Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư Nhi
Mà khi đến gần bàn ăn, lúc thấy rõ thức ăn còn bốc hơi ở trên bàn, cơ thể Ôn Dục Nhiễm đột nhiên cứng đơ như bị đóng đinh.

Anh nhìn thấy trong mấy cái đĩa tất cả đều là con ngươi. Kim ghim đầy trên con ngươi đầm đìa máu tươi dưới ánh đèn thoáng lóe lên ánh sáng nhức mắt.

Anh còn chưa kịp phản ứng, tất cả con ngươi đột nhiên bắt đầu chuyển động, cuối cùng cực kỳ thống nhất nhìn về phía anh.

Thiên Lang đứng bên cạnh Ôn Dục Nhiễm lúc này đưa tay khoác lên hai vai anh, anh lui về sau một bước theo bản năng, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Thiên Lang: “Sao lại…”

Mùi máu tanh hôi xen lẫn với không khí ẩm thấp xộc lên mặt khiến cho người ta không thở nổi. Ôn Dục Nhiễm quay đầu lại thì chỉ thấy hai viền mắt trống rỗng, con ngươi bên trong như thể miễn cưỡng bị kéo xuống, còn có thể nhìn thấy dây cơ mềm nhũn của con ngươi bị rớt ra treo trên hốc mắt, máu chảy xuống ào ào.

Đôi tay kia vẫn khoác lên vai anh như cũ, lạnh lẽo cứng ngắc như người chết, vị trí lại hơi nghiêng nghiêng, cằm Thiên Lang cũng dựa xuống trên vai anh, máu từ khóe miệng chảy ra, vừa kéo ra nụ cười quỷ dại, lại tựa như than thở nói: “Ta thấy ngươi.”

Khiếp sợ làm cho đồng tử đột nhiên co rút lại, đột nhiên cả người Ôn Dục Nhiễm mềm nhũn dựa trên người mình ra. Lý trí tự nhủ với mình rằng bây giờ nên chạy trốn, thế nhưng chỉ mới bước ra vài bước đã dừng lại, bây giờ có thể chạy đi đâu?

Trong lúc đầu óc anh hỗn loạn tùng phèo, hai cánh tay đột nhiên từ trên vòng qua eo. Ôn Dục Nhiễm không chút nghĩ ngợi muốn đẩy ra ngay, chợt cảm thấy một thân thể ấm áp dán lên: “Xin bình tĩnh một chút, không có chuyện gì.”

Cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi, phục hồi tinh thần lại anh phát hiện mình vẫn đang đứng ở cửa, mà tay của anh chẳng biết từ lúc nào đã khoác lên chốt cửa, nếu như không phải bị Thiên Lang ngăn lại, nói không chừng bây giờ anh đã mở cửa ra.

Mà đôi mắt của Thiên Lang vẫn toàn vẹn, không có máu, không có viền mắt trống rỗng, thân thể cũng ấm áp, tựa hồ chỉ có mồ hôi lạnh trên người có thể chứng minh tất cả quỷ dị vừa rồi nhìn thấy.

“Mặc kệ vừa rồi ngài nhìn thấy gì, đó cũng chỉ là ảo giác, cứ coi như một cơn ác mộng là được rồi.”

Sợ hãi qua đi lập tức rã rời, Ôn Dục Nhiễm thở dài một hơi, nhanh chóng bỏ tay ra khỏi chốt cửa: “Qủy bây giờ ngay cả dọa người cũng chuyên nghiệp như thế sao?”

“Đúng vậy, vì thế vẫn nên ở chung với ta đi.” Cúi đầu cọ cọ tóc Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang khẽ cười nói, “Để cho ta làm vệ sĩ của ngài đi, không cho lương cũng được.”

Vuốt mồ hôi lạnh, Ôn Dục Nhiễm vỗ ngực an ủi con tim vừa rồi bị hoảng sợ không nhỏ, thuận miệng chửi rủa: “Vậy tôi còn đường sống nữa hay không chứ, trước có anh sau có quỷ, tôi ở giữa có thể viên tịch là vừa.”

Mùi thức ăn thơm phức khiến người ta thèm ăn, nhưng vừa mới thể nghiệm điện ảnh full HD xong, Ôn Dục Nhiễm chẳng còn tí khẩu vị nào, cứ thế mãi có thể đạt được hiệu quả giảm cân rồi.

“Trong tủ lạnh có hoa quả, trong ngăn kia có lẽ ăn được, không ăn cơm thì ăn những thứ này cho đỡ đói đi.” Kéo Ôn Dục Nhiễm đi xa cánh cửa, sau khi thông báo chỗ có thể ăn được liền thả ra, Thiên Lang lập tức đi vào thư phòng của mình.

Ôn Dục Nhiễm bóc vỏ một quả quýt vàng óng, nghe thấy thư phòng truyền ra tiếng lục lọi, sau đó anh nhìn thấy Thiên Lang cầm cây búa, đinh và một tấm gỗ nhỏ trên tay, mặt không cảm xúc đi ra.

“…” Phong cách này có gì đó sai sai, “Thiếu hiệp dừng chân, huynh đài làm gì thế? Đóng gỗ ư?”

“Ngài không cần để ý, ta xử lý chút thôi.” Mỉm cười về phía bên này, Thiên Lang không dừng lại mà đi tới trước cửa, vô cùng nhanh chóng dứt khoát dùng tấm gỗ kia đóng chặt mắt mèo lại.

Ôn Dục Nhiễm: “…” May là cửa gỗ, nếu chất liệu là thép phải chăng ngay cả hàn điện cũng lấy ra?

Nhét nửa quả quýt vào trong miệng, anh tỏ vẻ đã không còn muốn ngăn cản chi nữa. Con người sống quan trọng nhất là vui vẻ, cửa xấu thì xấu đi, cùng lắm là mua cái mới.

***

Từ sau khi hai người Duẫn Mộc đi cùng nhau thì cũng tương đối yên bình. Cũng không phải không có rắc rối gì, chỉ có điều thỉnh thoảng bị vài con bướm đêm dọa cho hết hồn là chuyện quá bình thường, Ôn Dục Nhiễm cũng lười để ý.

Mà tối hôm đó Ôn Dục Nhiễm có một giấc mơ.

Giấc mơ này rất dài, các tình tiết cũng rất liền mạch, nhưng đáng tiếc là anh không thể nào nhớ nổi, chỉ là tương đối có ấn tượng mơ hồ với một số chi tiết.

Nhân vật chính của giấc mơ này là hai đứa bé. Địa điểm là một ngọn núi cổ quái. Giấc mơ bắt đầu từ đứa bé, cũng dừng lại khi đứa bé rời đi.

Nhưng đã có chuyện gì xảy ra? Ôn Dục Nhiễm thực sự không nhớ rõ, hình như có ai đó chết.

Đây chính là chuyện Thiên Lang nhiều lần nhắc tới, tình cảnh bọn họ lần đầu gặp nhau. Tại sao khó nhớ lại như vậy anh cũng bó tay. Chẳng qua bỏ qua điểm này, anh cũng không hứng thú mấy với chuyện có nhớ được hay không. Đằng nào có thể biết được đại khái, cho dù có trở thành phim (giấc mơ chăng) để xem thì trên bản chất cũng không khác gì nhau.

Ôn Dục Nhiễm mơ màng mở mắt ra, bị một đôi mắt tựa như vô hồn triệt để làm tỉnh lại.

Buổi sáng những ngày đầu mùa đông tương đối mờ, hơn nữa còn kéo rèm cửa sổ, cho nên hiện tại tia sáng trong phòng ngủ tương đối mờ mịt, chợt nhìn lại anh còn tưởng rằng anh bạn ma nào đi ngang qua nữa.

“A…” Vô lực rên rỉ một tiếng để bày tỏ nội tâm đau khổ của mình, Ôn Dục Nhiễm nhấc tay lên che mắt lại, “Có phải mỗi sáng anh không dọa tôi sợ một lần thì không được?”

Vừa nãy thuận tiện liếc nhìn đồng hồ, mới năm giờ sáng, cũng không biết đồng hồ sinh học của Thiên Lang theo quy luật nào, lẽ nào trâu bò đến độ khỏi cần ngủ?

“Hù đến ngài sao? Thật có lỗi.” Thiên Lang áy náy nói, y nâng tay sờ hai má Ôn Dục Nhiễm, bên tai truyền đến thanh âm thật thấp khiến lỗ tai có chút ngứa, “Chỉ là cuộc sống như thế, trước đây ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới, vẫn luôn lo lắng bỗng dưng không thấy nữa.”

“Mới sáng đã nói mê sảng, có phải là do anh bị gã tiểu nhân kia đập vào đầu không?” Ôn Dục Nhiễm buồn bực sờ sờ trán Thiên Lang, “Không sốt mà, thế sao mỗi ngày đều lẩm bà lẩm bầm.”

Chậm rãi xoay người, Ôn Dục Nhiễm vỗ vỗ đầu Thiên Lang: “Ngoan nha, anh có mang tóc giả cũng không thể thành thiếu nữ văn nghệ được đâu, cũng đừng bắt chước Thích Phi Trần.” Nhắc đến Thích Phi Trần, anh vẫn không nhịn được cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người. Đắng cả mề phỏng đoán xem đối phương có phải vì muốn thành ngụy nương thật hay không, lại tàn nhẫn với bản thân mình đến mức đó.

Thế giới này rốt cuộc còn điều gì là không thể chứ?

Hiếm khi dậy sớm một lần, Ôn Dục Nhiễm cũng không định ngủ tiếp, từ trên giường bò dậy đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi vào trước máy vi tính mở game chơi giết thời gian. Anh cũng không muốn chán chường như thế. Không phải chưa từng thử tích cực rèn luyện cơ bụng, thế nhưng đối mặt với Thiên Lang một tay chống đẩy mấy trăm cái anh có áp lực rất lớn, nên thà khỏi mưu sát cơ bắp còn hơn.

Có lúc Ôn Dục Nhiễm sẽ hơi sầu lo: Tố chất thân thể khác biệt lớn như vậy, phương diện sinh hoạt ấy ấy sẽ hài hòa được ư?

Đến sáu giờ rưỡi, Thiên Lang đến nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, còn anh vẫn tiếp tục lãng phí nhân sinh.

Lúc điện thoại đặt ở góc bàn kêu lên, nội tâm Ôn Dục Nhiễm vô cùng bình tĩnh. Sau khi trải qua mấy ngày rèn luyện này, mặc kệ điện thoại có tiếng quái gì anh đều có thể bình thản cúp điện thoại.

Cuộc gọi đến hiện lên tên Duẫn Mộc.

“Nghe đây?”

“Tiểu Ôn, mày mau rời khỏi ngôi nhà đó ngay.” Trong giọng Duẫn Mộc mang theo lo lắng, tốc độ nói cũng không tự chủ được tăng nhanh, “Thích tiên sinh nói nếu như tiếp tục ở lại… Mày có thể sẽ bị Thiên Lang giết chết đó.”

Lượng thông tin của cú điện thoại này vô cùng lớn, Ôn Dục Nhiễm bối rối một hồi, cũng muốn hỏi nhiều lắm, trong lúc nhất thời cũng không biết nên hỏi từ đâu. Lời Duẫn Mộc nói chợt nghe có chút hoang đường, Ôn Dục Nhiễm không khỏi hoài nghi đây có phải là trò mới của ma nữ tỷ tỷ hay không, ngay lập tức cảnh giác.

“Mày nói chậm lại, xảy ra chuyện gì? Tại sao nói phải đi? Chẳng phải mày không nhìn không nghe được Thích Phi Trần sao?” Bàn tay phải vốn cầm chuột thả ra, Ôn Dục Nhiễm tựa lưng vào ghế ngồi, tùy ý để cho nhân vật trong màn hình bị quái đánh tụt thanh máu.

“Hắn nói nếu như hắn muốn cũng có thể để tao nghe thấy hắn nói chuyện. Tòa nhà đó đã bị động tay động chân, sẽ ngầm tăng thêm phản phệ trên người Thiên Lang.”

Ngồi thẳng người, lông mày Ôn Dục Nhiễm nhíu chặt, đầu tiên là hỏi người bên kia điện thoại mấy vấn đề bí mật, thấy đối phương trả lời từng cái một, vẻ mặt anh càng trở nên nghiêm túc: “Hắn còn nói gì nữa?”

“Hắn nói hắn gần đây càng ngày càng cảm thấy khí tức ở chỗ đó có vấn đề, liền sai mấy tên tiểu quỷ đi thăm dò xem, mới phát hiện là có vấn đề.” Mặc dù không thể lý giải tốt lắm chuyện như vậy, nhưng Duẫn Mộc vẫn cố gắng bê nguyên lời nói của Thích Phi Trần, “Hắn còn nói, người giở trò có khả năng là không phải muốn lợi dụng lời nguyền để đối phó với bọn mày, mà chỉ giam ở trong nhà mà thôi.”

Nghe đến cuối, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.

Nếu như đây là ý đồ thật sự của Thiên Đồng An, chỉ cần không bị phát hiện hiệu quả tương đối khả quan. Bởi vì giống như hy vọng của gã, khoảng thời gian này Thiên Lang hầu như chưa bao giờ ra khỏi nhà, chỉ có mấy lần cũng chỉ là đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn mới, mỗi lần cũng không quá hai mươi phút.

“Phong thủy ở đó khác thường, giống như nơi tụ hợp âm khí, ta không biết nhiều về phong thủy, loại tình trạng này cũng khó giải thích trong chốc lát, hai người nhanh chóng rời đi ngay.” Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng Thích Phi Trần, Ôn Dục Nhiễm lại không có tâm trạng tò mò vì sao tiếng của quỷ mà điện thoại cũng thu được, “Tuy nói là chuyện khó tin, nhưng mà ta khuyên ngươi cẩn thận tên Thiên Lang kia một chút, dù sao tính thời gian… thời gian hắn ở chỗ phong thủy đó tương đối lâu.”

Thích Phi Trần nói xong câu này liền cúp điện thoại, Ôn Dục Nhiễm vẫn sững sờ cầm điện thoại, không biết nên phản ứng ra sao.

Câu nhắc nhở cuối cùng, cũng không phải chuyện khó tin, trên thực tế Ôn Dục Nhiễm cũng nghĩ đến phương diện đó rồi.

Ví như… Thích Phi Trần có thể phát hiện có điều khác thường, Thiên Lang thật sự không nhìn ra được sao? Thích Phi Trần nói mình không hiểu lắm về phong thủy, Ôn Dục Nhiễm thực sự không cho rằng Thiên Lang trưởng thành trong hoàn cảnh đó sẽ có kiến thức nông cạn trong phương diện này.

Nếu như nói y nhìn ra rồi, vậy cớ sao không đề cập đến chuyện này?

Tiểu kịch trường:

Thiên Lang: Đến đây đi đến đây cùng lăn giường nào o(*////▽////*)q

Ôn Dục Nhiễm: Giường chúng ta có giới hạn, không thể lăn mãi không ngừng!

Thiên Lang: Vậy thì lăn tới mang thai.

Ôn Dục Nhiễm: Alô? Bệnh viện XX sao? Bệnh viện mấy người có làm đàn ông có thai được không? Không được ư? Vậy khoa thần kinh còn giường không?

# có phải là mộng tưởng #

# bệnh viện tỏ vẻ đúng là thời thế phức tạp biến thái gì cũng có #

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play