Tại khu rừng hoa hồng, một nơi vô cùng huyền ảo với những cây thông được trồng thẳng hàng. Những bụi hoa hồng đỏ có gai nở rộ, mùi hương bay lan tỏa đến ngây ngất, những giọt sương động lại trên cánh hoa. Những con
đom đóm bay lượn xung quanh rọi ánh sáng xuống con hồ giữa rừng hoa này. Trên con đường mòn, Ruby đi với những bước bước chầm chậm, thả mình tự
do với không gian huyền ảo này. Chợt nhỏ dừng lại đột ngột và quay lại
nhìn nhưng không thấy gì cả. Ruby biết có người đang theo dõi phía sau,
nhỏ đi nhanh dần và cứ thế có người bám sát theo sau. Nhỏ bắt đầu guồng
chân chạy thật nhanh, bất chợt có chiếc xe mô tô lao tới dừng lại trước
mặt, khiến nhỏ giật mình. Và chủ nhân lái chiếc xe mô tô này không ai
khác chính là Jason. Ruby vội leo lên xe sau đó Jason phóng đi. Tên theo dõi coi như mất dấu.
Jason phóng xe tới sông Crytal sau đó dừng
lại tại cây cầu, nơi này vô cùng lí tưởng của nhiều bạn trẻ. Ruby bước
xuống xe nhìn khung cảnh xung quanh sau đó đưa mắt nhìn từng cử chỉ của
Jason. Cậu tháo mũ bảo hiểm xuống, mái tóc không còn màu rêu khói mà trở lại như củ là một màu tóc vàng đồng và ánh mắt màu nâu đồng. Một vẻ nam tính cực kì ngầu pha sự lạnh lùng với bộ trang phục tông màu chủ đạo là đen. Chiếc áo da khoác ngoài đắt tiền cùng với áo sơ mi và quần ka ki
tôn lên một dáng cao cực chuẩn, chân mang giày adidas cùng màu. Nhìn cậu không khác một sát thủ ẩn danh. Kết hợp với sự cá tính qua cách phối đồ của Ruby, hai người giờ đây thật sự là một cặp đôi nổi trội ở không
gian nơi đây. Ruby nhìn xung quanh dường như mọi người đang đổ dồn về
phía đây, hai người họ đang là tâm điểm chú ý của mọi ánh mắt quanh đây
đặc biệt là Jason. Ruby chợt mỉm cười và nhẹ giọng nói:
- Đi chỗ khác.
Jason không nói gì cả, nắm lấy tay Ruby và bước đi. Hai người đi vào sâu
trong khu rừng một địa điểm du lịch nổi tiếng và lựa cho mình chỗ ngồi
nói chuyện.
- Ước nguyện của anh là gì?
Ruby trầm giọng hỏi, ánh mắt ngước nhìn về phía ngọn núi xa kia.
- Hồi kết của thế giới này.
Jason trả lời. Cậu nhìn Ruby với ánh mắt ảm đạm và nhẹ vuốt lấy mái tóc dài
của Ruby. Giờ cậu chỉ muốn ở bên Ruby thật lâu như lúc này không có sự
phiền phức gì ở đây. Ruby hỏi gì thì cậu sẽ đáp lấy.
- Còn em, một thế giới không hồi kết. Em sẽ chết dần trong tuyệt vọng sao?... Em chỉ cầu nguyện mà thôi.
Giọng của Ruby chợt nghẹn lại cảm thấy lòng mình đau nhói dường như đã biết
trước điều gì đó không tốt sẽ xảy ra. Jason thấy mình có lỗi khi mọi thứ trên cô gái này thay đổi chính cậu mà ra.
- Tôi chỉ muốn cứu lấy em.
Jason nói rồi nắm chặt lấy đôi bàn tay mềm mại của Ruby.
- Ước nguyện của hai ta thật khác nhau.
- Tôi sẽ đặt dấu chấm hết cho số phận này.
- Đằng sau ước nguyện của hai ta là sự trống rỗng.
Ruby nói giọng đều đều, nét mặt trở nên lạnh giá.
- Dù cho tôi gánh vác nỗi đau này...
Jason nói rồi chợt buông tay Ruby đứng dậy cho tay vào túi quần đi ra cạnh bờ sông đứng đó. Ánh mắt trở nên vô cảm trước mọi vạn vật, lòng cậu bây
giờ trống rỗng khi người con gái này khiến cho cậu cảm thấy như có một
khoảng cách mặc dù đang ở rất gần nhau. Qua lời nói của Ruby cậu biết
Ruby chỉ muốn cuộc sống như hiện tại bây giờ không có một hồi kết mà
muốn nó diễn ra với một bóng tối quyền lực. Còn cậu thì ngược lại, mong
cho cuộc sống này nhanh chóng kết thúc. Sống với một sự bình yên không
lo nghĩ gì nhiều, tự do thực hiện ước mơ.
Jason liếc nhìn Ruby
rồi cậu nghĩ, nếu như Ruby muốn cuộc sống này không có một hồi kết vậy
nghĩa là Ruby vẫn sẽ giết cậu. Cậu thở nhẹ một hơi dài và nhẹ giọng hỏi:
- Vậy thì... em vẫn sẽ giết tôi phải không?
Ruby đứng dậy đi lại gần Jason và ôm cậu.
- Không... trừ khi anh phản bội em, Louis.
Ruby buông thả nhẹ Jason và nhìn cậu với ánh mắt lạnh nhạt, nghiêm túc hơn
bao giờ hết. Jason chỉ biết cười, một nụ cười của sự lạnh lùng không
phải nụ cười ấm áp bình thường như bao người khác. Tình yêu giữa hai con người lạnh lùng này sẽ trở nên khó hiểu và gặp nhiều trở ngại trong lối đi hạnh phúc nếu đôi bên không thật sự hiểu nhau.
- Lí do tới đây là gì?
Ruby nói giọng trầm đục. Jason im lặng không trả lời.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, không ai nói một lời nào. Mặt trời đang
dần khuất bóng, Jason thở nhẹ một hơi rồi đi tới vòng tay ôm lấy Ruby và vuốt nhẹ mái tóc nhỏ.
- Một phút thôi!
Ruby mỉm cười và ôm chặt lấy Jason, nhỏ cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh người con trai này.
- Nếu ngày nào cũng như thế này thì tốt quá.
Nhỏ nhẹ giọng nói, trong lòng cảm thấy vui sướng hơn và có cảm giác an toàn tuyệt đối.
Jason chợt mở căng đồng tử khi thấy Joel theo sau là đám vệ sĩ đang chỉa súng về phía cậu.
"Pằng."
Joel nổ súng, Jason đẩy Ruby ngã phịch sang một bên và phát đạn gim vào vai
cậu khiến cậu ngã xuống sông. Máu loan trên mặt sông, cậu dần chìm
xuống.
- Không...
Ruby vội chạy lại, hoảng hốt và định nhảy xuống nhưng bị Joel cản lại.
- Bỏ ra... bỏ tôi ra... tôi phải cứu anh ấy...
Nhỏ vùng vẫy nhưng Jeol vẫn ôm chặt lấy nhỏ. Mặt sông bỗng nhiên hóa băng
lại và tỏa ra không khí lạnh bao trùm. Ruby tát mạnh Joel một phát vào
mặt in hằn bàn tay, nhỏ nhìn Joel đầy tia lửa căm hờn và nhìn về phía
sông. Nhỏ khụy gối và khóc thét lên trong đau đớn. Không khí xung quanh
trở nên u ám, màn đêm tối sầm, gió gào thết, quạ kêu lên hồi tiếng thê
lương và bay xung quanh, cây cối và hoa lá đều trở nên héo tàn. Ruby cảm thấy tim mình đau nhói lên và ngất lịm đi trong vô thức. Joel chợt cười và nhìn về phía sông nói:
- Sẽ không ai có được cô ấy ngoài tôi và những ai muốn có được cô gái này đều sẽ nhận những cái chết như thế này.
Vẻ mặt Joel trở nên độc ác hơn bao giờ hết. Cậu ta đi lại đưa Ruby trở về.
Người dân và học viên trong Hoàng Gia trở nên hoang mang và cảm thấy lo sợ
khi bầu trời trở nên đen kịt, không khí u ám đến rợn người.
Quản
gia Oliver biết có chuyện sẽ xảy ra, ông chạy thật nhanh tới sông Crytal thấy mặt sông đóng băng và đã biết hoàng tử đang ở dưới đây. Ông bối
rối không biết làm gì ngay lúc này, ông đi qua đi lại cảm thấy bực mình
không thể nghĩ ra cách gì để cứu hoàng tử cả.
- Làm sao đây... tôi không biết làm gì để cứu hoàng tử nữa... chắc phải chính hoàng tử cứu lấy mình mà thôi...
Ông làm bầm trong mình và tự trách bản thân mình không làm được gì cả.
Jason chìm xuống tận đáy sông và giờ cậu đang phải đối diện với tử thần.
Trong vô thức, cậu bước đi trong cõi mộng mờ ảo với bộ quần thấm đẫm máu tươi. Cậu cứ thế bước đi từng bước nặng nề và chợt dừng lại khi nhìn
thấy phía trước có một người phụ nữ mặc váy trắng đang đứng nhìn cậu.
Rồi chợt có những cánh lông vũ bay tự do trong không gian. Cậu chợt thốt lên, nét mặt ngạc nhiên:
- Mẹ!
- Nếu như trên địa cầu này số mệnh của mẹ có thể thay đổi, vậy thì mẹ sẽ làm những chuyện nên làm. Nhưng số mệnh là không thể thay đổi. Bắt đầu từ bây giờ đến chết mới
dùng.
Mẹ cậu chợt mỉm cười nói rồi chụp lấy một cánh lông vũ và
thả nhẹ. Jason cảm thấy hơi khó hiểu và chỉ biết đưa mắt nhìn cánh lông
vũ bay xuống.
- Thời gian cánh lông vũ này từ không trung rơi xuống đất và địa điểm rơi đã được định sẵn rồi.
- Bất kể đấu tranh như thế nào cũng không thể thay đổi sao, mẹ?
- Đúng là như vậy.
Mẹ cậu gật đầu đáp.
- Dựa vào bản thân thì không thể thay đổi.
- Nhưng mà có một lối đi đó con trai. Chuyện bình thường tuyệt đối không làm, làm trước khi bản thân ý thức được.
- Như vậy vận mệnh sẽ thay đổi sao?
- Tuyệt đối có thể.
- Trước khi bản thân ý thức được sao, mẹ?
Jason vẫn chưa hiểu hết được những ý định mà mẹ cậu nói đến. Và chắc hẳn bà
ấy muốn Jason tự cứu lấy mình, vì bà biết con trai mình là một đứa thông minh không dễ bị khuất phục, bà chỉ biết giúp cậu đến đó thôi. Mọi thứ
đều do cậu phải tự hiểu lấy nó.
- Đúng vậy, hãy làm những chuyện tuyệt đối không thể làm. Ví dụ như...
Bà ấy đột nhiên đưa con dao lên định đâm chính bản thân mình nhưng chợt
dùng tay lại. hành động của bà khiến Jason bất ngờ định chạy lại cản.
- Mẹ sẽ không làm vậy đâu. Nhưng chỉ có như vậy thì vận mệnh sẽ thay đổi. Đùng có thua hãy đối đầu và đừng bao giờ bỏ chạy, nếu đau khổ nhất thì
hãy làm điều gì đó cảm thấy mình được thanh thản. Mẹ tin con sẽ làm
được, Louis.
Dứt lời bà biến mất nhưng bà đã để lại cho cậu một
mảnh tam giác tâm linh. Cậu với lấy và dường như đã hiểu được. Ánh sáng
lan tỏa, cậu không thể nhốt mình trong giấc mộng mà phải thoát ra khỏi
đây. Cậu chợt mở mắt, móng vuốt mọc dài ra, gân xanh nổi chằn chịt, mắt
lóe lên một màu vàng đồng, cậu bơi lên và đặt tam giác lên phía mặt
băng, một lực mạnh khiến cho nó nứt ra và cậu ngoi lên.
- Hoàng tử, cậu có sao không?
Ông Oliver lo lắng vội chạy tới đỡ Jason đi tới ngồi xuống gốc cây gần đó.
Nét mặt Jason tái nhợt, mái tóc dính nước chảy xuống gò má, bộ quần áo
ướt sũng. Cậu gòng người rồi viên đạn dính đầy máu tự bay ra khỏi. Ông
Oliver mở máy tính bảng ra xem hoạt động an ninh trong Hoàng Gia.
- Hoàng tử xem này...
- Eric.
Jason đưa mắt nhìn rồi chợt cậu chạy đi thật nhanh với sự lo lắng.
...
Eric đang trong tư thế bị đe dọa sẽ giết chết. Cậu bị những tên vệ sĩ chỉa
súng vào tứ phía trên cơ thể không lối thoát. Mặc dù là một Hoàng tử
nhưng đều có lí do nên buộc họ phải ra tay làm như vậy.
- Mau thả Sona ra, cô ấy không biết gì cả.
Eric gằn giọng nói lớn khi thấy Sona bị bọn chúng bắt giữ.
- Xin lỗi hoàng tử tôi không thể thả cô ấy nếu như ngài không chịu nói hoàng tử Louis đang ở đâu.
Bà Eva nét mặt nghiêm nghị trả lời và cầm lấy con dao bạc kề vào cổ của Sona.
- Hoàng tử có nói không?
Con dao kề sát vào cổ Sona khiến nó tạo ra một vết thương nhỏ trên cổ Sona, khiến nhỏ nghiến răng chịu đựng, mồ hôi nhễ nhại.
- Sona...
Eric định đi lại thì bị một tên sát thủ cầm lấy súng và bắn vào hông phải
cậu, khiến cậu ngã quỵ xuống. Vết thương phụt máu ra thật nhiều, nét mặt hiện rõ sự đau đớn.
- Eric...
Sona hét lên và nước mắt bắt đầu rơi.
- Sao hả?
Bà Eva kề con dao vào cổ Sona đi tới gần Eric. Lúc này, mắt cậu chợt đỏ
lên, răng năng bắt đầu chòi ra, móng tay cũng thế mà dài, gân xanh nổi
chằn chịt. Cơn khát máu trong cậu bắt đầu trỗi dậy. Cậu cố gượng người
đứng lên nhưng bị tên sát thủ dùng chân đè mạnh trên lưng.
- Nhìn thấy người tình của ngài trở thành con mồi hút máu của ngài như thế nào?
Bà Eva chợt cười, nét mặt hiện rõ sự gian ác. Eric nhìn Sona với ánh mắt
lo lắng trong khi đó Sona lại vô cùng hoảng sợ. Bà Eva hạ con dao xuống
xẹt mạnh vào tay Sona, khiến Sona giật mình và đau đớn ngã phịch xuống
đất.
- Sona...
Eric kêu lên và đẩy tên sát thử ra rồi
chạy tới định đỡ Sona nhưng bị bà Eva đâm một nhát dao vào bụng, máu
trong miệng hộc ra. Cậu ngã phịch xuống, trông cậu bây giờ vô cùng thê
thảm mặc dù cậu là người rất mạnh nhưng không thể làm gì trong tình thế
nguy hiểm bây giờ. Cậu phải cố chịu đựng cơn khát vì cậu đang rất khát
vì không có máu cậu sẽ chết.
- Bây giờ nếu như ngài không hút máu thì ngài sẽ chết thôi. Nếu như không muốn chết thì ngài hãy nói ra
hoàng tử Louis đang ở đâu.
Bà Eva nói giọng đểu cợt và quay sang chỉ thẳng tay cầm đang cầm con dao vào Sona.
- Xem ra cuối cùng ngài cũng biết sợ rồi. Cũng đúng, sao công chúa có thể vì ngài mà hi sinh bản thân mình được chứ? Nhân loại đều yếu đuối cả.
Sona nhìn bà ta với ánh mắt đầy sự câm hận, nhỏ đứng dậy và lao tới bà ta
kéo lấy con dao rồi tự đâm vào mình. Sona đau đớn ngã phịch xuống và
nhìn Eric với ánh mắt đầy đau thương.
- Sona...
Eric vội đứng dậy đẩy mạnh bà Eva vào tường làm bà ta bị trọng thương, cậu ôm lấy Sona.
- Eric à... lối không phải do anh đâu.
Sona nói giọng yếu ớt và chợt phun máu, nét mặt tái nhợt. Nước mắt Eric chợt rơi xuống và ôm chặt lấy Sona hơn. Cậu cảm thấy lòng mình đau nhói lên. Sona buông lỏng mình.
- Mau lên, mau hút máu của em đi.
Eric lắc đầu không muốn.
- Anh nhất định tiếp tục sống. Tiếp tục sống rồi hoàn thành tâm nguyện của anh.
Sona vừa nói vừa khóc nhìn cậu với ánh mắt chứa đầy nỗi đau, tay nhỏ cáu
chạt vào tay của Eric. Cậu đành phải ngậm ngùi, xiết chặt tay và rồi cậu cắn phập vào cổ Sona hút máu trong sự ép buộc. Sona buông tay, hơi thở
cúi cùng đã tắt.
- Aaaa...
Eric hét lên trong sự đau đớn
để lộ răng nanh sắt nhọn. Ánh mắt màu đỏ hiện rõ sự tức giận đến đáng sợ và chỉ muốn giết kẻ đã khiến cậu dồn vào bước đường này. Cậu ôm lấy
Sona gào thét trong nổi tuyệt vọng.
- Giờ ngài đã thấy kết cục như thế nào rồi đó. Bây giờ ngài có chịu nói không hả, hoàng tử Louis đang ở đâu?
Bà ta quát lớn, ánh mắt trừng lên nhìn Eric.
- Tôi ở đây!
Một giọng nói lạnh lùng và đầy quyền lực vang lên khiến bao nhiêu con mắt
bất ngờ quay lại nhìn cậu. Cậu bước vào đứng trước mặt bà Eva rồi bỏ
chiếc mũ lưỡi trai xuống, nhìn bà với ánh mắt sắc bén. Bà Eva sững người giãn căng đồng tử nhìn cậu nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ uy nghiêm
của mình để đối diện với hoàng tử, bà ta cũng hơi ngạc nhiên không biết
tại sao cậu biết nơi này mà tới?
Eric như thoát khỏi sự nguy hiểm nếu như Jason không tới thì cậu đã bị bọn sát thủ của bà Eva dùng tà
thuật để hành hạ cậu cho tới khi cậu nói ra. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy
lòng mình đau như cắt khi nhìn Sona nằm trong vòng tay không còn sức
sống, hơi thở cũng chẳng còn. Jason đi tới gần rồi khụy chân xuống nhìn
sắc mặt của Sona và cậu rút con dao gâm ra cắt qua cổ tay, máu bắt đầu
chảy ra và nhỏ từng giọt vào miệng Sona. Nét mặt cậu vẫn tỏ ra bình thản không một chút đau đớn.
- Mau đi khỏi đây, để tao giải quyết!
Jason trầm giọng nói.
Eric không nói gì chỉ gật đầu đáp vì cậu biết Jason luôn giải quyết mọi
chuyện rất logic trong mọi hoàn cảnh. Eric vội bế Sona rời khỏi đây một
cách nhanh chóng.
- Đã lâu không gặp ngài, nhìn ngài khác xưa rất nhiều. Có lẽ...
- Nói mau.
Cậu gầm giọng nói cắt ngang lời của bà Eva, ánh mắt nhìn bà ta đầy quyền lực.
- Nếu ngài không muốn công chúa Haller trở thành công cụ điều khiển của
cha ngài và dần mất kiểm soát thì ngài hãy trở về vị trí hoàng tử để dẹp loạn bọn Hunter kia, nếu ngài không muốn đế chế này đổ máu.
Bà Eva nói giọng đều, bờ môi đỏ nhếch lên đầy nham hiểm.
- Đều có mục đích.
Jason lạnh lùng nói, nét mặt lạnh tanh.
- À, tôi quên mất. Cô công chúa Haller cũng chỉ là công cụ để ngài lợi
dụng rồi cũng đến lúc ngài giết cô ấy. Tôi thì không nghĩ ngài sẽ không
bao giờ có tình yêu vì trái tim của ngài bây giờ chỉ như một hòn đá vô
chi vô giác mà thôi.
Bà nói giọng khinh bỉ, nét mặt tỏ ra thản nhiên.
- Nghe rõ đây, tôi sẽ khiến các người không bao giờ tồn tại.
Dứt lời, Jason đội mũ lưỡi trai cụp xuống rồi đi khỏi đây. Đó là lời đe dọa mà cậu nói cho bà ta nghe và một khi cậu đã nói thì sẽ làm. Tất cả mọi
thứ trong Hoàng Gia sẽ bị thay đổi bởi bàn tay của cậu. Bà Eva chỉ biết
đứng nhìn Jason đi khỏi, miệng chợt khé lên nụ cười khinh rồi bà nói
thầm trong miệng.
- Tôi sẽ chờ xem ngài làm được gì, tôi sẽ khiến cho cậu phải sống trong sự đau khổ và dằn vặt. Vì cuộc đời của tôi luôn phục tùng theo mệnh lệnh của cha cậu mà thôi.
Bà ta cầm trên một cái hộp gỗ nhỏ rồi mở ra cầm lấy trên tay một con búp bê bằng vải có
ghi tên "Louis", bà ta cầm một cây kim nhọn hoắt đâm mạnh vào nó rồi
cười phá lên.
Jason đang đi trên hành lang về phòng của mình thì
chợt phun máu, ôm lấy ngực và cảm thấy tim mình đau nhói một cách lạ
thường. Cậu cố gắng đi về phòng, nét mặt lộ rõ sự quặn đau, mồ hôi nhễ
nhại trên trán. Vừa về tới phòng, cậu gục xuống vì quá đau, cậu cáu chặt vào ga nệm, gân xanh nổi chằn chịt trên mặt, hơi thở gấp gáp.
Tiếng chuông điện thoại.Cậu cố gắng với lấy và nghe:
- Louis mày đang ở đâu vậy? Hình như mày đang bị gì đó phải không?
Eric bên đầu dây nói.
- Đột nhiên tao cảm thấy tim đau nhói đột ngột.
Jason trả lời với sự gắng gượng.
- Mày xem ngực trái có dấu hiệu kì lạ không?
Jason vội tháo nhanh cút áo và xem. Quả nhiên ngực trái của cậu có một vết bầm tím hiện rõ.
- Vết bầm tím.
- Mày bị trúng tà thuật rồi. Nếu không mau bài trừ sẽ rất nguy hiểm. Alo... alo... mày có nghe tao nói không, Louis...?
Jason vì quá đau đớn làm rơi điện thoại xuống sàn. Kính, cửa sổ, mọi thứ
trong phòng chợt vỡ nát việc đó cũng đồng nghĩa với mọi thứ trong Hoàng
Gia này đều như vậy. Nhiệt độ giảm xuống lạnh buốt.
Cùng lúc đó,
Ruby đang cáu xé áo của mình vì quá đau, nhỏ thấy tim mình đau không thể chịu nổi. Nhỏ đang ở trong phòng, nét mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, máu phun ra thấm lên trên ga đệm rồi bất tỉnh rơi vào trạng thái hôn mê.
Joel lo lắng vội định chạy tới chỗ bà Eva nhưng vừa lúc bà ta tới bước vào
nhìn thấy Ruby đang ở trong tình trạng tội tệ nên quay sang hỏi Joel.
- Cô ấy bị sao vậy?
- Tôi không biết từ lúc về đến đây cô ấy đau tim rồi rơi vào trạng thái hôn mê.
- Đau tim sao?
Eva cảm thấy lạ đi tới xem Ruby như thế nào. Bà ta tiếp lời:
- Cô ấy sẽ không sao, bây giờ Đại tướng hãy đưa cô ấy lên phòng chăm sóc
đặc biệt trên tầng 13 trước khi hoàng tử Louis biết được. Tôi sẽ cho đội ngũ bác sĩ giỏi để phẫu thuật và dùng thuật thôi miên đưa ám thị vào
não bộ cô ấy. Sau khi tỉnh lại cô ấy sẽ trở thành một con người khác đầy quyền lực.
Dứt lời bà ta và Joel nhanh chóng cho người đưa Ruby
lên tầng 13 để chăm sóc, tránh tai mắt của học viên trong Hoàng Gia. Có
điều họ đã không ngờ rằng, tưởng chừng như ai kia sẽ không biết nhưng
thực chất mọi hoạt động diễn ra trong Hoàng Gia này kể cả bí mật đều
được thu lại qua toàn bộ camera ảo mà một người đã lập nên để giám sát,
không ai trong Hoàng Gia biết được có thiết bị này ngoài những chiếc
camera bình thường.
Tại gian nhà kính của Jason.
Sona đang nằm trên giường, sắc mặt dần tươi tỉnh trở lại nhưng vẫn còn trong
trạng thái bất tỉnh, hơi thở còn yếu cần phải thở bằng oxi. Eric ngồi
bên cạnh nhìn Sona có vẻ yên tâm hơn, cậu tiêm vào ống truyền dịch một
loại thuốc kháng sinh.
- Cô ấy thế nào rồi hoàng tử?
Quản gia Oliver đứng bên cạnh hỏi.
- Ổn rồi. Nhờ quản gia chăm sóc cô ấy hộ tôi, tôi phải vào Hoàng Gia bây giờ.
- Vâng, hoàng tử.
Quản gia đáp lời.
Eric đứng dậy cởi bỏ áo blouse trắng lên bàn và cầm lấy điện thoại nhanh
chóng đi khỏi. Vừa tới Hoàng Gia, Eric chạy nhanh tới nơi nữ hoàng
Vitoria từng ở. Nơi này đã trở thành một nơi cấm ra vào, vì có nguyên do nên cậu bắt buộc phải vào. Nhân lúc không có ai, cậu lén vào. Đã lâu
không có đến đây, nên có vẻ tối tăm u ám và lạnh lẽo, màng nhện giăng
đầy khắp trần nhà, bụi bám đầy trên những đồ vật ở trong phòng khiến
Eric ho sặc sụa. Cậu vội mở điện thoại ra và soi tìm trên những kệ sách. Thứ cậu muốn tìm là cuốn sách liên quan đến hóa giải tà thuật và tiện
thể lấy luôn những cuốn sách y mà Jason cần. Cậu luẩn quẩn quanh những
gian sách mà vẫn chưa tìm thấy.
- Rốt cuộc nằm ở đâu vậy không biết?
Cậu vò tóc mái có chút bực bội.
"Rầm."
Cậu giật mình va vào kệ sách khi bất chợt có một con mèo mun chạy qua làm
cho những cuốn sách trên kệ rơi xuống, bụi bay tứ tung và điện thoại
trên tay cũng rơi.
- Con mèo chết tiệt.
Cậu cáu chặt tay
để làm hạ nhiệt con nóng giận trong người, nó khiến cậu quá bực mình.
Cậu cúi xuống nhặt những cuốn sách lên thì vô tình thấy được cuốn sách
tà thuật mà cậu cần tìm. Cậu cầm lấy rồi vội đứng dậy định đi khỏi đây
thì chợt nghe tiếng mở cửa, cậu nhanh chân núp đằng sau tủ sách.
Tiếng nhạc chuông smartphone reo lên.
- Em nghe đây, anh Joel!
Đó là giọng nói của một cô gái mặc đồ đen, che kín mặt chỉ để lộ ánh mắt màu cà phê nhìn xung quanh.
- Đã tìm thấy cuốn sách thuật thôi miên chưa?
- Rồi... Giờ em sẽ tới đó liền!
Cô gái đó tắt máy rồi nhanh chóng sắp xếp gọn lại những thứ ở đây trước khi đi.
"Bộp"
- Ai đó?
Cô gái giật mình khi nghe thấy có tiếng động lạ xuất phát từ phía những
gian sách ở bên kia. Cô chạy tới xem thử thì không thấy gì chỉ thấy một
đống sách lộn xộn ở dưới đất và con mèo nằm kề bên. Cô thở dài nhẹ nhõm
tưởng có ai trong này. Thôi, không ở lại đây lâu nữa cô vội cầm cuốn
sách chạy thẳng ra khỏi đây. Lúc này, Eric bước ra với vẻ mặt của sự đa
nghi và thắc mắc khi không biết cô gái đó là ai? Có liên quan gì đến
Joel? Tại sao lại đến đây và cần cuốn sách thuật thôi miên để làm gì? Đó là những câu hỏi chưa được gải đáp. Cậu thôi không suy nghĩ nữa mà nhảy vọt qua cửa sổ thoát khỏi nơi này.
,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT