Ôn Dục Nhiễm: “… Ha ha, hình như tôi nhìn thấy người quen.”
Nói xong câu đó không lâu thì nhìn thấy một người lao ra thật nhanh từ cửa lớn trước mặt. Lại là áo khoác màu trắng quen thuộc, Ôn Dục Nhiễm phát hiện đối phương hình như rất chung tình với đồ trắng.
“Đứng lại!” Ôn Dục Nhiễm hô to một tiếng, mạnh mẽ kêu người nọ đang chạy về phía anh đứng tại chỗ, ngay sau đó nói một hơi, “Tôi vẫn ổn, cũng không có bất cẩn bị thương ở bên ngoài, cả người tinh thần phấn chấn. Thế nhưng nếu anh nhào tới, tôi cũng không chắc lưng tôi có gãy hay không.”
Một loạt hành động này khiến hai người khác có chút mê man, thế nhưng vào lúc này cũng không ai quan tâm Thiên Lang là đồng tính hay là minh tinh, bọn họ chỉ hy vọng có thể thoát khỏi đây.
Vô tội giơ hai tay giống như làm động tác đầu hàng, đôi mắt Thiên Lang như X – Quang quét Ôn Dục Nhiễm từ trên xuống dưới một lần, xác định không có chỗ nào bị thương thì thái độ mới dịu đi: “Mất nhiều thời gian như vậy mới tìm được ngài, thật có lỗi. Ta đang định dọn dẹp những cái xác này trước khi ngài bước vào, tránh làm ngài buồn nôn, không ngờ rằng ngài lại tới nhanh như vậy.”
“Sao anh biết chúng tôi sẽ tới đây?” Ôn Dục Nhiễm lấy làm lạ hỏi.
“Hỏi thăm chút là ra. Xem ra ngài ở đây cũng gặp được bạn nhỉ.” Nói đoạn, tầm mắt Thiên Lang lướt qua Lữ Hoằng Ngôn cùng Miêu Vũ Cầm đứng ở một bên, mặc kệ hai người kia vì bị y không hề che giấu chút nào mà đánh giá xem xét theo bản năng rồi lùi về sau, y vẫn như trước cười đến vô cùng tự nhiên, “Không biết ngài đến đây có phải là vì thấy tờ giấy viết ‘Chìa khóa’?”
“…” Chuyện này quả thật như thần, “Sao anh biết?”
“Ta cũng thấy một tờ. Thế nhưng thật đáng tiếc, cho dù có đi vào ký túc xá này thì cũng chẳng thu hoạch được gì, người viết không phải chết ở đây.”
“?” Chỉ một câu rất ngắn, nhưng lượng thông tin bao hàm trong đó lại làm Ôn Dục Nhiễm có chút mơ hồ, “Tại sao?”
Quay đầu lại nhìn vết máu kéo dài đến ký túc xá, gò má Thiên Lang bị ánh lửa trong hành lang rọi sáng hiện ra có vài phần lạnh nhạt: “Người viết tờ giấy có lẽ là người đã chết ở đây nửa năm trước. Lí do thì chúng ta đến nơi cuối cùng trước khi cô ấy chết tìm là biết thôi. Chúng ta vừa đi vừa nói đi.”
Không biết rõ nguyên do trong đó, Ôn Dục Nhiễm tạm thời giải thích cùng hai người khác có thể tin tưởng Thiên Lang ở phương diện này, ít nhất so với bọn họ mò khắp nơi tốt hơn nhiều.
“Ở dãy nhà học bên kia ta có nghe thấy giọng nữ đang hát, theo ta đoán, hẳn là được để lại từ khoảng chừng nửa năm trước, tạm thời có thể cho là những người bạn của chủ nhân vết máu này hát. Tại nơi như thế này thỉnh thoảng hát để bản thân thêm can đảm cũng không phải chuyện lạ. Mà ta nghe nói cô bé sinh viên chết nửa năm trước rất hiểu biết về âm nhạc.”
Dọc đường đi theo vết máu đứt quãng trên mặt đất, Ôn Dục Nhiễm nghiêm túc nghe Thiên Lang tiếp tục suy đoán: “Nói trắng ra, kiểu chết như vậy không giống như do con người gây nên, cho nên ta cảm thấy nhóm người kia viết tờ giấy là để lại cho cô bé sinh viên đã chết này. Nếu như cô ấy không chết ở trong ký túc xá, vậy thì trong đó chắc chắn chẳng có gì.”
“Có thể tin được không? Sao tôi có cảm giác anh chỉ toàn đoán thôi?” Ôn Dục Nhiễm cực kỳ không tin tưởng hỏi.
“Đúng vậy, đều là ta đoán. Có lẽ cô bé còn chưa gặp người viết tờ giấy này thì đã chết rồi.” Vô cùng thản nhiên thừa nhận điểm này, Thiên Lang không hề xấu hổ, “Thế nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian, ta cho rằng lãng phí thời gian ở ký túc xá đó thì không tốt lắm. Ngài nhìn bên kia kìa.”
“?!”
Trước khi kịp phản ứng, độ cao tầm mắt Ôn Dục Nhiễm cũng đã tăng lên một khúc, bởi vì Thiên Lang đang ôm hai chân anh nâng lên.
Thân là một người đàn ông cao gần mét tám, Ôn Dục Nhiễm từ sau tiểu học đã không cho ai ôm kiểu này nữa, đột nhiên ôn lại một lần thì kinh hãi tuyệt đối lớn hơn kinh hỉ.
Huống chi anh nhìn thấy xa xa chỉ là một màu đen vô tận.
Tầm nhìn của bọn họ ở vị trí hiện tại coi như rộng, Ôn Dục Nhiễm có thể nhìn thấy xa xa bị một màu đen quỷ dị bao phủ. Vườn trường vốn ở đó giống như đã bị cắn nuốt, chỉ còn lại độc màu đen như mực.
“Đó là cái gì?” Hai chân lần thứ hai trở xuống mặt đất, được Thiên Lang buông ra, sắc mặt Ôn Dục Nhiễm trắng bệch, không quan tâm đến vấn đề ôm hay không ôm. Lữ Hoằng Ngôn cùng Miêu Vũ Cầm đều thuận theo hướng của anh nhìn sang, hiển nhiên cũng nhìn thấy mảng màu đen cổ quái, vẻ mặt đều khó coi.
“Đây là Quỷ Hồn, là chỗ người chết ngưng tụ mà thành, là một loại hợp thể. Tuy rằng không biết người học sinh kia vì sao biết được, nhưng mỗi một sào huyệt hình thành đều sẽ kèm theo chìa khóa đồng thời ra đời. Chúng ta chỉ cần tìm thấy chìa khoá trước khi bị đuổi kịp là được rồi.”
Từ phía sau lưng vòng lấy eo Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang dịu dàng ghé vào lỗ tai anh nói: “Nếu như ngài đồng ý để ta sử dụng hoàn bội, e rằng có thể tiết kiệm rất nhiều công sức.”
Giọng y vô cùng dịu dàng, mang theo ý tứ khuyến khích, lại có chút dụ dỗ khó tả.
Hít sâu ổn định tâm trạng, Ôn Dục Nhiễm đập tay Thiên Lang: “Chuyện này không thương lượng, anh cho rằng anh là *Hoàng Kế Quang hay là *Đổng Tồn Thụy chứ? Dùng hai cái pháo xông vào để anh nổ thành cát bụi chắc? Đều là đàn ông đàn ang ai muốn chơi Romeo và Juliet với anh. Chớ ngẩn ra đó, đi nhanh lên. Ngay cả bạn gái còn chưa có đã chết ở đây, tôi có biến thành quỷ cũng phải bò đi.”
*Hoàng Kế Quang 黄继光 (1931 – 1952) là anh hùng của quân tình nguyện Trung Quốc, được Triều Tiên phong “anh hùng dân chủ nhân dân ”. Việt Nam có anh hùng lấp lỗ châu mai nổi tiếng là Phan Đình Giót.
*Đổng Tồn Thụy董存瑞 (1929 – 1948) quấn mìn quanh mình xung phong xông vào lô cốt địch mở đường máu cho đồng đội. Việt Nam cũng có anh hùng gài mìn phá hủy kho đạn Thị Nghè được biết dưới tên Lê Văn Tám.
Anh không biết rốt cuộc Thiên Lang nghĩ thế nào, anh chỉ biết mình không thể yên tâm thoải mái để đối phương dùng mạng đổi lấy đường tắt.
Cuối cùng bọn họ đi tiếp, là dãy C, mà trước mặt chính là toà văn phòng từng bị Ôn Dục Nhiễm gọi đùa là toà “Tetris”.
Bởi vì trường học xây ở trên sườn núi, bởi vậy liên kết giữa ba toà có độ cao nhất định. Dãy A được xây ở đầu dốc cao nhất, mà từ tầng một toà nhà A có thể trực tiếp đến tầng hai toà nhà B, nếu tiếp tục đi về phía trước sẽ là tầng ba toà nhà C, tức tầng cao nhất.
Nếu như là người không quen thuộc rất dễ mơ hồ trong mấy dãy này. Ôn Dục Nhiễm không nghi ngờ chút nào vào lúc cấp bách chạy trốn, có lẽ căn bản không nhận ra mình đang ở đâu, tin rằng những người khác cũng vậy.
Như là biết Ôn Dục Nhiễm đang nghĩ gì, Thiên Lang cười híp mắt chỉ chỉ mặt của mình: “Hôn một cái được không? Đã thế ta nhất định không để cho ngài làm mất.”
“Mặc dù mọi người cũng không phải người đứng đắn gì, thế nhưng tôi chân thành hi vọng anh rụt rè chút đi. Trong tình huống nghiêm túc này mà anh cũng khiến tôi muốn đập anh ghê.” Ôn Dục Nhiễm cốc đầu Thiên Lang một cái, “Đi thôi.”
Ngay bước chân đầu tiên vào cửa toà nhà văn phòng, Ôn Dục Nhiễm nhanh chóng sinh ra dự cảm không lành, gần như cảm thấy sau lưng lạnh toát. Mà lúc anh thấy quái lạ thì đã muộn, xung quanh đột nhiên tối sầm lại, tiếng hát khá là ngọt ngào lại một lần nữa vang lên bên tai.
Lần này khác với lần không rõ trước, tiếng hát dường như cách rất gần, Ôn Dục Nhiễm nghe rất rõ ràng. Nhưng so với thưởng thức, anh càng muốn biết mới chớp mắt một cái mà thời gian đã chạy đến đâu rồi.
Anh mờ mịt nhìn cánh cửa trước mặt, lại cúi đầu nhìn cái bồn cầu trên đất, bấy giờ mới phản ứng mình đang đứng trong một nhà vệ sinh riêng, mà anh cũng không giải thích được sao mình lại ở tư thế ngồi.
Lúc đứng lên, tầm mắt rất tự nhiên mà lướt lên trên, đồng tử ngay lúc tầm mắt chạm đến cái đầu thò ra trên cửa thì đột nhiên co rút lại. Ôn Dục Nhiễm cảm thấy mình mất luôn năng lực ngôn ngữ, rõ ràng là miệng há ra nhưng lại không phát ra tiếng gì.
Tia sáng trong nhà vệ sinh rất mờ, Ôn Dục Nhiễm không thể phân biệt được đó là người hay là búp bê rất giống người. Chỉ biết là trên khuôn mặt trắng bệch không có giọt máu nào kia nở nụ cười khoa trương, lặng yên không một tiếng động trừng mắt nhìn anh.
Tất cả những thứ này chẳng qua chỉ trong chớp mắt, động tác đứng lên của anh còn chưa kịp ngừng, từ góc trên cánh cửa ló ra một đôi tay với bộ móng bén nhọn. Anh cảm nhận được cổ thứ kia bị đâm xuyên, bị cắt, sau đó…
Ôn Dục Nhiễm bị cảm giác ẩm ướt trên vành tai truyền tới mà lấy lại tinh thần.
Tức thời lui về sau một bước dài, anh theo bản năng giơ tay che cổ, sau khi xác định nó bình yên vô sự mới hoàn toàn tỉnh táo, quay đầu liền nhìn thấy biểu cảm vi diệu của Lữ Hoằng Ngôn và Miêu Vũ Cầm nhìn sang bên này. Mà Thiên Lang đứng trước mặt lại đang thoả mãn đến híp mắt lại, dáng vẻ như là chiếm được lợi gì to lớn lắm.
Anh như vậy tôi rất khó xử. Tôi nên nói chuyện tôi gặp quỷ trước, hay là lên án anh dê xồm trước?
“Hồn đi đâu thế? Thế nhưng không sao, ta sẽ không để cho ngài làm mất, xin yên tâm đi.”
Lườm Thiên Lang đang cười rất chân thành, Ôn Dục Nhiễm không biết y nói lời này đơn thuần là ý trên mặt chữ hay là bao hàm cả ý tứ sâu xa. Mà trên thực tế ánh mắt Thiên Lang khá là thâm trầm, dường như phác giác ra tình huống quái dị anh vừa trải qua.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Do dự một chút, Lữ Hoằng Ngôn vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Tạm thời giả dụ rằng người này cùng để lại tờ giấy cho bạn, hoặc là chính cô bé để lại tờ giấy. Như vậy trực tiếp dọc theo vết máu đi đến nơi cô bé chết là tìm được rồi.”
“Quá tùy ý.” Ôn Dục Nhiễm hoài nghi liếc xéo Thiên Lang, luôn cảm thấy đối phương có âm mưu gì, “Cho nên nếu như đoán sai chúng ta phải ở lại đây tắm rửa ngủ nghỉ chắc?”
“Đương nhiên sẽ không. Đã có nó ở đây, như vậy cho dù là bị vật kia đuổi kịp cũng ít nhất sẽ không dễ dàng mất mạng như thế.” Giơ tay chỉ trỏ ngọc bội trong túi Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang lại nắm chặt cổ tay Ôn Dục Nhiễm, “Thế nhưng nếu ngài không thích như thế, ta sẽ cố gắng không để nó phát triển đến mức đó. Chúng ta đi thôi.”
Tiểu kịch trường:
Lúc trước khi chưa tìm được Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang sẽ mỗi ngày luyện giọng nói thật hay, luyện độ cong mỉm cười thật đẹp với con gấu bông quàng khăn màu lam. Y hy vọng có thể khiến chủ nhân thấy được biểu hiện hoàn mỹ nhất khi gặp lại nhau. Đầu giường Thiên Lang lại có thêm một con gấu bông quàng khăn màu hồng khác.
Ngày hôm nay bé gấu lam vẫn ngồi ở đầu giường nhìn vào tường đối diện, mà bé gấu hồng lại quay mắt về phía bé gấu lam. Đôi mắt đen bóng của Tiểu Hồng hướng về anh bạn nhỏ thế này này: “o(*////▽////*)q” (Má ơi, đẹp trai quá)
Tiểu Lam: “???”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT