Beta: Vũ Ngư NhiÔn Dục Nhiễm mở mắt ra, phát hiện cả người đều là mồ hôi lạnh.
Không nói khoa trương chút nào, trải qua cảnh trong giấc mơ vừa rồi, hiện tại cả người anh đều hỗn loạn, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì, dường như tư duy đều triệt để ngưng trệ.
Lòng vẫn còn sợ hãi sờ lên ngực, Ôn Dục Nhiễm thậm chí còn có thể nhớ rõ cảm giác lưỡi dao lạnh như băng đâm xuyên qua tim.
Đó chỉ là một giấc mơ bình thường thôi sao? Thế nhưng tình tiết trong mơ rất phù hợp với lần đầu tiên họ gặp nhau mà Thiên Lang nói. Từ đường nét của thiếu niên trong giấc mơ có thể nhìn ra dáng vẻ của Thiên Lang, chỉ có điều non nớt hơn một chút.
Nếu thế giấc mơ này là thật sao? Nhưng bây giờ anh vẫn còn sống, có hô hấp, có mạch đập, thân thể ấm áp. Một đứa nhỏ bị đâm xuyên qua tim như vậy, lại là ở trên núi, coi như có lập tức đưa xuống núi cấp cứu cũng không thể sống nổi.
Rốt cuộc giấc mơ vừa rồi là sao? Bây giờ mình là gì?
Thiên Lang đi ra khỏi phòng rửa tay, nhìn thấy Ôn Dục Nhiễm nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.
Đi tới bên cửa sổ kéo màn cửa sổ ra, sau đó tiến đến trước giường hôn môi anh, Thiên Lang mỉm cười dò hỏi: “Chào buổi sáng, bữa sáng ngài muốn ăn gì?”
Ánh nắng sáng sớm rất nhu hòa, nhưng không đủ ấm áp. Ôn Dục Nhiễm liếc mắt nhìn y, giơ cánh tay lên ngăn trở con mắt của mình, âm thanh mang theo chút run rẩy: “Tối hôm qua tôi mơ thấy một giấc mơ…”
“Mơ thấy tôi đã chết.”
Sắc mặt Thiên Lang thoáng chốc trở nên trắng bệch.
“Chắc tôi có tiềm chất biên kịch, giấc mơ vớ vấn thế mà cũng bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh. Đó sao có thể là thật, đúng không?” Khoé miệng Ôn Dục Nhiễm giật giật, cười đến uể oải.
Đó dĩ nhiên không phải thật, đó chỉ là một giấc mơ hoang đường, tỉnh rồi thì không cần nhớ đến, chủ nhân căn bản cũng không có chết.
Giọng nói đó điên cuồng vang lên trong đầu, Thiên Lang gắng duy trì mỉm cười, thoạt nhìn lại vô cùng trắng bệch, y há miệng.
Chỉ cần mình phủ nhận là được rồi, chủ nhân chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Y nghe thấy mình nói: “Đó là… thật.”
***
Đây là phần sau giấc mơ của Ôn Dục Nhiễm, câu chuyện vẫn chưa hết.
Trong mơ vị thiếu niên kia canh giữ ở bên cậu nhóc, nước mắt không khống chế được rơi xuống, đến độ mắt sưng lên, nhưng không cách nào ngăn được hơi thở của cậu nhóc càng ngày càng yếu. Thiếu niên cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng trở nên khó khăn.
Mới đây thôi y vừa có cả thế giới, nhưng bây giờ thế giới ấy sụp đổ.
Thiếu niên bỗng nhiên nghĩ đến, khi cậu nhóc mới chết, hồn phách vẫn chưa tản ra khỏi cơ thể, mà là một hồn phách rất nhỏ, e rằng…
Y rút dao trên lưng cậu bé ra, lấy dao đâm vào cổ gã đàn ông hờ hững đứng bàng quang, cắt đứt yết hầu và động mạch. Máu tươi trào ra mãnh liệt, hoàn toàn nhiễm đỏ quần áo trên người.
Vì tia hy vọng như nhánh cỏ kia, thiếu niên giết năm người đàn ông ở đây, đánh tan hồn phách của bọn họ, truyền vào bên trong Vạn Tượng hoàn bội, dùng để tẩm bổ cho cậu bé đang gặp đầy nguy cơ.
Thế nhưng vẫn chưa đủ, hồn người của cậu bé vẫn thiếu hụt, cho nên thiếu niên lại cùng ngọc bội làm một giao dịch khác. Dùng phản phệ gấp ba để đánh đổi, đợi đến khi thiếu niên chết rồi, hồn phách của y sẽ trở thành vật liệu cuối cùng bù đắp lên hồn người của cậu bé.
Thiếu niên rất vui vẻ, bởi vì cậu bé lại một lần nữa có hơi thở, nhiệt độ cơ thể vốn dần dần mất đi cũng trở nên ấm áp lần nữa. Y đưa cậu bé xuống dưới chân núi, một mình trở lại trong tộc ứng phó sự dò hỏi của người trong tộc.
Sau đó câu chuyện vẫn kéo dài đến nay, thiếu niên cùng cậu bé cũng đã lớn lên.
Chuyện sau đó kỳ thực rất ngắn gọn, không bao lâu đã nói xong, thế nhưng Ôn Dục Nhiễm lại cảm thấy được đây là câu chuyện dài nhất anh từng nghe.
“Được rồi, anh đi dạo đâu đó đi, để tôi tiêu hóa một lúc. Yên tâm, khẳng định không đến nỗi nghĩ không ra, chuyện ly kỳ như vậy cũng phải để tôi từ từ tiếp nhận chứ.”
Vô lực phất phất tay, Ôn Dục Nhiễm nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, biết rằng Thiên Lang đã ngoan ngoãn đi ra ngoài, nhưng vẫn không bỏ cánh tay đang che mắt ra.
Sau khi tỉnh dậy biết mình là người đã từng chết một lần, trải nghiệm như vậy đã không thể dùng kích thích để hình dung. Nếu quả thật có cơ hội xuyên qua, anh thật hy vọng trở lại khi còn bé rồi đánh gãy chân mình ngay lúc đó, đỡ phải gặp nhiều chuyện như vậy.
“Sao một đêm không gặp đã cụt hứng rồi? Dáng vẻ ngươi như vậy thật hiếm thấy.”
Nghe thấy phía cửa sổ truyền đến tiếng Thích Phi Trần, Ôn Dục Nhiễm không cần nhìn cũng biết đối phương lại bay vào từ cửa sổ, uể oải dời cánh tay về phía hắn: “Đây không phải là mỗi tháng thế nào cũng có vài ngày thắt tim đó sao, cái này gọi là khoa học tự nhiên.”
“Vậy sao? Thế nhưng tình nhân của ngươi không ở đây thật bất thường.” Thích Phi Trần đầy hứng thú mà nhìn Ôn Dục Nhiễm như nửa sống nửa chết, “Dù thế nào cũng sẽ không phải là cãi nhau.”
Không thể làm gì khác hơn là thở dài, Ôn Dục Nhiễm từ trên giường ngồi dậy: “Có phải anh đã biết từ lâu rồi không, vậy anh nói xem tôi bây giờ có tính là người sống?”
Nháy mắt mấy cái, dường như Thích Phi Trần không ngờ rằng anh lại khổ não chuyện này nên nhịn không được cười lên: “Thì ra là như vậy, tình nhân của ngươi cuối cùng cũng cam lòng để ngươi biết chuyện này? Tất nhiên ngươi là người sống, ngươi có thấy người chết nào nhảy nhót tưng bừng như thế không? Tuy nói hồn người của ngươi còn thiếu hụt, thế nhưng chẳng qua là hấp dẫn thêm tai họa, bên người có người hầu cẩn cẩn trọng trọng thế kia, ngươi cũng không có gì phải lo.”
“Điều này cũng đúng, thế nhưng đột nhiên biết được, tôi không thể xoắn một lúc à?”
“Tất nhiên là có thể.” Nói xong, Thích Phi Trần lại giơ ngón trỏ lên làm động tác đừng nói, sau đó cười khúc khích đi về phía Ôn Dục Nhiễm ngoắc ngoắc tay, “Ngươi tới đây, ta cho ngươi xem ảo thuật thú vị.”
Anh ngẩn tò te đi tới.
Thích Phi Trần đưa tay về phía cửa đột nhiên kéo ra, cánh cửa kia tự động bật vào bên trong, lộ ra người nào đó đang u oán ngồi sau cửa.
Ôn Dục Nhiễm: … Đù má, nhìn mà mất mặt giùm anh ta luôn.
Mới suy tư về nhân sinh chưa được bao lâu đã bị phá vỡ, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy có lẽ mình không thích hợp để u buồn. Ngược lại hiện tại sống được cũng rất tốt, còn trước đây chết hay chưa… Coi như không quan trọng.
Cứ việc thấy thế nào đều không giống như không phải chuyện quan trọng, song tâm trạng đã bị phá, anh quyết định mặc cho số phận.
“Đi thôi, anh mà còn ngồi xổm ở đây nữa không chừng sẽ có người báo cảnh sát mất.”
Cứ như vậy mơ màng ngồi trên xe về nhà, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy được trong đầu đang rối beng làm mình đau nhức, mà lúc này anh chỉ thầm nghĩ muốn ngủ bù.
Song một cú gọi của Duẫn Mộc đã triệt để làm bay mất cơn buồn ngủ của anh.
“Chú với dì bây giờ đang ở trong nhà mày. Hôm qua bọn họ gọi điện cho mày không được nên gọi cho tao. Tao nói mày đang đi du lịch với bạn.”
“Bọn họ còn hỏi tao, tại sao nhà mày có quần áo và mỹ phẩm của nữ, tao nói không biết.”
“Mày bảo trọng.”
Cúp điện thoại, Ôn Dục Nhiễm mặt không đổi sắc dựa vào trên ghế ngồi, trong lòng chỉ có một cảm giác.
Ngày chó.
Tất nhiên là ông trời không cho anh cơ hội ưu tư, như vậy anh chỉ có thuận theo mệnh trời, ép người làm nữ.
Duy trì loại biểu cảm đau thương này, Ôn Dục Nhiễm nghiêng người dùng sức vỗ vai Thiên Lang: “Này đồng chí, nghe nói quỷ đã vào thôn, không biết anh có giác ngộ hiến thân vì Đảng không?”
Thiên Lang đang lái xe, mê man nhìn anh.
“Bắt đầu từ bây giờ, anh là bạn trai thích giả thành phụ nữ, chúng ta ở chung. Anh thích váy và mỹ phẩm, vì tình yêu tôi quyết định bao dung đam mê này của anh, cho nên nhà tôi có đồ của phụ nữ là rất bình thường. Nhưng mà tối nay tôi muốn dẫn anh đến gặp trưởng bối. Nghe hiểu không, bảo bối?”
Chỉ thấy một chiếc xe xiêu vẹo thành hình chữ S ở trên đường.
Thích Phi Trần ngồi phía sau cười đến nỗi suýt rơi ra khỏi xe.
“Đây là vì yêu đó bảo bối.” Ôn Dục Nhiễm vừa vô cùng đau đớn mà nói lời vô nghĩa, “Trong nhà ngay cả bao cao su cũng không có mà lại có đồ phụ nữ. Ba mẹ tôi muốn tôi trước khi kết hôn không được sống thử, tôi đã đọc 500 lần mã số học sinh trung học để bảo đảm.”
“Không có gì, chỉ cần nằm trong đạo đức thì ba mẹ tôi rất văn minh. Anh cứ nói anh mặc đồ phụ nữ đi dạo ngoài phố, tôi vừa thấy đã yêu, trải qua muôn vàn khó khăn mới ở bên nhau. Mẹ tôi tương đối thích nội dung lúc tám giờ này.” Chương trình huấn luyện không thể sơ sót, Ôn Dục Nhiễm tha thiết căn dặn, “Vì hiệu quả y như thật, tối nay trước khi vào nhà, bất kể là râu mép, lông chân, lông ngực hay bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến việc giả gái đều cạo sạch hết cho tôi.”
“Ta không có…”
Sau khi huấn luyện xong, Ôn Dục Nhiễm mới nhấn mạnh thêm một câu: “Nếu như không qua cửa, nói không chừng tôi sẽ bị ba mẹ kéo đi xem mắt.”
Thiên Lang: “Chung quanh đây có shop thời trang nữ không?”
Ôn Dục Nhiễm: Đến mức này vẫn không đòi chia tay, quả nhiên là chân ái.
Sau khi bên này ổn thỏa xong, Ôn Dục Nhiễm liền lấy điện thoại di động gọi cho mẹ mình, trong khi chờ điện thoại chuyển anh hít thở sâu nhiều lần.
“A lô, mẹ à? Khụ, con đang đi chơi với bạn. Ngày hôm qua con vào rừng nên điện thoại mất tín hiệu, trước khi trời tối mới về tới nhà.”
“Ừm ừm ừm, đúng đúng đúng, mẹ thật anh minh, đoán đúng luôn. Không phải là con đang nghĩ làm sao nói cho ba mẹ đây ư, không ngờ hai người lại đột nhiên đột kích.”
“Tối nay con dẫn người về gặp ba mẹ. Cực kỳ tốt luôn, mặt đẹp chân dài lại biết nấu ăn, chỉ là có hơi đặc biệt con không tiện nói qua điện thoại với mẹ, tối nay hai người sẽ biết.”
“Được, vậy con cúp trước.”
Cả tâm lý và thể chất đều quá mệt mỏi mà cúp điện thoại, Ôn Dục Nhiễm không hiểu tại sao Thượng Đế gần đây nghịch ngợm như vậy, sóng trước chưa kịp đi, sóng sau đã vỗ tới.
Tiểu kịch trường: Ái phi vội vàng cứu bồ.
Mẹ Ôn: Tiểu Duẫn à, trong nhà con trai dì sao lại có đồ của phụ nữ?
Duẫn Mộc: Ặc… Cái đó… Cái đó… Là con…
Mẹ Ôn (kinh sợ): Là con? Hai đứa con là ——
Duẫn Mộc: Không không không, kỳ thực… Con cũng không biết đâu, gần đây con không tới nhà cậu ấy.
Mẹ Ôn:?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT