Đằng Phi không có bởi vì rơi lệ mà xấu hổ, dòng nước mắt kia phảng phất không phải từ trên mặt hắn chảy ra.
- Nếu như người thân nhất của ngươi bị chết không rõ ràng, mà ngươi lại chẳng làm được bất cứ một điều gì, ngươi lại là một phế vật bị người đời ruồng bỏ. Có một cơ hội trước mặt có thể cho ngươi trở lên mạnh mẽ thì ngươi sẽ làm như thế nào? Ta biết rõ sinh mạnh là rất quý giá, ta cũng biết rõ còn sống mới là điều tốt đẹp nhất. Nhưng ta không muốn sống một cuộc sống bị khuất phục và nhục nhã như vậy ở trên đời này. Hai cái đầu gối này của ta, ngoại trừ trước cha mẹ cùng tổ tiên thì chưa từng quỳ xuống trước mặt người nào khác! Hôm nay ta cầu xin ngươi giúp cho ta! Giúp cho ta! Giúp cho ta!
Nói ra những câu cuối cùng, Đằng Phi giống như gào thét thống khổ, nắm tay trên hai bàn tay siết chặt nổi đầy gân xanh, những móng tay trên mười đầu ngón tay bị siết chặt đến mức đâm rách lòng bàn tay làm máu tươi chảy xuống mà Đằng Phi lại hoàn toàn không biết.
Nhìn người thiếu niên nước mắt rơi đầy mặt quỳ trước mặt mình, người con gái thẫn thờ hồi lâu không nói được lên lời. Nàng thật sự bị chấn động, vốn dĩ cho rằng thiếu niên này chẳng qua là xúc động nhất thời phát tác, nhưng lại không ngờ người thiếu niên chỉ có mười mấy tuổi này lại nhận biết được nhiều điều như vậy.
Người thân nhất bị giết . . đó là huyết cừu!
Nếu đặt nàng vào địa vị của Đằng Phi có lẽ nàng cũng sẽ lựa chọn giống như vậy.
Công ơn của cha mẹ lớn hơn cả trời biển, làm sao có thể lấy đồ vật nào mà so sánh được?
Không có gì có thể so sánh được.
Cho nên người con gái áo trắng dù có lấy trăm nghìn lý do nào đi nữa cũng không thể so sánh được điều đó. Nhìn nước mắt rơi đầy mặt người thanh niên, tràn ngập khuôn mặt thanh tú kiên cường kia nàng không có lời nào để nói ra miệng.
Trăm ngàn lời nói hóa thành một tiếng thở dài yếu ớt.
- Ngươi đứng lên đi.
- Ngài đồng ý sao?
Đằng Phi ngẩng đầu lên, không kịp lau đi nước mắt trên mặt mình mà vui mừng hỏi tiếp.
- Ngươi cứ đứng lên trước đã, không đồng ý với ngươi thì ngươi sẽ bỏ qua sao?
Người con gái áo trắng lạnh lùng nói, nàng không muốn cho người thiếu niên này nhận ra rằng chính cử chỉ của hắn làm mình thất thố.
- Ê ê, ngươi . . . ngươi làm cái gì thế?
Nhìn Đằng Phi cung kính dập đầu ba lạy với mình, người con gái hết sức sửng sốt. Tuy nàng đã lớn như thế này nhưng cũng chưa có từng bị rơi vào hoàn cảnh như vậy. Bất quá lời nói kế tiếp của Đằng Phi càng làm cho nàng không biết nên biểu lộ như thế nào.
- Sư phụ! Đệ tử xin dập đầu trước người!
"Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ" Thầy giống như cha đó đã là đạo lý. Dập đầu trước sư phụ của mình đó là điều nên làm, không có gì mà phải hổ thẹn cả.
Cái quan trọng nhất là Đằng trong lòng cũng nhìn thấy một chút dã tâm. Nàng có thể chiến đấu cùng bát giai ma thú Xích Huyết Giao, hơn nữa còn chém chết Xích Huyết Giao thì có thể tưởng tượng được bản lãnh của nàng khẳng định phải vô cùng mạnh mẽ.
Đừng nói Đằng Gia Trấn mà ngay cả trên toàn bộ Thanh Nguyên Châu, người mạnh mẽ nhất cũng không có ai vượt qua được võ giả thất giai đấu khí.
Ngay cả đến người thủ hộ Thanh Nguyên Châu bất quá cũng chỉ là Đại Đấu Sư lục giai cấp chín. Còn xa hơn nữa chính là toàn bộ Chân Vũ Hoàng Triều có bao nhiêu cường giả đẳng cấp cao thì cũng không phải là Đằng Phi có khả năng biết được.
Chân Vũ Hoàng Triều quá lớn, đã có người từng nói: "Cho dù đạt đến thập giai trở thành tuyệt thế võ giả Đấu Thánh, có thể bay lên trên trời thì bay từ một đầu này của Chân Vũ Hoàng Triều sang một đầu khác, bay liên tục không ngừng nghỉ không ăn không uống cũng phải mất mấy chục năm.
Mấy chục năm chưa nói là bay đến hay không cũng chỉ sợ là đã mệt mà chết rồi!
Đương nhiên rất nhiều địa phương của Chân Vũ Hoàng Triều có Truyền Tống Trận, cũng không ai biết Truyền Tống trận được lưu lại từ thời kỳ nào. Nói thí dụ như ở Thanh Nguyên Châu có một cái, bất quá cái Truyền Tống Trận đó hình thù như thế nào thì Đằng Phi cũng không hề biết, chỉ được nghe người khác kể lại mà thôi.
- Ai . . . Ai đã bằng lòng nhận lời làm sư phụ ngươi bao giờ vây?
Nhíu lại hai đầu lông mày, người con gái bất đắc dĩ mà nhìn Đằng Phi nói.
- Ngươi, ngươi đứng lên, ta không làm sư phụ ngươi được.
Cười hì hì đứng dậy, Đằng Phi thầm nghĩ: "Sư phụ là một người con gái trẻ tuổi xinh đẹp, không thể dồn ép quá mức được. Dù sao lạy cũng lạy rồi, gọi sư phụ cũng gọi rồi, đồng ý hay không là việc của người."
Người con gái nhìn thanh niên trước mắt biểu hiện vẻ mặt bại hoại kia thì trong nội tâm làm sao mà không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, lập tức nghiêm túc nói với Đằng Phi.
- Ngươi cứu mạng ta, ta thiếu ngươi một món nợ ân tình. Thay đổi thể chất cho ngươi, còn có thể sẽ truyền cho ngươi một ít . . . một ít công pháp võ công. Nhưng ngươi nhớ kỹ đó chẳng qua chỉ là giao dịch giữa hai người, ta chắc chắn sẽ không thể làm sư phụ ngươi được.
- Ah!
Ánh mắt thẫn thờ bộ dạng thấp thỏm, Đằng Phi thuận miệng lên tiếng. Nhưng trong lòng ẩn ẩn vài phần không thoải mái thầm nghĩ: "Chỉ là giao dịch thôi sao?"
- Ngươi. . .
Người con gái thêm phần bất đắc dĩ. Thiếu niên này có tâm huyết, có khí phách, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng có một chút kiên quyết nhiệt tình. . . Ai ngờ rằng lại có một bộ mặt vô lại như thế, thật là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Nhưng mà nghĩ lại, người con gái cũng hiểu được nỗi khổ tâm của thiếu niên này: "Nếu không phải vì báo thù cho người thân thì dù có đánh gãy chân của hắn, hắn cũng không chịu quỳ xuống trước mặt mình. Hơn nữa, có thể hắn sợ sau khi mình thay đổi thể chất của hắn đem bỏ mặc hắn đên một chỗ hẻo lánh . . . Nếu mà không nói truyền cho hắn một ít võ công thì . . .Tên tiểu tử này, thật đúng là có chút gian xảo!"
Người con gái nghĩ thông suốt hết tất cả các vấn đề xong, nàng lại rất bình tĩnh nhìn lướt sang Đằng Phi nói.
- Được, nếu như ngươi đã không sợ chết, vậy ta cũng đồng ý giúp ngươi. Nhưng ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau không được gọi ta là sư phụ.
- Ừm.
Vẫn chỉ nói một chữ, giống như thường ngày nàng tích kiệm chữ nói như người ta tích kiệm vàng. Khóe miệng người con gái áo trắng hơi nhếch lên nói.
- Sau này gọi ta là tỷ tỷ, ta tên là Lục Tử Lăng.
- Đã hiểu rồi. Sư . . . tỷ tỷ.
Trong lòng Đằng Phi lại suy nghĩ: "Dù sao mình đã nhận người ta là sư phụ rồi, người ta có thể chém chết được bát giai ma thú Xích Huyết Giao lại giúp đỡ mình sao lại không muốn chứ. Vì cha mẹ, tính mạng ta cũng không cần. Dập đầu mấy cái tính toán làm chi."
Trong khoảng thời gian mấy ngày kế tiếp, ngày nào Đằng Phi vào một khoảng thời gian nhất định cũng đều đến hiệu thuốc của gia tộc một lần để lấy một ít thuốc cao cấp. Đó là đặc quyền mà con cháu chi trưởng của Đằng Gia có được, nhưng hành động của Đằng Phi rất nhanh liền khiến cho phòng đan dược hoài nghi. Những thứ thuốc cao cấp này con cháu chi trưởng của Đằng Gia cũng chỉ có thể lĩnh được một ít để dùng, không cho phép bọn họ cầm đi buôn bán. Nếu không phải Đằng Phi luôn luôn trung thực, không có đi thanh lâu hay các loại sòng bạc đánh bài thì chắc chắn người quản lý phòng đan dược sẽ có nghi ngờ về hành động của hắn.
Với lại may mắn cũng là người quản lý phòng đan dược cũng là tâm phúc của Đằng Vân Chí năm đó, nghĩ đến Tam gia đã chết nên cũng một mắt nhắm một mắt mở mặc kệ Đằng Phi, trong lòng cũng tự nhủ: "Chỉ cần Đằng Phi không gây ra tai vạ lớn thì cũng đã tốt lắm rồi, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải báo lại hành động của hắn cho gia chủ."
Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, chức vụ quản lý phòng đan dược của hắn sợ là không giữ được, có rất nhiều người đang thèm muốn chức vị này của hắn mà.
May mà vết thương bên ngoài của Lục Tử Lăng đã tốt hơn rất nhiều, ngày hôm qua lúc Đằng Phi thay thuốc cho nàng, miệng vết thương còn thấy rất rõ ràng nhưng hôm nay đã khép lại hoàn toàn. Cái vết thương lớn nhất kia cũng đã kết vảy, không cần bôi thuốc nữa, vài ngày nữa chắc khỏi hẳn.
Nhìn qua thì như vậy nhưng mà nội thương của nàng lại nặng hơn ngoại thương nhiều, thỉnh thoảng có lúc lại ho ra máu làm Đằng Phi rất lo lắng.
Sau khi Lục Tử Lăng có thể tự bước đi, Đằng Phi liền tìm được một sơn động dưới vách núi. Cửa vào của sơn động này bị cây cối tươi tốt che kín, nếu không để ý thì rất khó mà tìm được nơi này.
Sơn động này cũng không lớn lắm, khoảng tầm hai mét rộng ba mét dài mà thôi. Bỏ ra chút sức lực, Đằng Phi tìm một số cỏ khô bên ngoài mang về làm thành một tấm đệm mới.
Đối với những việc này, Lục Tử Lăng không có nói thêm điều gì, nhưng thỉnh thoảng trong mắt nàng lại hiện lên một vẻ dịu dàng nhìn qua Đằng Phi.
Từ lúc nhận được câu trả lời của Lục Tử Lăng đến nay thì nàng cũng không có biểu hiện gì, Đằng Phi cũng không có thúc dục nàng. Dù sao thương thế của nàng vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục, bây giờ quan trọng nhất là giúp nàng chăm sóc tốt những thương tổn. Bản thân mình đã đợi được mười ba năm rồi, chờ đợi thêm vài ngày nữa có đáng là bao.
Thời gian chậm rãi trôi qua, buổi sáng sớm ngày thứ chín khi Đằng Phi đến lại không có nhìn thấy Lục Tử Lăng. Trong lòng Đằng Phi lập tức liền nguội lạnh một nửa, tự nhủ: "Chẳng lẽ mình nhìn lầm người? Có lẽ không phải đâu! Nàng có lẽ không phải là loại người nói mà không giữ lời."
Trong lúc Đằng Phi đang nghĩ ngợi lung tung, Lục Tử Lăng tựa như một trận gió từ bên ngoài tiến vào, trông thấy vẻ mặt đau khổ của Đằng Phi liền nói.
- Làm sao thế, tưởng là ta đã rời đi sao?
- Ặc . . ủa . . . tỷ tỷ, ha ha ha, người vừa đi đâu vậy?
Bị nàng nhìn thấu tâm can, Đằng Phi hơi xấu hổ mà đáp lời.
Lục Tử Lăng tiếp tục lạnh nhạt nói.
- Đi tìm cho ngươi ít dược liệu.
Nói xong nàng vung tay lên, một đám cây cỏ chồng chất xuất hiện thành một đống lớn, làm Đằng Phi nhìn thấy liền há mồm trợn mắt mà thất thanh nói.
- Không . . . Không gian giới chỉ?
Từ trước hắn đã biết trên tay Lục Tử Lăng có đeo một chiếc nhẫn màu xanh biếc, chiếc nhẫn nhìn đẹp vô cùng, bên trên có những hoa văn phong cách cổ xưa. Nhưng không nghĩ rằng trên tay Lục Tử Lăng lại đeo một cái mai không gian giới chỉ. Người sư phụ tỷ tỷ này của mình cuối cùng là người như thế nào?
Trên mặt Lục Tử Lăng không biểu hiện thêm điều gì, tùy ý gật đầu, sau đó liền nói.
- Phẩm chất của những vật phẩm này không được tốt cho lắm, bất quá ở chỗ này ta cũng chỉ có thể tìm được như vậy, mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng cũng có thể dùng tạm. Chuẩn bị sẵn sàng đi, ngày mai ta sẽ cải biến thể chất cho ngươi! Nếu ngươi không muốn thì bây giờ hối hận vẫn còn kịp.
- Không hối hận, tuyệt đối không hối hận!
Nhắc tới chuyện này, ý nghĩ đang rối tinh rối mù của Đằng Phi bỗng trở lên kiên định. Ánh mắt của hắn nhìn về phía đống dược thảo mà Lục Tử Lăng vừa ném ra lúc nãy, lập tức trợn mắt há hốc mồm sững sờ hô lớn.
- Đây là . . . Hoàng Kim Thất Diệp Thảo một trăm năm, Ô Ngọc Mộc một trăm năm mươi năm, cái này . . . là Tuyết Ngân Long Đảm Hoa ba trăm năm, còn có cái này nữa . . . Đúng là Thiên Vương Hoa Tử cực phẩm, cái này rõ ràng là ma hạch của ngũ giai ma thú Cuồng Vân Báo. Cái này nữa . . . còn cả cái này.
Sinh ra ở gia tộc lấy chế thuốc làm chủ, từ nhỏ đã hiểu được rất rõ các loại dược liệu ma thú. Rất nhiều thứ làm cho Đằng Phi triệt triệt để để không biết nói gì, trên đống chồng chất kia tổng cộng có hơn 130 loại dược liệu, gần 30 loại ma hạch ma thú. Tùy tiện lấy ra một loại trong những vật phẩm này đem ra thị trường đều có một cái giá trên trời, thậm chí giống như trọng bảo có tiền mà không mua được.
Hơn nữa, mỗi một chủng loại cũng không phải chỉ có một cái, mà là . . . hơn một đống! Thứ ít nhất cũng phải có bẩy tám cái.
Tại trong miệng của Lục Tử Lăng, cái này chỉ là một ít . . . phẩm chất không được tốt cho lắm! Còn muốn miễn cưỡng . . . Có thể dùng tạm. Vậy cái gì mới gọi là đồ tốt?
Cho dù chứng kiến trên tay Lục Tử Lăng đeo một cái không gian giới chỉ cũng không làm Đằng Phi rung động như thế. Đằng Phi có cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy.
Những thứ này, ở bất kỳ một gia tộc nào trên toàn bộ Thanh Nguyên Châu đều trở thành thứ đồ vật quý giá nhất. Vậy mà ở chỗ này, chúng giống như đồ bỏ đi, bị tùy ý vất chồng chất tại một chỗ.
Trong lúc nhất thời làm cho Đằng Phi cảm thấy có chút bất công với những vật liệu vô cùng trân quý đó. Nếu đem Đằng thị Sinh Cơ Tán mà những ngày trước hắn lấy trong gia tộc ra so sánh với những thứ này thì quả thực, những thứ mình đem ra chính là cặn bã.
Sau khi hồi phục tinh thần một lúc lâu, Đằng Phi với ánh mắt đờ đẫn mà nhìn Lục Tử Lăng nói.
- Tỷ tỷ, ta muốn hỏi chút. Có phải tỷ vừa đi cướp bảo khố của Hoàng gia không?
- Bảo khố của Hoàng gia?
Chớp chớp đôi mắt, Lục Tử Lăng thản nhiên nói.
- Ngươi nghĩ bảo khố Hoàng gia chỉ có những thứ này thôi sao? Vậy ngươi quá coi thường bảo khố Hoàng gia rồi! Thôi được rồi ngươi đi về đi, ta phải chuẩn bị một chút cho sáng sớm ngày mai. Ngươi tìm lý do mà nói với người nhà ngươi, vì nửa tháng sắp tới ngươi sẽ phải ở lại chỗ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT