Beta: Vũ Ngư Nhi“Ặc…” Tình cảnh khá là xấu hổ, Ôn Dục Nhiễm thấy mặt Thiên Lang không đổi sắc. Y dùng tấm khăn ngắn cũn che đi thế là anh quan tâm nói ra một câu khá là vô vị, “Thật ra anh có thể dùng khăn tắm trên cái giá kia, cái ở dưới tôi chưa dùng đâu. Để tôi lấy quần áo cho anh thay, người gọi điện thoại hình như rất gấp, anh xem không mấy gọi lại đi?”
“Cảm ơn ngài, điện thoại đặt ở đó là được rồi, ta sẽ xem lại sau.” Thiên Lang mỉm cười đáp lại, trong tay vẫn kiên định cầm cái khăn nhỏ kia.
Việc này trái lại khiến Ôn Dục Nhiễm nổi lên phần nghi ngờ.
Thật sự không phải anh cố ý bôi xấu gì, mà là dựa theo tác phong từ đó đến giờ của Thiên Lang, lúc này phỏng chừng căn bản sẽ không che chắn gì, không cởi hết hỏi anh có đẹp hay không là may rồi.
“Anh che gì chứ?” Ôm cánh tay hoài nghi nhìn Thiên Lang, tầm mắt Ôn Dục Nhiễm tới lui tuần tra cái khăn kia, “Đều là đàn ông xấu hổ gì chứ. Anh lau phần anh, tôi chỉ đến đưa điện thoại di động.”
Thiên Lang há miệng nhưng lại không nói gì, y chỉ trầm mặc đứng đó, nhất thời không có động tác gì.
Đây đại biểu cho nếu như không có việc gì, bây giờ anh đã cùng Thiên Lang đi lăn giường rồi.
Trong bụng trồi lên một chút dự cảm không tốt, Ôn Dục Nhiễm không muốn chơi trò đánh đố, thẳng thắn đi lên kéo khăn của Thiên Lang ra.
“Đù má, anh điên rồi có phải không!”
Ôn Dục Nhiễm suýt chút nữa tưởng mình hoa mắt, hoặc là căn bản còn chưa tỉnh ngủ.
Anh nhìn chằm chằm mấy vết thương ngang dọc bên trong bắp đùi Thiên Lang, không biết lúc này mình nên nói gì.
Ôn Dục Nhiễm chỉ bồn cầu: “Ngồi chỗ đó rồi mở chân ra, tôi xem thử.”
Điều duy nhất làm anh dịu đi một chút chính là Thiên Lang không hề phản kháng cũng không biện giải gì, mà là vô cùng thuận theo ngồi xuống tùy ý anh kiểm tra vết thương.
Đây hiển nhiên là vết thương mới. Vết thương dài mảnh không tính là quá sâu nhưng số lượng lại không ít, nhìn thấy sẽ làm người khác cảm thấy khó chịu. Mà loại vết thương này rõ ràng cho thấy khi ra tay phỏng chừng còn rất thông thạo. Vết thương vốn cũng chưa khỏi hẳn, chớ đừng nói chi ngày hôm nay đi bể bơi ngâm lâu như vậy. Sau khi trở về lại tắm tới một tiếng, vết thương hoàn toàn nứt ra đã ngâm đến trắng bệch.
Duẫn Mộc nói, trước đây từng thấy trên tin tức cũng nói rằng trên người Thiên Lang có loại vết thương này, khi đó anh cho là đó chỉ là phóng viên thêm mắm dặm muối.
Rõ ràng hai người duy trì tư thế mập mờ như thế, thế nhưng trước mắt ai cũng không có tâm tư mập mờ đó.
Ôn Dục Nhiễm hít sâu một hơi, đứng lên rồi xoa xoa huyệt thái dương để đầu óc của mình tỉnh táo một chút, nhưng sắc mặt vẫn khó coi: “Tôi cảm thấy chúng ta phải nói chuyện chút. Anh muốn sao? Đem mình làm thành như vậy còn ở trong nước ngâm lâu như thế, anh chán sống rồi hả?”
“Xin lỗi, ta không muốn ngài không vui.”
Nhận ra Ôn Dục Nhiễm tức giận, sắc mặt Thiên Lang thoáng chốc đã mất huyết sắc, muốn quỳ xuống lại lo lắng sẽ khiến Ôn Dục Nhiễm càng thêm tức giận, vẻ mặt y lại càng kinh hoàng.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Anh muốn hỏi Thiên Lang đến cùng cảm thấy sinh mệnh của mình là cái gì, nhưng lại vừa không hy vọng sau khi nhận được đáp án mình sẽ càng thêm khó chịu. Cũng chỉ có thể làm cho mình bình tĩnh lại, ít nhất tạm thời không nên cãi nhau với người bệnh.
Thật ra thì Ôn Dục Nhiễm cảm thấy mình cũng không nên phản ứng mạnh như vậy, thái độ của Thiên Lang đối với thân thể mình là gì không phải anh hiểu rõ từ lâu rồi sao? Mà dù vậy anh cũng không nghĩ tới sẽ có loại chuyện như thế này.
“Cũng đừng xin lỗi tôi, anh rạch cũng không phải chân tôi. Tôi chỉ hỏi một câu, nguyên nhân là gì?” Sau khi hết khiếp sợ, Ôn Dục Nhiễm cũng hơi hơi bình tĩnh lại, anh cúi đầu nhìn Thiên Lang rồi cau mày, “Tôi cũng không phải chủ nô thời xưa, anh có chuyện gì nói với tôi tôi cũng sẽ không đuổi anh ra ngoài. Chúng ta đã quen thân đến mức này, có việc gì cứ nói thẳng với tôi.”
Ánh mắt Thiên Lang dao động rất rõ ràng, y không nhịn được giơ tay bắt lấy ống tay áo Ôn Dục Nhiễm, như là sợ anh bỏ đi, nỉ non nói: “Đây là trừng phạt.”
“Trừng phạt?” Ôn Dục Nhiễm không hiểu lặp lại một lần, “Trừng phạt gì cơ? Anh nói rõ ràng một chút, ai trừng phạt anh?”
“Ta làm rất nhiều chuyện không nên làm vì thế nhất định phải bị trừng phạt.” Cầm lấy tay Ôn Dục Nhiễm thật chặt, Thiên Lang ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn Ôn Dục Nhiễm, giọng thậm chí hơi run, “Nếu không… nếu không sẽ không tìm được chủ nhân.”
“Tôi sống sờ sờ đây sao có thể không tìm thấy, coi như tôi muốn bốc hơi khỏi thế gian thì vẫn còn chưa có chỗ đi đây.” Không hiểu lắm ý của Thiên Lang, mặt Ôn Dục Nhiễm lộ vẻ nghi ngờ, “Tôi bảo đảm tôi không sao được chưa, anh có thể đừng làm chuyện chết khiếp như vậy nữa được không? Anh muốn đau chết sao?” Anh chỉ nhìn như vậy thôi đã cảm thấy chân mình đau buốt từng cơn.
“Ta rất vui, nếu như vậy là có thể chuộc tội.” Nhận ra được Ôn Dục Nhiễm đã không tức giận như vậy nữa, Thiên Lang rõ ràng cũng trấn tĩnh rất nhiều, khoé môi hơi cong lên, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tay Ôn Dục Nhiễm, một tay còn lại chậm rãi vuốt lên vết thương giữa hai chân, “Trong gia tộc sẽ dùng các loại hình phạt trừng trị tộc nhân hoặc nô bộc làm sai chuyện. Nếu như chỉ là chảy máu và đau đớn là có thể trừng phạt ta, đây đối với ta mà nói là một chuyện rất may mắn.”
“Cái này có cái gì mà rất may mắn chứ? Nếu như anh nói là hành vi đùa giỡn lưu manh kia, tôi còn chưa có giận thì anh làm gì lại đi tự ngược như thế chứ?” Ôn Dục Nhiễm vẫn không hiểu, sao có người không muốn sống cho tốt, lại đi tìm ngược cho bản thân?
Thiên Lang hơi xoay đầu lại, hai mắt vẫn chăm chú nhìn Ôn Dục Nhiễm như trước rồi khẽ cười nói: “Đây không phải là tự ngược. Ngài khổ sở mới là nỗi đau của ta, chỉ cần còn có thể ở lại bên ngài là đã vô cùng hạnh phúc.” Nếu như xem nhẹ tình hình trước mắt, nụ cười của Thiên Lang lúc này thoạt nhìn vừa ấm áp vừa vui sướng, “Nếu như trốn tránh chút trừng phạt ấy, cuối cùng trái lại mất đi ngài, đây mới là trừng phạt tàn nhẫn nhất.”
Nghe được lý luận đó nên sửng sốt trong chốc lát, khi Ôn Dục Nhiễm hơi hơi lấy lại tinh thần, đã nghe thấy tiếng hít thở của Thiên Lang chẳng biết đã trở nên nặng nề từ lúc nào. Thiên Lang đang dùng hai má nhẹ nhàng cọ mu bàn tay của anh, mà vết thương giữa hai chân đã bị đè vuốt ve đến chảy ra máu. Mà làm anh không ổn nhất chính là bộ vị nào đó giữa hai chân Thiên Lang đã hơi ngẩng đầu lên.
Mặt già đỏ lên, Ôn Dục Nhiễm như bị bỏng lập tức rút tay về nhanh, giống như chạy nạn quay người chạy ra khỏi phòng tắm: “Tôi đi ra ngoài mua thuốc! Anh cứ chờ ở đây!” Đều do nội dung nói chuyện quá kỳ quặc, anh cũng quên mất cần phải xử lý vết thương trước.
—— Mẹ ơi, con gặp phải biến thái. Chời má, thật đáng sợ _(:з” ∠)_
Anh đương nhiên không biết sau khi anh vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà, Thích Phi Trần nhàn nhã tự tại bay lướt đến phòng tắm, dựa vào khung cửa, cười như không cười nhìn Thiên Lang đã quấn khăn tắm lên: “Xem ra hành vi của các hạ khiến người trong lòng hoảng sợ không nhỏ. Mạo phạm giai nhân từ xưa tới nay đều không phải hành vi của quân tử.”
Không cần hắn nói, Thiên Lang cũng biết mình lại làm sai.
Hắn rất muốn mình ít nhất nhìn qua giống như người bình thường, nhưng lại cứ luôn bộc lộ ra bóng ma trong lòng mình ở trước mặt chủ nhân. Điều này sẽ lại gây rắc rối cho chủ nhân.
“Ngươi nếu nói được mấy lời tốt đẹp, nói không chừng ta nhất thời tốt bụng còn có thể giúp ngươi một chút.” Như là cũng không để ý thái độ hờ hững của Thiên Lang, Thích Phi Trần cười khúc khích theo sát y đi đến phòng ngủ, nhưng lại là xoay người không nhìn y thay quần áo, “Cái khác không dám nói, thủ đoạn khiến người vui vẻ ta vẫn có đủ để tự kiêu.”
Thật giống như không nghe thấy Thích Phi Trần nói chuyện, Thiên Lang như thể vô cảm, không nói một lời mặc đồ ngủ.
“Ngươi biết vì sao ta không thích ngươi không?” Dù sao cũng không hi vọng y đáp lời, Thích Phi Trần lầm bầm lầu bầu tiếp tục nói, mang theo một chút hoài niệm, “Bởi vì ngươi giống bộ dạng trước đây của ta.”
“Ngày xưa ta hao tổn tâm cơ, lại cuối cùng bại bởi thân phận ràng buộc, bại bởi luân lý cương thường. Nếu ta không khư khư cố chấp, có lẽ Tử Lăng cũng không chết dưới ba thước đất lạnh lẽo.” Đoán chừng Thiên Lang đã mặc quần áo tử tế, lúc này Thích Phi Trần mới xoay người, hơi hơi mở hai tay ra, làm như đang biểu diễn áo cưới chưa thay trên người mình. Tiếng nói bỗng dưng không âm nhu giống thường ngày, mà trầm thấp giống nam nhân bình thường, “Đây chính là dáng vẻ ta bây giờ, không phải người chẳng phải yêu, không âm không dương, thế tục bất dung, ngay cả người ta tâm tâm niệm niệm cũng không tìm được.”
“Như vậy ngươi sẽ có kết quả như thế nào?” Thích Phi Trần cười khẽ, hạ thấp người thi lễ, “Ta mỏi mắt mong chờ.”
Dứt lời, hắn cũng không nói thêm một câu một chữ nào, quay người trở về phòng cho khách.
Mà Thiên Lang vẫn không đổi nét mặt, yên tĩnh ngồi bên giường, gần như bất động.
***
Tiệm thuốc cách cũng không xa, Ôn Dục Nhiễm tới nơi cùng lắm khoảng mười phút. Mà khi anh mở cửa vẫn có chút chột dạ, không biết Thiên Lang có giải quyết xong nhu cầu ở phương diện đó hay chưa.
Vừa vào phòng ngủ đã nhìn thấy bộ dáng “Tôi rất nghe lời” của Thiên Lang ngồi ở bên giường, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy cạn lời.
—— Hình tượng nhân vật chuyển biến thật nhanh, tui có chút theo không kịp nhịp điệu.
Đặt túi thuốc lên giường, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy đầu mình chắc là bị chập rồi. Với loại vết thương như thế này cộng thêm ngâm nước lâu như vậy, rất có thể nhiễm trùng, so với đi tiệm thuốc mua thuốc, còn không bằng nhanh đi bệnh viện.
Cảm giác sự thông minh của mình sắp bị kéo đến mức thấp nhất, đối với cái này Ôn Dục Nhiễm cảm thấy rất đau buồn.
“Vừa nãy đầu óc hơi không sáng suốt, thuốc cứ để đó đi. Đừng ngồi, nhanh đi bệnh viện, lại lằng nhằng nữa trời sẽ tối mất.”
“Không sao, vết thương này không ảnh hưởng đến ta, cũng sẽ không nhiễm trùng, bôi thuốc vào sẽ khỏi nhanh thôi.” Thiên Lang ngăn lại Ôn Dục Nhiễm đang muốn mặc áo khoác, động tác rất nhanh từ trong túi lấy ra vài loại thuốc, “Rất cảm ơn ngài mua thuốc cho ta, để ta xử lý qua một chút là được rồi.”
“Thật hay giả? Nếu anh lừa tôi tôi sẽ trở mặt.” Ôn Dục Nhiễm rất không tin tưởng hỏi một câu.
“Ta mãi mãi cũng sẽ không lừa dối ngài.” Đối với thái độ nửa tin nửa ngờ của Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang trái lại lộ ra nụ cười, “Mức độ vết thương này sẽ không ảnh hưởng đến hành động. Nếu không, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sao ta có thể bảo vệ ngài được đây?”
Mặc dù là cười, song Thiên Lang lại nói đến vô cùng nghiêm túc, Ôn Dục Nhiễm cũng tạm thời lựa chọn tin loại giải thích này. Anh không nói gì nữa, yên lặng nhìn y xử lý vết thương của mình.
Tiểu kịch trường:
Gần đây chủ nhân rất kỳ lạ, Tiểu Lam hơi nghi ngờ, vì vậy quyết định hỏi Tiểu Hồng bên cạnh.
Tiểu Lam: Vì sao chủ nhân ăn cơm còn phải nhìn ảnh có người kia?
Tiểu Hồng: Đại khái là như vậy ăn cơm ngon hơn.
Tiểu Lam: Vậy tại sao chủ nhân còn nhìn bức ảnh mà sờ *beep* của chính mình.
Tiểu Hồng: Ổng không dám làm với người thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT