Beta: Vũ Ngư NhiMột bàn tay đột nhiên che lên mắt Ôn Dục Nhiễm, tầm nhìn đột ngột đen ngòm cũng khiến anh lập tức phục hồi lại tinh thần.
Lời dịu dàng nhỏ nhẹ truyền đến từ bên cạnh: “Đừng lo lắng, ở đó không có gì cả.”
Dứt lời, bàn tay che ở trước mắt rời đi, Ôn Dục Nhiễm cũng lại một lần nữa nhìn về phía phòng hội nghị – cái đầu lâu vừa rồi trên bàn hội nghị không thấy đâu.
Cùng lúc đó, ánh mắt Thiên Lang giống như băng đâm vào Miêu Vũ Cầm đứng ở phía xa xa.
“Tôi đổi chủ ý.” Y đột nhiên mở miệng, giữa hai ngón tay bàn tay phải không biết từ khi nào nhiều thêm một lưỡi dao, cất bước đi về phía Miêu Vũ Cầm.
“Anh, anh muốn làm gì?!” Bị hành động bất thình lình làm hoảng hồn, Miêu Vũ Cầm liên tiếp lui về phía sau, cảnh giác trừng Thiên Lang.
“Người ta là một cô bé, thân mật tí thôi mà anh em.” Lữ Hoằng Ngôn cũng vội vàng nói với theo, đã chuẩn bị xong một khi tình huống không đúng thì lập tức tiến lên ngăn cản.
Không khí dường như đông cứng trong nháy mắt, đối mặt với ba người đang căng thẳng, Thiên Lang chỉ giật giật khoé miệng: “Tôi sẽ không làm gì cả, nếu như cô ta dám lấy khăn quàng cổ xuống.”
Vẻ mặt Miêu Vũ Cầm bỗng dưng cứng đờ, đang muốn mở miệng nói gì đó, ngón tay Thiên Lang khẽ nhúc nhích, khăn quàng cổ kèm theo tiếng vải bị xé rách rơi xuống đất, cái cổ bị khăn quàng che đi hiện ra.
Trừ Thiên Lang ra hai người khác đều trợn to mắt, trừng chằm chằm cổ Miêu Vũ Cầm, gần như cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Trên chiếc cổ mảnh dẻ kia có một vòng vết rách rõ ràng, vết nhăn nheo khác thường trên da tựa như sau khi bị dán lên vậy, cũng không bằng phẳng, dán lại cũng không hoàn mỹ, có thể nhìn thấy cơ thịt dữ tợn từ trong khe hở.
Thật bất ngờ, trong khi Ôn Dục Nhiễm và Lữ Hoằng Ngôn vì kinh ngạc mà cả người cứng ngắc, Thiên Lang vẫn bình tĩnh mà nhìn Miêu Vũ Cầm bỏ trốn cực nhanh, biến mất trong hành lang tối tăm, không có bất cứ động tác gì.
Vẫn duy trì nụ cười xoay người lại, Thiên Lang khẽ gật đầu: “Giống như ngài thấy, ở nơi này mà gặp phải người thì cũng không hẳn là người sống. Vì cô ta không có ôm ý xấu mà tiếp cận, cân nhắc đến cảm nhận của ngài nên ta mới bỏ qua. Nếu như ngài không muốn tha cho cô ta…”
“… Thôi đi, nếu cô ấy không có ý xấu thì tha đi. Lại gặp phải chuyện giống hệt lần trước, tôi thiệt xui xẻo mà. Cơ mà anh tốt bụng như vậy khiến tôi hơi bất ngờ à nha.”
“Đúng vậy.” Y đương nhiên trước nay đều chưa từng có phẩm chất “Thiện lương” cao thượng này. Cho dù có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể coi là gần như người bình thường mà thôi, “Cô ta là một trong những người chết ở đây vào nửa năm trước, giả vờ thành người sống hẳn là vẫn còn vọng tưởng có thể thoát ra khỏi đây. Thế nhưng cũng vô nghĩa mà thôi. Người đã chết, gần như không có hy vọng có thể sống lại.”
Thiên Lang sớm đã chú ý tới, Miêu Vũ Cầm chính là cái xác nữ trong nhà vệ sinh ở dãy dạy học kia. Từ trạng thái của thi thể có thể đoán được đã chết chừng nửa năm. Nếu như không có câu nói đâm chọt kia thì có đứng đó cũng chẳng thành vấn đề, nhưng tất nhiên sẽ có chút ảnh hưởng không tốt đến thân thể Ôn Dục Nhiễm, vậy thì cũng không cần thiết phải khoan dung.
Lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía cô ả chạy đi, Ôn Dục Nhiễm hiếm khi nhạy bén chú ý tới một điểm trong câu nói của Thiên Lang: “Gần như? Anh đừng nói thật sự có chuyện người chết sống lại nhé?”
“Nếu ngay cả quỷ cũng có tồn tại, như vậy sống lại cũng không phải chuyện không thể. Chỉ có điều không thể dễ dàng làm được mà thôi.” Thiên Lang hời hợt nói.
“Anh đã biết cổ là quỷ, tại sao không nói với bọn tôi sớm chứ?” Lữ Hoằng Ngôn vẫn sợ hãi, vừa nghĩ tới chính mình cùng một kẻ đã chết đồng hành lâu như vậy liền cảm thấy nghĩ mà sợ, không thể nào hiểu được mà hỏi.
“Có một con quỷ dẫn đường chẳng phải tốt lắm sao? Đằng nào mục đích của cô ta là thoát khỏi đây, không đưa ra lời phản đối với con đường chúng ta chọn chứng tỏ chúng ta đi đúng hướng rồi.” Bình thản nhìn Lữ Hoằng Ngôn, Thiên Lang không nóng không lạnh nói, “Kỳ thực ngoại trừ sống chết khác nhau, người và quỷ cũng không khác nhau gì cả, không cần để ý như vậy.”
Ôn Dục Nhiễm: “…” Không ngờ rằng người này trông thì có vẻ kỳ lạ và khó hiểu, trên thực tế trái tim còn mạnh mẽ hơn cả anh.
Lữ Hoằng Ngôn: “???” Vậy mà cũng gọi là không khác gì nhau cả? Sao anh không về lập bài vị thắp nhang cho Ôn Dục Nhiễm luôn đê?!
“Chúng ta cần phải đi.” Thiên Lang lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người, nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, “Nó sắp tới đây rồi, có lẽ mười mấy phút nữa là sẽ đến toà văn phòng này.”
Cùng lúc khi Thiên Lang nói ra câu này, dư quang khoé mắt Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy có một người chạy chậm từ phía trước chạy qua. Từ mái tóc dài mà đoán đó là nữ, mà đối phương lại chạy thẳng vào trong mặt tường, anh còn nghe thấy đối phương đang lầm bầm lầu bầu: “Đi mau, nhất định không nên bị đuổi kịp!”
Hơi nhướng mày, Ôn Dục Nhiễm nhấc ngón tay chỉ về phía tường kia: “Mấy người không thấy có cô gái chạy vào đó sao?”
Lữ Hoằng Ngôn như cũ mê man mà lắc đầu, ánh mắt Thiên Lang thì lại sắc bén mà nhìn về phía tường anh chỉ, kéo tay Ôn Dục Nhiễm cũng sắp bước lên trước, xem chừng có vẻ như là muốn đâm thẳng vào tường.
Không kịp dừng lại, Ôn Dục Nhiễm cứ như vậy bị Thiên Lang lôi đi đâm vào tường. Vốn đã nhắm mắt lại chuẩn bị bị hoa mắt khi đâm vào tường, không nghĩ tới trên trán không truyền đến cảm giác va đập, ngược lại là dưới chân bị ngáng chân một chút, suýt chút nữa ngã sấp mặt được Thiên Lang đúng lúc tiếp được.
Mở mắt ra, anh kinh ngạc phát hiện vị trí bây giờ của bọn họ là ở cửa cầu thang mà không phải hành lang vừa rồi. Mà cũng không bao lâu thì nhìn thấy Lữ Hoằng Ngôn cũng lảo đảo mà theo vào, thế nhưng cậu ta không may mắn như vậy, cứ vậy bị cầu thang ngáng chân.
“Không phải ai cũng gặp được quỷ đánh tường, thể chất của ngài dễ chịu ảnh hưởng của ma quỷ, cho nên hiện tại thỉnh thoảng nhìn thấy những cảnh tượng ma nữ đó từng trải qua. Có lẽ người lúc đó đi với ma nữ không gặp phải quỷ đánh tường, hẳn là tìm được chìa khoá rồi.”
Giơ tay lau mồ hôi lạnh chợt toát ra, Ôn Dục Nhiễm không khỏi hỏi: “Sao anh biết người đó tìm được chìa khoá?”
“… Bởi vì tốc độ nó càng lúc càng nhanh, có vẻ như ngài ít nhiều cũng có chút cảm giác.” Thiên Lang than thở rầm rì, “Thời gian của chúng ta không nhiều.”
“Thật đáng tiếc, sau đó phải đi như thế nào dường như chỉ có thể dựa vào ngài, ta có thể giúp một tay nhưng không quá nhiều. Thế nhưng cũng không áp lực gì đâu, cho dù thời gian thật sự không kịp, cũng sẽ không chết.”
Rất kỳ lạ, rõ ràng nếu như bị bắt buộc phải dùng đến Vạn Tượng hoàn bội kia, người thật sự bị tổn hại chính là Thiên Lang. Mà Ôn Dục Nhiễm rõ ràng cảm thấy đối phương so với mình còn thoải mái hơn, cơ bản là không hề quan tâm đến tính mạng của mình.
Sau khi đi xuôi theo cầu thang tầng kế lại là tầng 2 dãy B, bọn họ chầm chậm đi về phía trước, cũng cẩn thận kiểm tra mặt tường hai bên có thể xuyên thấu như trước không. Mà Ôn Dục Nhiễm thì lại đặc biệt nghiêm túc chú ý động tĩnh xung quanh, khẩn cấp hi vọng lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng vừa nãy.
Cách này phải dựa nhiều vào may mắn, có lúc anh chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới từ xa xa, cũng chỉ có thể kiên trì theo phía trước, cũng cầu nguyện nhanh chóng đến điểm kết thúc cho rồi. Trong lúc tinh thần đang tập trung cao độ, ấy vậy mà anh lại nghe thấy tiếng một cô gái rất giống tiếng hát nghe thấy lần trước..
Bởi vì thời gian đã vô cùng gấp, cho nên tốc độ của bọn họ cũng không ngừng tăng lên. Cho dù là tại khúc quanh nào đó nhìn thấy xác chết buồn nôn khiến người ta gặp ác mộng cũng chỉ có thể làm như không nhìn thấy tiếp tục tiến lên.
Dưới tình cảnh vội vã như thế, Ôn Dục Nhiễm vẫn không thể tránh khỏi cảm giác không khỏe lắm. Tuy rằng trong lúc vội vã nên không thấy rõ lắm, nhưng anh vẫn nhận ra được cô gái thường xuyên xuất hiện không phải Miêu Vũ Cầm. Cô gái kia rõ ràng mỗi lần bị nhìn thấy đều là một thân một mình, lại như là đang nói chuyện với ai đó. Hơn nữa… Thiên Lang từng nói qua người bị quỷ giết chết sẽ không được người sống nhớ đến. Vậy tại sao cô gái chết nửa năm trước lại được nhớ đến? Từ các dấu vết để lại khi đó không chỉ có một người chết. Vậy tại sao những người khác lại không bị phát hiện là đã chết?
Lúc đi đến đầu cầu thang phía tây dãy A, Thiên Lang bỗng nhiên lại một lần nữa nắm lấy cổ tay Ôn Dục Nhiễm. Gần như là cùng lúc đó, một luồng hơi lạnh thấu xương bất chợt bay lên từ sau lưng.
“Nó đến, chắc mới tới dãy C. Chúng ta phải nhanh lên một chút, nó sẽ đuổi theo khí tức người sống chúng ta lưu lại trên đường đi, ít nhất so với đi đường tắt sẽ kéo dài thêm chút.” Thoải mái mà vỗ vỗ lưng Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang mỉm cười, “Coi như là đang chơi trò chơi đi, đừng quá căng thẳng.”
Ôn Dục Nhiễm nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy Lữ Hoằng Ngôn đã sợ đến mức mồ hôi lạnh đầy trên trán, lúc này mới xác định không phải bản thân mình quá nhát gan, mà là tim Thiên Lang quá mạnh mẽ.
Tâm lý hơi hơi thăng bằng một chút, anh lại lần thứ hai tập trung tinh thần chú ý bóng dáng cô gái kia.
Lần này anh nhìn thấy cô nàng vội vàng mà chạy qua chỗ ngoặc phía trước. Không biết có phải ảo giác hay không, lần này trên người cô gái dường như hơi tối hơn lúc trước, mà ngay trước khi chạy qua chỗ ngoặc, cô không hề báo trước mà quay đầu lại. Một đôi mắt oán độc đầy tơ máu nhìn chằm chặp anh, cái cổ xoay chuyển thành một góc độ mất tự nhiên, mãi đến tận bóng cô hoàn toàn biến mất tại nơi khúc quanh.
Tình huống khác thường khiến Ôn Dục Nhiễm do dự trong nháy mắt. Nhưng nhớ đến trong lầu còn có một quái vật không rõ mặt đang đuổi theo bọn họ, mà Thiên Lang còn đang ở đây, cho dù thật sự có bất ngờ gì hẳn là cũng không đến nỗi quá nguy hiểm.
“Phía trước hình như có chút khác thường, anh chú ý một chút, nếu chỉ nhìn có thể chúng ta sẽ không tìm được đường.” Y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhắc nhở như thế.
Lúc đi tới chỗ rẽ, Ôn Dục Nhiễm theo bản năng quay người theo hướng cô gái đi tới, lại đột nhiên đối diện với một khuôn mặt trắng bệch. Dĩ nhiên vừa rồi cô ả không đi tiếp, mà là chờ ở khúc quanh đợi bọn họ như là đợi con mồi.
Tiểu kịch trường:
Đoàn phim huy động dàn diễn viên trước khi bấm máy
Muốn làm quỷ chúng đạt tiêu chuẩn có rất nhiều yêu cầu
Đầu tiên, bạn phải hù được người khác đã, như vậy mới có thể tạo được hiệu quả.
Thứ hai, phải nắm bắt được tốc độ đuổi theo con người, không thể vì hưng phấn đuổi theo mà bắt được thật. Như thế sao có thể diễn được? Trong đoàn phim có một yêu cầu quan trọng nhất là: Không thể ngộ thương diễn viên chính! Sờ tí thôi cũng không được!
# rất nhiều quỷ chúng bị tai nạn lao động gửi bài đóng góp #
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT