này lại là mãi mãi.
Đằng Phi lau mấy giọt nước mắt trên mặt, tại đấy hòm lấy lá thư nhìn thoáng qua.
"Bảo bảo của mẹ, phải ngoan ngoãn nghe lời nhé, mẹ với ba ba của con đều có việc cần phải hoàn thành cho nên chỉ có thể xin lỗi con, ba mẹ trước tiên tặng con món quà này, lại để cho tâm phúc của cha con là Lý thúc mang về, cũng giúp con bảo quản, vài năm sau hắn sẽ nhắc nhở con xem bức thư này. Bảo bảo yên tâm, khi ngươi có thể đọc hiểu bức thư này, mẹ nhất định sẽ phái người tới đón con, đến lúc đó chúng ta ba người một nhà lại có thể xum họp rồi! Mẹ rất nhớ con, rất rất nhớ con!”
Thật sự có thể… xum họp sao?
Đằng Phi cầm lá thư để sát ngực, dường như có thể cảm giác, thấy được ánh mắt yêu thương của cha mẹ đang chăm chú nhìn mình, nghĩ đến lại cảm thấy lòng mình càng níu chặt đau đớn hơn! So ra những cái chế giễu, châm chọc, khinh thường, chửi bới mà hắn nhận trong mười năm nay sao có sánh được với lúc này.
Thật chẳng sánh bằng!
Nhớ lại bảy năm trước, lúc mình sáu tuổi, Lý thúc nhắc mình xem bức thư xong liền treo cổ tự vẫn, lúc ấy nhiều người trong gia tộc đều nói Lý thúc trung thành, khi tiểu thiếu gia lớn có thể đọc sách viết chữ liền đi theo Tam gia.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Lý thúc hiển nhiên biết rõ bí mật của con rối, hắn không muốn bất kỳ kẻ nào biết bí mật này cho nên hắn lựa chọn cái chết!
Con rối này, thật sự là con yêu tinh hại người a…!
Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng Đằng Phi lại nhói lên từng cơn đau đớn.
Đằng Phi lấy đồ đánh lửa ra, do dự một lúc liền đem bức thư này đốt đi. Chỉ cần một bức thư này đủ để khiến ra sóng to gió lớn, những lời phía trên viết về con rối, nếu bị bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, đều có thể dẫn đến một cơn chấn động cực lớn!
Đằng Phi ở gia tộc cho tới bây giờ chưa từng gặp một quyển sách về đấu khí hay 50 đấu mạch trên thân thể người nào cả.
Không có!
Căn bản không có!
Tất cả những điển tịch miêu tả về Đấu khí mà Đằng Phi đã đọc đều miêu tả như sau: "Cái gọi là Đấu khí, thực ra chính là một loại năng lượng tinh thuần trong trời đất, trong cơ thể của võ giả, tại bụng dưới có một cái đấu tuyền, thông qua việc cảm ứng năng lượng trong trời đất đồng thời vận hành công pháp Đấu khí mà hấp thu năng lượng này đem lưu giữ vào đấu tuyền.
Sau khi hấp thu Đấu khí đạt tới một lượng nhất định, đột phá bình cảnh, sẽ trở thành Nhất giai Đấu khí võ giả, bên trong đấu tuyền sẽ sanh ra một hạt đấu hạch nhỏ cỡ hạt đậu nành!
Trải qua vô số năm tổng kết của Đấu khí võ giả, thực lực Đấu khí võ giả càng mạnh thì đấu hạch sẽ càng lớn, mà trải qua nghiên cứu về nguyên lý của đấu hạch, mọi người đã cho ra kết luận, so với ma hạch của ma thú, tuy rằng khác nhau nhưng công hiệu lại giống nhau đến lạ kỳ!
Đấu khí võ giả sở dĩ cường đại, chính là do viên đấu hạch đó, tại lúc chiến đấu Đấu khí trong đấu tuyền xoay tròn quanh đấu hạch, cung cấp liên tục không ngừng năng lượng cường đại cho Đấu khí võ giả!
Nhưng lại chưa có người nào đề cập tới nửa câu về chủ đề - 50 đấu mạch trong thân thể người!
Đằng Phi nhớ mang máng, trong Tàng Thư Các của Đằng gia có một quyển sách cổ xưa có đề cập tới việc trong thân thể con người có thể thông qua cao cấp công pháp Đấu khí mở ra đấu mạch, Đấu khí võ giả mở ra được đấu mạch có thể mạnh mẽ hơn người. Trong quyển sách đó còn có một câu tối nghĩa khó hiểu.
“Thiên Đạo năm mươi, người diễn bốn chín!”
Những câu này, lúc trước Đằng Phi hoàn toàn không hiểu, mãi cho tới lúc này, khi Đằng Phi nhìn lại một lần nữa con rối mới đột nhiên suy đoán: "Thiên Đạo năm mươi, người diễn bốn chín. Vậy có phải là nói…, con người, tối đa chỉ có thể mở ra bốn mươi chín đấu mạch?
Mà trong con rối của mình cất giữ một bản công pháp lại là năm mươi chỗ!
Điều này nói lên cái gì? Thật sự Đằng Phi cũng có chút chẳng dám nghĩ tới, hắn tuy còn trẻ, nhưng vẫn hiểu được, bí mật của con rối này không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết được.
Cho nên, bức thư mà Đằng Phi coi là trân bảo, không thể lưu! Cha mẹ không thể chết vô ích, Lý thúc cũng không thế chết vô ích, con có những người tâm phúc đi bên cha, bọn họ… cũng không thể chết vô ích!
Một bức thư, rất nhanh liền biến thành đóng tro tàn, tâm của Đằng Phi cũng giống như bị đốt lên, vô cùng khổ sở, sau nữa ngày mới có thể dần dần bình phục lại, mở bao hành trang ra cẩn thận bỏ con rối vào.
Sau đó, đem bao hành trang vác lên lưng, mở cửa phòng, không hề quay đầu lại nhìn, dứt khoát hướng về phía bên ngoài thị trấn bước đi.
- Cái gì? Đằng Phi hắn không có từ phòng thu chi lãnh một chút tiền nào sao? Ngươi không đưa cho hắn? Còn nói hắn lừa gạt?
Đằng Văn Hiên nhảy dựng lên, tức giận nhìn vị tiên sinh phòng thu sinh tới mách lẻo.
Đấu khí Tứ giai cấp bảy ầm ầm bạo phát ra, trong phòng lập tức truyền tới từng trận thanh âm lộn xộn, rất nhiều kiện đồ cổ trân quý đều bị Đấu khí chấn nát, mà ngay cả cái bàn cực kì cứng rắn cũng phát ra từng tiếng kẹtzz kẹtzz…, giống như có một vật nặng vạn cân đặt ở trên.
Vị tiên sinh phòng thu chi có thực lực Nhị cấp cấp hai bị cổ khí thế này đè xuống liền lập tức quỳ trên mặt đất, thiếu chút nữa không kiểm soát được!
Trong nội tâm hối hận không thôi, chính mình vì tội gì phải khổ như thế chứ? Sao có thể quên năm đó Đằng Tam gia có địa vị cao bao nhiêu tại Đằng gia, lúc đó đại thúc ta hoàn toàn bị áp chế không có một chút không gian để ngẩng đầu. Hôm nay Tam gia tuy rằng đã mất mười năm, nhưng dư uy vẫn còn, lão gia tử chắc chắn áy náy việc năm đó để Tam gia ra ngoài khai hoang, cho nên dù tên Đằng Phi kia là một phế vật nhưng dù sao cha hắn cũng vì Đằng gia tạo ra một sản nghiệp khổng lồ, cho dù con trai hắn có ăn hại thì cũng có là gì chứ? Không phải chỉ là một trăm lượng hoàng kim thôi sao, ta đây tội gì phải chịu khổ …?
Vị tiên sinh phòng thu chi lúc này trong nội tâm hối hận muốn chết, nhưng lại giận chó đánh mèo với Đằng Phi, trong lòng thầm mắng: "Cái tên phế vật này, ngươi không phải nói là về lấy chỉ thị gia chủ tự viết sao? Làm sao lại không nói tiếng nào mà đi luôn hả? Đáng chết, đừng để ta gặp lại ngươi!"
Hắn lại không nghĩ đến lời châm chọc khiêu khích của hắn chỉ kém việc chỉ thẳng vào mặt Đằng Phi mà mắng, phàm là có chút cốt khí trong người ai sẽ lại đi tìm hắn? Cho dù cầm chỉ thị được gia chủ phê, cũng không chừng sẽ bị hắn trào phúng lần nữa.
Mấy thị vệ gia tộc còn tưởng xảy ra chuyện gì bất trắc, lập tức phá cửa xông vào, phát hiện ra lão gia tử đang nổi giận, tất cả đều phát ngốc tại chỗ, không rõ xảy ra chuyện gì. Lão gia tử… trừ năm đó Tam gia chết, thì cũng nhiều năm rồi không hề nổi giận nữa.
- Không có việc gì, các ngươi đi ra ngoài đi.
Đằng Văn Hiên phất phất tay, ý bảo những thị vệ kia đi ra ngoài sau đó chậm rãi ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào vị tiên sinh phòng thu chi nhưng cũng không mở miệng.
- Gia chủ, Vân Kim đáng chết, Vân Kim biết sai rồi, Vân Kim đáng chết…
Vị tiên sinh phòng thu chi Đằng Vân Kim sợ quá, nói đi nói lại mấy câu đó.
- Cút! Cút ra ngoài!
Đằng Văn Hiên hít sau một hơi, nghiến răng nói.
Đằng Vân Kim dập đầu lạy ba cái "Bộp bộp bộp", đứng lên vội vàng chạy ra ngoài, vừa rồi hắn cảm thụ được rõ ràng, gia chủ tuyệt đối là nổi sát cơ! Ăn năn chút vạn nhất lão gia tử lại nghĩ đến Tam gia, chắc tát mình một cái chết rồi.
- Ngươi nhớ kỹ cho ta, truyền lời cho tất cả quản sự của Đằng gia, từ nay về sau ta mà nghe được ai dám ăn hiếp Đằng Phi thì tự mình tự sát đi, đừng để ta lãng phí thời gian động thủ!”
Lời nói của lão gia tử Đằng Văn Hiên truyền ra lạnh như băng khiến cho Vân Kim vừa chạy ra sân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã tại chỗ, run rẩy một hồi mới đáp lại.
- Vâng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT