Em Là Gì Của Anh!
...
“Phịch”
“Ào”
Nguyên xô nước bẩn dội lên thân hình nhỏ bé của Hướng Dương làm cô ngã
phịch xuống sàn một cách đau đớn, nguyên cả người ướt nhẹp và bốc thứ
mùi của nước cống thải. Nét mặt Hướng Dương tái mép như không còn giọt
máu.
- Tao nói cho mày nghe lần nữa, lát kiểm tra môn toán, mày
không được làm hết bài mà phải làm dùm bọn tao biết chưa. Mày không được điểm cao hơn Hồng Mỹ biết chưa?
Tuyết Lê quát lớn, vẻ mặt hầm hồ
dữ tợn trước mặt Hướng Dương rồi thay đổi 180 độ mỉm cười, nịnh bợ Hồng
Mỹ - một học sinh có thứ hạng học tập cao nhất nhì trong lớp.
-
Tại sao tôi phải làm thấp hơn Hồng Mỹ, rồi còn làm bài dùm cho các người chứ? Trong khi khả năng tôi đủ để vượt trội hơn bạn đấy Hồng Mỹ, mà vì
bạn của bạn cứ dìm tôi mãi.
“Chát”
Một cái tát nháng lửa
giáng xuống mặt Hướng Dương, in hằn năm ngón tay bỏng rát khi cô nói
thẳng những gì mình cần nói. Đã vậy cô còn bị những đứa đó ném trứng gà
vào người lia lịa một cách không thương tiếc.
- Này, Lê à, bạn có
hơi quá rồi đấy? Mấy bạn làm bạn ấy bẩn rồi kìa, rồi còn bốc mùi nước
thải ống cống nữa, trông hôi quá nhưng mình thích.
Hồng Mỹ nói
giọng giả tạo, tỏ ra thương hại Hướng Dương, rồi cùng nhau đùa cợt Hướng Dương. Cô không biết làm gì chỉ im lặng mà chịu đựng, hai tay siết chặt lại cùng giọt nước mắt rơi xuống khi bị bọn nó ăn hiếp.
- Cho mày ăn thêm trứng gà thối nữa này, đậu hủ thối này, ném tiếp đi tụi bay để
lát nữa nó còn có sức làm bài cho chúng ta nữa chứ?
Bọn họ cứ tiếp tục ném, Hướng Dương thì cam chịu hứng hết.
- Ê, Lê ơi, nhìn kìa. Cậu có thấy cậu thanh niên đang bước tới không? Đẹp trai quá đi mất.
Hồng Mỹ giãn căng đôi đồng tử nhìn cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng có in
lô gô của trường đang bước tới, vẻ mặt vô cùng thanh tú cùng với chiều
cao nổi trội. Tuyết Lê cùng bọn tay chân của mình dừng lại mọi động tác
nhìn về phía cậu thanh niên đó với ánh mắt to tròn ngạc nhiên.
Cậu đi lướt ngang qua họ thì chợt dừng lại khiến họ như đứng hình, ánh mắt
nhìn về Hướng Dương với bộ dạng thê thảm hơn bao giờ hết, đầu tóc ướt
nhẹp còn dính vài đồ ăn thừa trên tóc. Cậu không quan tâm mà đút tay vào túi quần lạnh lùng bước đi.
- Ê, các cậu hình như cậu ấy là học
sinh mới chuyển vào lớp mình đấy, mới nãy nhìn bảng tên có ghi lớp 12A1, không phải là bọn mình học sao. Còn nữa tên cậu ấy là Dương đấy.
Hồng Mỹ không thể kìm nén cảm xúc của mình khi thấy một người đẹp trai như thế.
- Hình như giống tên con Hướng Dương này thì phải? Thôi mặc kệ đi, chạy về lớp xem sao.
…
Lớp 12A1.
Cả lớp đều trở nên ồn ào đến lạ thường, bao nhiêu ánh mắt của những nữ
sinh trong lớp đều hướng về phía Dương, trong khi nam sinh thì chẳng mấy quan tâm. Chỉ biết rằng, mấy bọn con gái lớp này đều mê trai. Dương cứ
ngồi bơ ra đó với nét mặt lạnh lùng, mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt, điện
thoại đang chĩa vào cậu.
- Cả lớp có mau im lặng không? Ồn ào quá
rồi đấy? Lấy giấy ra chuẩn bị làm bài kiểm tra. À, Khánh Dương, em cũng
làm luôn nha, chắc bài này em cũng đã học rồi.
Thầy giáo lên tiếng khiến cả lớp im bật, vội ngồi ngay ngắn chuẩn bị kiểm tra. Hướng Dương
từ ngoài bước vào lớp trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, mái tóc cô
bết lại vì nước, cô đã phải làm trôi đi những thứ dơ bẩn trên người nên
mới vô lớp trễ.
- Này, Hướng Dương! Sao em lúc nào cũng vô lớp trễ vậy hả? Mau về chỗ ngồi đi, chuẩn bị kiểm tra.
Hướng Dương nhanh chóng đi về chỗ ngồi của mình khi bị thầy mắng. Nhưng
khi đi xuống lớp thì cô bị Tuyết Lê gạt chân ngã nhào xuống nền, cả lớp
cười phá lên.
- Ui trời ơi, xin lỗi nha. Mình không có cố ý đâu, tại mắt bạn để trên trời nên mới không thấy chân mình thôi.
Tuyết lê nói giọng đểu cợt, rồi trên nỗi đau của người khác. Hướng Dương
gượng người chống tay đứng dậy, mặc cho cổ tay phải cô đang bầm tín sưng tấy lên nhưng cố gắng nghiến răng mà chịu đựng đi tới chỗ ngồi của
mình, nhưng chỗ cô lại bị người khác ngồi mất.
- Này, cậu gì đó, có thể vào trong ngồi được không, đây là chỗ của tôi!
Hướng Dương nhìn Khánh Dương nói với giọng nghiêm túc nhưng đáp lại lời cô là cái nhìn thờ ơ của cậu.
- Chỗ tôi đã ngồi là của tôi.
Hướng Dương thở phắt một cái đầy ậm
ực, ở trong cái lớp này chỉ có cô là bị bọn họ ăn hiếp mà thôi. Cô đi
vào chỗ ngồi bên cạnh Khánh Dương, nhanh chóng lấy túi bút nhưng cô lại
vụng về làm rơi tè le dưới sàn. “Sao số mình xui vậy trời, thôi kệ đi.”
Đã bắt đầu làm bài, mà tay cô đau dữ dội, đã vậy không có bút viết nên
giật lấy cây bút trong tay Khánh Dương đang viết khiến cậu ngơ ra nhìn
cô.
- Cho tôi mượn đi, lát trả cho.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT