*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tử Nguyệt

15037289_172922959838164_2762406982333310036_n
Việc đã đến nước này, tuy có 120 điều lo lắng nhưng Duẫn Mộc cũng chỉ có thể đồng ý để Ôn Dục Nhiễm đi về cùng với Thiên Lang, hắn vẫn rất tin tưởng năng lực của Thiên Lang. Cho dù thoạt nhìn y có chút cổ quái, thế nhưng dù sao vẫn an toàn hơn là thật sự để bạn bè đi đối mặt với lệ quỷ.

Ngược lại cũng không phải là không muốn đi cùng, chỉ là Duẫn Mộc tuy rằng không hiểu nhiều về Thiên Lang, nhưng mà cũng biết một chút. Bệnh yêu sạch sẽ đến quỷ dị, chưa bao giờ cho phép bất luận người nào bước vào nhà một bước, cho dù ở bên ngoài cũng phải mang găng tay, ngay cả lúc quay chụp cũng rất ít khi tình nguyện lấy xuống, găng tay gần như được phát triển để trở thành vật phẩm mang tính đặc trưng cho anh ta.

Muốn đi vào trong nhà một người như vậy ư? Cái này hoàn toàn là tự tìm khó chịu cho mình mà.

Cuối cùng, Duẫn Mộc chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Ôn Dục Nhiễm vẻ mặt như đưa đám rời đi cùng với Thiên Lang, trong lòng âm thầm cầu khẩn con mắt của cha mình không sai, hoặc là người này trước đây từng có quan hệ với Ôn Dục Nhiễm thật mà không phải là trong lòng có ý đồ xấu.

Mặc dù hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra vào tối hôm nay thật hoang đường.

Thông thường, mọi người đều có một loại tâm lý, đó chính là một người ngày thường rất ưu tú hoặc là cao cao tại thượng, duy chỉ đối bởi mình là có thái độ khác biệt thì hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có vài phần cảm giác thỏa mãn. Ôn Dục Nhiễm cảm thấy có lẽ lúc đầu mình cũng có chút đắc chí như vậy, chỉ là sau đó mức độ kinh hãi lớn hơn nhiều so với kinh hỉ mà thôi.

Trước đó có nói muốn đi mua đồ để nấu ăn, Thiên Lang liền thật sự lái xe mang Ôn Dục Nhiễm đi một siêu thị cỡ lớn. Có lẽ là lo lắng rằng là một người mẫu khá có danh tiếng nếu bị nhận ra thì sẽ hơi rắc rối, riêng tư ở siêu thị tính ra cũng không có tốt như  ở quán bar, cho nên Thiên Lang mang theo một cái khẩu trang.

“Ngài thích ăn gì? Cơm tàu cơm tây ta đều biết một chút, nếu như không hợp khẩu vị của ngài ta sẽ đi học.”

“Mì ăn liền.” Ôn Dục Nhiễm bất lực trả lời. Tha cho tôi đi, hiện tại không có khẩu vị để suy nghĩ về đồ ăn ngon.

“Vậy thì có kiêng ăn cái gì không?” Ánh mắt vẫn luôn rơi vào trên người Ôn Dục Nhiễm, khóe miệng Thiên Lang sau khẩu trang nhếch lên một độ cong vui vẻ: “Ngài có thể yên tâm, vật kia ta sẽ giải quyết, ta sẽ không làm điều gì bất lợi với ngài.”

“Tôi càng lưu ý cách anh xưng hô với tôi…” Anh có thể nói bản thân tuyệt đối chưa từng có loại ham muốn tình thú “không thể nói ra” kia bao giờ.

Tiện tay chọn một túi đồ gia vị bỏ vào bên trong xe đẩy, Thiên Lang tiếp tục đi hướng khu vực buôn bán nguyên liệu nấu ăn: “Ra là như vậy, thật ra cũng không có gì, chẳng qua là mười lăm năm trước may mắn gặp được ngài, mà khi đó ta vẫn không thể gả cho ngài, cho nên ngài liền thành chủ nhân của ta.”

Y giải thích qua loa, còn Ôn Dục Nhiễm nghe xong thì chẳng hiểu ra sao cả, căn bản không cách nào hiểu nổi tiền căn hậu quả trong đó.

“Có điều bây giờ đã không có vấn đề gì, nên giải quyết ta cũng đã giải quyết, ta có vinh hạnh được kết hôn với ngài không?” Nói xong, Thiên Lang quay đầu, trong mắt tràn ngập mong đợi nhìn Ôn Dục Nhiễm.

Σ( °△°|||)

“Anh đợi một chút, cho tôi xem chứng minh nhân dân của anh đi.”

Thiên Lang ngoan ngoãn đưa chứng minh nhân dân ra, Ôn Dục Nhiễm nhận tấm card hơi mỏng, tầm mắt bỏ qua họ tên và hình chụp gương mặt trên giấy chứng minh thoạt nhìn vẫn rất tuấn tú như cũ, nhìn chằm chằm vào dòng phía dưới họ tên —— Giới tính: Nam.

Mười lăm năm trước, mình cũng tám tuổi rồi, nếu như Thiên Lang thật sự trâu bò tới mười lăm năm vẫn có thể nhận ra mình là ai, như vậy thì khi còn bé rốt cuộc mình đã trải qua chuyện điên rồ gì rồi?!

Thế nhưng nói nhận lầm cũng không có khả năng lắm, dù sao nếu Thiên Lang là đạo sĩ lừa đảo thật, thì anh cũng có “lá chắn” có thể xem như là cái bằng chứng này rồi, cho dù Ôn Dục Nhiễm thật sự không biết vật này là cái thứ gì.

Hít thở sâu một hơi, nhìn Thiên Lang bỏ một túi thịt bò đã cân ký vào xe mua sắm, Ôn Dục Nhiễm nghiêm túc nói: “Chúng ta thương lượng một chút, nước ta, tạm thời hình như là không cho phép hai người đàn ông kết hôn…”

“Ngài không cần khó xử, ta chỉ cần có thể trông coi ở bên cạnh ngài thôi thì cũng đã rất thỏa mãn rồi. Thế nhưng nếu như ngài muốn, những chuyện khác cũng có thể giao cho ta giải quyết.” Đi tới khu hải sản tươi, Thiên Lang tỉ mỉ kiểm tra qua lại từng con cá bên trong hồ cá kia, giống như xem kỹ loại nào ăn ngon hơn.

“Ta là công cụ của ngài, khi ngài muốn giết người, ta chính là một thanh đao; khi ngài muốn nghỉ ngơi, ta chính là cảng tránh gió; khi ngài muốn phát tiết dục vọng, ta cũng sẽ là một con búp bê phát tiết hoàn mỹ.” Dùng ngữ điệu nhàn nhã nói ra lời nói kinh người, Thiên Lang đi tới hồ nước chỉ một con cá trong đó nói với người bán hàng đang đứng bên cạnh: “Lấy con này.”

Vào lúc người bán hàng xử lý con cá kia, Thiên Lang xoay người lại đối mặt với Ôn Dục Nhiễm đang trợn mắt há mồm, khóe mắt hơi hơi cong lên độ cong chứng minh y lúc này là đang cười: “Mà làm một chủ nhân, ngài cái gì cũng không cần phiền não. Chủ nhân không cần thiết để ý tới nhu cầu ý nghĩ của một công cụ như ta, cho dù công cụ này có điên cuồng yêu mến chủ nhân, cũng không nhất định phải có quyền lợi được đáp lại.”

Yên lặng nhìn cái người đàn ông cao hơn mình không ít, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy mình chưa từng có tâm trạng phức tạp như thế này. Anh cố gắng suy nghĩ, muốn tìm ra một vài điểm giải thích hợp lý, như là Thiên Lang nói không chừng chắc chỉ là mưu đồ thứ gì mà đang lừa gạt anh thôi. Nhưng mà anh tìm không ra lý do. Người này có tiền hơn mình, đẹp trai hơn mình, cao hơn mình, nổi tiếng hơn mình, có năng lực hơn mình, cũng không cần phải tự hạ mình, chỉ là anh thật sự không tìm ra thứ gì đáng giá để Thiên Lang tính kế với mình.

Cho dù là bị chụp lên cái mũ đồng tính luyến ái, bị tổn hại cũng chỉ có một mình Thiên Lang, còn mình thì chỉ cần phải giải thích với các bạn bè thân thích thêm vài câu mà thôi.

Về phần liên tưởng theo hướng huyền huyễn? Thể chất mình quý hiếm, thân mang dị bảo, huyết thống kỳ dị? Càng vô căn cứ.

Không chỉ bị bắt tiến vào thế giới thần quái quỷ quái, hơn nữa còn gặp phải loại chuyện kì quái này, Ôn Dục Nhiễm bắt đầu hoài nghi có phải là mệnh mình phạm *Thái Tuế rồi không.

*Thái tuế hay còn gọi là Thái tuế tinh quân, Thái tuế chính là Mộc tinh (sao Mộc) trên trời, bởi Mộc tinh cứ 12 tháng quay 1 vòng, cho nên người xưa gọi Mộc tinh là Tuế tinh hoặc Thái tuế; Thái tuế còn được gọi là Thái tuế tinh quân, hoặc Tuế quân, nó vừa là sao, lại vừa là thần linh trong tế lễ dân gian. 

Người phạm Thái Tuế tâm tính bất an, nhân sự bất hòa, cảm thấy bị áp lực lớn về công việc, môi trường làm việc không tốt, bị sự hạn chế của điều kiện bên ngoài, cảm thấy bị bức bách.

Giữa lúc hai người rơi vào trầm mặc, người bán hàng đã xử lý xong con cá kia, Thiên Lang đem bỏ chung vào xe mua sắm, rồi đi hướng khu vực bán tôm: “Bây giờ trời không còn sớm, mua chút tôm rồi chúng ta trở về đi, sau này có muốn ăn gì có thể nói cho ta bất cứ lúc nào.”

Ngơ ngơ ngác ngác, Ôn Dục Nhiễm cùng Thiên Lang đi đến nhà của y.

Đi siêu thị mua về không ít đồ, tất cả đều là một mình Thiên Lang xách trở về, Ôn Dục Nhiễm nhìn bộ dáng đối phương hai tay treo đầy túi, mỗi khi không nhịn được nghĩ muốn giúp đỡ, đều bị Thiên Lang dùng một loại ánh mắt vô tội ép cho lui, quả thật là giống như đang nói là: Ngay cả chút thú vui ấy của ta ngài cũng muốn cướp đoạt à, ngài thật là tàn nhẫn.

Lúc mới vừa bước vào cửa, Ôn Dục Nhiễm hơi kinh ngạc, bởi vì gian nhà rất lớn, tuy rằng không nhìn thấy toàn cảnh, thế nhưng qua loa có lẽ cũng không ít hơn 120 m². Nếu như chỉ là một người ở hình như có vẻ rất trống trải. Mà trang trí bên trong… Phải hình dung thế nào nhỉ, anh cảm thấy có chút lạnh như băng, phần lớn là loại màu sắc không thể nói là ấm áp như trắng, đen, lam. Đẹp thì đẹp, thế nhưng không có không khí gia đình.

Thiên Lang cởi áo khoác treo lên giá áo bên cạnh cửa ra vào, khom lưng từ trong tủ giày lấy ra hai đôi dép lê, Ôn Dục Nhiễm trong lúc lơ đãng chú ý tới trong cái ngăn tủ kia chỉ đặt hai đôi dép lê, trong đó đôi cho anh là một đôi rất mới, giống như là chưa được mang.

Điều này làm cho anh lần thứ hai phải nhìn về phía căn phòng này ——  xem xét kỹ càng mới phát hiện hình như có chút sạch sẽ quá mức, có thể dùng không nhiễm một hạt bụi để hình dung.

“Ngồi đi, những phòng khác nếu muốn nhìn đều có thể tùy tiện đi vào, cảm thấy hứng thú với món đồ nào cũng có thể tùy ý xem.” Vừa nói, Thiên Lang vừa đeo lên một cái tạp dề màu xám tro, mang theo mấy túi đồ đi về phía nhà bếp.

Ôn Dục Nhiễm cũng không có tâm trạng đi tham quan căn nhà, chỉ ngồi trên ghế salông ở phòng khách, hóa giải một chút đống hồ dán trong đầu.

Chỉ có một người ngồi, đương nhiên là không có tiếng nói chuyện, quanh quẩn ở bên tai chỉ có tiếng vang truyền đến từ nhà bếp. Mà một khi yên tĩnh lại, tư duy ngược lại là trở nên sống động, một ít thông tin liên quan tới Thiên Lang này cũng tuôn ra từ trong đầu.

Thiên Lang không thể nghi ngờ là một người thành công, fans hâm mộ đông đúc, làm người mẫu nhưng cũng tham gia diễn qua vài vai phụ trong mấy bộ tác phẩm truyền hình. Nếu như hình tượng ở bên ngoài của anh ta không phải là luôn nói chuyện lạnh như băng như vậy, Ôn Dục Nhiễm tin chắc anh ta hoàn toàn có thể trở thành một minh tinh điện ảnh hàng đầu.

Ồ, không đúng, suy nghĩ kỹ một chút, hình tượng Thiên Lang ở bên ngoài cũng không chỉ là lạnh lùng. Chuyện này bắt nguồn từ khi anh ta có thói quen phát weibo, thói quen này gần như còn nổi tiếng hơn cả anh ta.

Cũng nhờ thói quen này, mọi người đều biết vị soái ca mặt lạnh không có tình người này khăng khăng thầm mến một người. Mỗi ngày sẽ post một vài bức ảnh, caption không nằm ngoài “Có lẽ thân ái mặc cái này sẽ rất đẹp” “Thân ái hiện tại đang làm gì đấy” “Tối hôm qua mơ thấy thân ái”

Tương phản với anh ta rất lớn, e rằng chính điểm này đã càng hấp dẫn mấy cô bé nữ sinh kia hơn. Nhưng hiện tại Ôn Dục Nhiễm cảm thấy có lẽ mình đã biết “Tình nhân trong mộng” thần bí của Thiên Lang là ai rồi, thế nhưng cũng không có vì biết được bí mật mà hưng phấn dù chỉ một chút.

Tiểu kịch trường:

Hậu trường phỏng vấn nhỏ Ôn Dục Nhiễm:

Gần đây ưu thương nhất là điều gì?

Trả lời: Thế giới cho tôi một anh chàng đẹp trai chất lượng cao, nhưng mà tôi lại không phải là gay.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi không dám cởi quần áo trước mặt đồng tính, quá thử thách sức chịu đựng tâm lý. Nói cho cùng thì, vì sao lại có người đồng tính dùng loại ánh mắt kia nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm chứ!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play