Edit: Mítt

Beta: LinhLan601

Dật Thân Vương tự nhiên cư xử tốt như vậy làm Tề Mẫn Thục có chút không phản ứng kịp.

Đây là... có chuyện gì?

Tề Mẫn Thục không khỏi tự hỏi ý đồ tới đây của Vương Xu, vì sao lại phải quan tâm đến nàng ta như vậy?

Lần này tới đây chẳng lẽ chỉ đơn thuần là thăm bệnh thôi sao?

Nhưng bản thân chỉ là một thứ nữ không quyền không thế, tạo quan hệ với mình thì có ích lợi gì?

Những ý nghĩ như vậy lóe qua trong đầu Tề Mẫn Thục. Nàng ta nhịn xuống nghi hoặc trong lòng, trước tiên hướng về phía Dật Thân Vương tỏ vẻ cảm tạ, đa tạ hắn đã tới thăm mình.

“Tề nhị tiểu thư không cần đa lễ. Thân thể quan trọng hơn, vẫn nên nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”

Lời này mang ý vị hài hước mười phần, hiển nhiên đã nhìn thấu trò xiếc sứt sẹo của nàng ta.

Tề Mẫn Thục chậm rãi ngẩng đầu. Từ trước tới nay nàng ta chưa từng gặp qua Dật Thân Vương, chỉ mới nghe qua lời đồn về vị “Thân Vương hoang đường” này.

Lần trước sau khi rơi xuống nước, nàng ta lập tức lâm vào hôn mê, chưa kịp thấy rõ diện mạo ân nhân cứu mạng của mình.

Không nghĩ tới, Dật Thân Vương lại có bộ dáng thiếu niên thanh tú như vậy, trông thập phần thân thiết. Đôi mắt trời sinh như mang ý cười, dù không có bất cứ biểu tình gì, đuôi mắt cũng cong cong.

Nhìn qua không hề giống một vị Vương gia, ngược lại càng giống như thiếu niên nhà bên mang theo muội muội lên phố xem đèn hơn. Bộ dáng này cùng với người có tính tình cổ quái, phong lưu hoang đường trong miệng bá tánh có chút không thích hợp.

Vương Xu thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm mình mà không nói lời nào, bèn mở miệng hỏi:

“Trên mặt ta có cái gì đẹp sao? Mà khiến Tề nhị tiểu thư nhìn đến mê muội như thế?”

Tề Mẫn Thục thu hồi ánh mắt, thái độ không mất lễ nghi cũng không nóng vội nói:

“Vương gia nói đùa. Chỉ là chuyện này rõ như ban ngày, Vương gia ra vào khuê phòng của nữ tử như vậy, nếu truyền ra ngoài chỉ sợ thanh danh sẽ không tốt lắm?”

Vương Xu không chút để ý trả lời:

“Ta muốn thứ thanh danh này làm cái gì, không sao cả.”

Tề Mẫn Thục bảo trì mỉm cười nói.

“Nếu Vương gia không để bụng, cũng nên bận tâm một chút đến thanh danh của dân nữ chứ.”

“Chuyện này thì có là gì. Một tên đoạn tụ như ta còn có thể làm chuyện gì với nàng đây?”

Vương Xu đúng lý hợp tình mà nói.

“Còn nữa, ngày hôm qua ta còn cứu nàng từ trong nước lên đấy. Khi đó sao không thấy nàng nói là không thích hợp, không nói là Vương gia chuyện này không nên chứ?”

“……” Tề Mẫn Thục hết chỗ nói rồi, nàng ta cũng muốn cự tuyệt, nhưng ngày hôm qua bị sặc nước đến nỗi ngất đi thì làm sao mà cự tuyệt đây??

Dật Thân Vương này nhìn thì lịch sự văn nhã, nhưng sao lời nói lại xảo quyệt như vậy?

“Nếu nàng nhất định phải để ý chuyện này thì……”

Vương Xu kéo dài ngữ điệu, nhìn Tề Mẫn Thục đang bắt đầu khẩn trương.

“Ta đây cũng chỉ có thể hy sinh bản thân một chút, cưới nàng thôi.”

“Vương gia chớ có hồ nháo.”

Tề Mẫn Thục lập tức xé rách da mặt, cũng không rảnh mà lo giả vờ khách sáo gì nữa. Nàng ta xem như là hiểu rõ vì sao người này lại tới đây rồi. Còn có lí do nào ngoài việc quá mức rảnh rỗi nên tới đùa giỡn mình để giết thời gian?

“Ta không có hồ nháo.”

Vẻ mặt Vương Xu nghiêm túc.

“Nếu nàng để ý thanh danh như vậy, vì sao không chịu gả cho ta?”

"Nhưng ngươi……” Dưới tình thế gấp gáp, đến kính ngữ Tề Mẫn Thục cũng quên nói.

“Ta cái gì?”

Tề Mẫn Thục đột nhiên im bặt. Cho dù vô cùng tức giận, nhưng nàng ta vẫn còn đầu óc. Chẳng sợ đối phương có đoạn tụ thật hay không, nhưng nếu như mình nói như vậy ngay trước mặt hắn, thì đó chính là đại bất kính.

Nhưng ngoài dự đoán, đối phương vẫn thản nhiên, không hề có ý tức giận.

“Nàng muốn nói ta là một tên đoạn tụ đúng không? Nàng có tin, cho dù ta đoạn tụ, nhưng hiện tại chỉ cần tới tặng sính lễ cho Tề phủ, nàng phải lập tức phải gả cho ta?”

Trên mặt Vương Xu mang theo tươi cười nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ nói ra lại làm cho Tề Mẫn Thục lạnh đến tận xương tủy.

“Lại còn phải vô cùng cao hứng mà gả.”

Tề Mẫn Thục tức giận đến dậm chân, nhưng trên mặt lại không dám thể hiện ra cảm xúc nào. Nàng ta chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nói:

“…… Dân nữ thực sự không hiểu bản thân đã trêu chọc Vương gia ở chỗ nào, mà phải để cho ngài uổng phí nhiều công phu như vậy tới làm nhục dân nữ.”

“Nàng suy nghĩ nhiều rồi. Ta thật sự chỉ đến xem bệnh của nàng mà thôi. Ta thấy nàng tâm sự quá nhiều, cho nên mới chuẩn bị một chút trò cười cho không khí sinh động hơn một chút. Được rồi, nếu nàng đã không có chuyện gì, như vậy ta cáo từ trước.”

Vương Xu đối với kết quả tra xét vô cùng vừa lòng. Tề Mẫn Thục này tính cách cũng không đến nỗi nào, chưa tới mức hỏng bét, vẫn còn có thể thay đổi được. Xuất thân từ thứ nữ, lại chịu sự đối đãi bất đồng trong phủ, nên mới dễ dàng tạo thành suy nghĩ và tính cách vặn vẹo như vậy.

Tề Dục Thục cũng từng nói qua, trước kia Tề Mẫn Thục cũng không có tìm nàng ấy gây phiền toái. Hai người chỉ là không quá thân cận mà thôi.

Như vậy, Vương Xu đem hành vi của Tề Mẫn Thục lý giải thành một loại phát tiết. Tâm lí gặp áp lực trong một thời gian dài, sẽ có một ngày bùng nổ.

Nói đến Tề Dục Thục, Vương Xu quyết định tiện đường đi gặp vị "tẩu tẩu" trên danh nghĩa này một lần. Mà nha hoàn dẫn đường, đã sớm đắm chìm trong nụ cười của Vương Xu, không nói hai lời trực tiếp dẫn cô đi đến tiểu viện của Tề Dục Thục.

Tề Dục Thục lúc này chỉ mới gần hai mươi tuổi, nhìn qua là một tiểu cô nương xinh đẹp, giống như đại đa số bạn bè cùng lứa, thanh xuân vô tư, chứa đầy nhiệt tình cùng khát khao đối với tương lai.

Nhớ lại ánh mắt tang thương mười mấy năm sau của Tề Dục Thục, hiện tại, nàng ấy thật sự là quá hạnh phúc rồi.

Dù sao cũng là tẩu tử của mình, Vương Xu không dám quá mức làm bậy, để tránh mọi chuỵên truyền tới tai Tống Lẫm làm hắn không được tự nhiên.

Dưới sự chứng kiến của mấy nha hoàn, cô hỏi thăm Tề Dục Thục một tiếng, hơn nữa còn thay Tống Lẫm nói ngọt vài câu.

Cô nghĩ, tuy rằng Tề Dục Thục ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hẳn cũng có một hình mẫu phu quân lí tưởng.

Chờ đến khi trở lại phủ của mình, Tống Lẫm đã ngồi ở đại đường uống trà chờ cô.

Vương Xu tùy tiện đi tới, ngồi vào bên cạnh hắn, rót cho mình một ly trà. Nhấp một ngụm, không chờ Tống Lẫm lên tiếng, cô giành trước mở miệng:

“Đệ đã gặp qua tẩu tử.”

“….Đừng kêu loạn.”

“Cái gì là kêu loạn. Chuyện của hai ngươi đã là ván đã đóng thuyền rồi.”

Vương Xu chu môi.

“Không tới mấy ngày nữa là phải vào cửa, hiện tại đệ gọi một tiếng tẩu tử thì đã làm sao?”

Tống Lẫm không trả lời, mà hỏi cô:

“Hôm nay đệ đi gặp Tề nhị tiểu thư?”

Trong lòng Vương Xu lập tức lộp bộp một chút. Tình huống này là như thế nào? Chẳng lẽ Tống Lẫm nhất kiến chung tình với Tề Mẫn Thục?

Không thể thế được!

Thời điểm cô vớt Tề Mẫn Thục lên, trên người nàng ta đều là nước và cỏ, trên mặt cũng toàn lục bình và bùn đất gì đó. Có thể nhìn ra là nữ tử đã không tồi rồi.

Nếu Tống Lẫm còn có thể nhìn ra cô nương này nhu nhược động lòng người, hay đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn mà nảy sinh tình cảm, vậy thì cô thật sự bất lực rồi.

Vương Xu ra vẻ trấn định trả lời:

“Đúng vậy. Dù sao cũng là người do đệ cứu, đi xem một chút thì sao chứ? Hơn nữa, đệ đâu có sợ người khác hiểu lầm.”

Nghe lời này của cô, Tống Lẫm nhíu mày.

“Tề gia gần đây đang khiến người ta chú ý, đệ còn tự đưa mình đến dưới mí mắt người khác. Dù cho tình huống của đệ đặc thù, nhưng tự tiện ra vào khuê phòng của tiểu thư khuê các vẫn là không tốt, ảnh hưởng đến thanh danh của đệ……”

“Thôi đi. Đệ thì còn có thanh danh nào mà ảnh hưởng?”

Tống Lẫm nhìn chằm chằm vào Vương Xu, thẳng cho đến khi sau lưng cô phát hoảng, lúc này hắn mới dời ánh mắt, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ hỏi:

“Ta nhớ rõ trước kia đệ chỉ cần nghe đến nữ nhân là hoảng sợ. Khi hoàng huynh an bài nữ quan thị tẩm cho đệ thì đệ lại trốn đến chỗ ta. Ngày thường nhìn thấy nữ tử cũng là bộ dáng không quan tâm, lúc này vì sao lại để bụng tới nhị tiểu thư Tề gia như vậy?”

“Chuyện này…… Mạng người quan trọng.”

Vương Xu cười cười, vội vàng chuyển đề tài. Là một chuyên viên thời không thâm niên, cô đối với kịch bản này thật sự là không thể quen thuộc hơn.

Đại đa số nam chủ đều chết vì lòng hiếu kỳ, càng đối với mình không thèm để ý thì càng tò mò, càng không muốn có quan hệ với mình thì càng muốn chú ý, cuối cùng liền dễ dàng đem mình chơi tới chết.

Quay đầu nhìn lại, nếu Tống Lẫm bởi vì cô mà chạy đi điều tra Tề Mẫn Thục, kết quả là gặp được chân ái, như vậy thì Vương Xu tuyệt đối sẽ nhảy xuống hồ tự sát.

“Thật sự chỉ là như vậy?”

Ánh mắt Tống Lẫm có lực sát thương cực lớn, Vương Xu thiếu chút nữa không chống đỡ được.

Vương Xu trả lời khí phách:

“Chính là như vậy. Không có gì hơn!”

“Được rồi. Ta còn nghĩ đệ có cảm giác khác với Tề nhị tiểu thư. Nếu quả thật như vậy thì hôn sự của ta và Tề đại tiểu thư hoãn lại một chút cũng không sao.”

Tề gia gả một nữ nhi cho hoàng thất, đó gọi là hoàng ân chiếu cố. Còn nếu cả hai nữ nhi của Tề gia đều gả cho hoàng thất, vậy gọi là cây to đón gió.

Tống Lẫm chính trực lại có trực giác nhạy bén hơn nhiều so với Vương Xu. Không sợ Hoàng Thượng đồng ý, chỉ sợ thế lực khác sẽ không ngồi yên. Cho nên mà nói, Tề gia phải gả cũng chỉ có thể gả một người. Nếu đệ đệ này của hắn thật sự có ý, hắn không ngại hy sinh hôn sự của mình một chút, nhường đường cho đệ đệ.

Vương Xu nghe xong sắc mặt lập tức đại biến, buột miệng thốt ra:

“Đừng! Thật sự không phải như huynh nghĩ. Huynh nghe đệ giải thích, đệ cùng nàng ấy thật sự không có gì!”

Ai, lời này nghe qua sao lại có chút kì quái?

- -----------

LinhLan601: Đến đây ta muốn giải thích cho các nàng một chút về nhân vật Tề Mẫn Thục. Qua mấy chương đầu hẳn các nàng cũng thấy nhân vật này là nhân vật phản diện, kiểu nữ thứ xấu xa vì không cam lòng mà hãm hại, tước đoạt cuộc sống của đích tỷ. Vì vậy mà ngay từ đầu, từ ngữ dùng để miêu tả về Tề Mẫn Thục thường mang hơi hướm tiêu cực. Ví như thay vì gọi "nàng" thì ta để là "nàng ta". Dẫu sao thì đây cũng là người gián tiếp đẩy Tề Thục Dục lên con đường chết sớm vì u buồn, đau khổ,... Nếu xưng "nàng" thì ôn hòa quá. Và đến chương này, thông qua lời nhận xét của nữ chính Vương Xu, Tề Mẫn Thục hoàn toàn không phải là loại nữ phụ ác độc đến tận xương, không thể thay đổi. Kỳ thực, nếu các nàng chú ý một số chi tiết thì cũng thấy được bản chất Tề Mẫn Thục vốn không xấu, chỉ là do hoàn cảnh, áp lực từ sự bất công giữa đích-thứ nên lâu ngày mới sinh ra những suy nghĩ ghen ghét, vặn vẹo, từ đó dẫn đến các hành vi tiêu cực.

Và vì thế, bắt đầu từ chương sau, từ ngữ nói về Tề Mẫn Thục ta sẽ để lại là "nàng" nhé. Mong các nàng không nghĩ ta để sai nha ^^~

~~Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ. Đừng quên vote và cmt thắc mắc của các nàng nhé!! ≧﹏≦

19/3/2019

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play