"Nương nương, Ngự Thư Phòng bên kia truyền tin tức Hoàng Thượng cho triệu kiến Thục phi nương nương."

Từ Tuệ kinh ngạc, "Thục Phi? Hoàng Thượng cho gọi nàng làm cái gì?"

"Nô tài không biết nhưng nô tài nghe nói Hoàng Thượng giống như muốn đích thân thẩm vấn chuyện cái chết của Vương Hạ Thị, hơn nữa, Cấm U Phủ bên kia nghe nói có chứng cứ chứng minh Tuệ Thần vô tội."

"Ngươi nói cái gì!" Từ Tuệ chụp bàn hét.

Liễu Lam Nhi đứng lên, có chút hoảng hốt.

"Nương nương, không xong rồi!"

"Có chuyện gì mà lại hô to gọi nhỏ?"

"Nô tỳ đáng chết, nương nương thứ tội."

Từ Tuệ lạnh mặt nói: "Nói! Chuyện gì?"

"Nương nương, Cấm U Phủ đem Tịch Tần bắt lại điều tra rồi."

Liễu Lam Nhi cùng Từ Tuệ khiếp sợ nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất, theo sau vô lực ngã ngồi trên ghế, tâm hoảng ý loạn sợ hãi không biết người tiếp theo không biết có phải là mình hay không? Lúc này Ngự Thư Phòng lại là một mảnh an tĩnh. (* Duyệt Nhi có chuyện các ngươi tưởng được toàn thây chắc?)

"Hoàng Thượng, đã đến giờ Mùi, không bằng người dùng ngự thiện thôi."

Lãnh Diệc Hiên liếc mắt nhìn Tôn Đạo Toàn một cái, ngay sau đó nhìn về phía bàn chất đầy đồ ăn, một chén thức ăn kỳ lạ lọt vào mặt Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên kích động đứng lên đi đến bên bàn ngự thiện, thấy trong chén chính là sủi cảo, Lãnh Diệc Hiên không đành lòng nhớ tới một màn tươi đẹp trước đây, tâm tình thật lâu không thể giữ bình tĩnh.

"Ngự thiện là ai làm?"

"Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng người quên mất mỗi tháng ngày mười lăm người tất sẽ ăn sủi cảo, vì thế cố tình nói Tuệ... Tuệ Thần đem cách làm dạy cho Ngự Thiện Phòng."

Đúng rồi, là có chuyện như vậy. Lãnh Diệc Hiên nhớ rõ lần đầu tiên ăn được món sủi cảo kia, lại là mỹ vị sau đó mỗi rằm là lại ăn một chén sủi cảo, hôm nay lại là mười lăm, từ lần Duyệt mất tích đã gần ba tháng, Duyệt, người có nhớ ta không?

Lãnh Diệc Hiên thương cảm toàn bộ dừng trên mặt của Tôn Đạo Toàn, Tôn Đạo Toàn cúi đầu, aizzz... Duyệt chủ tử, người cần phải bình an không có chuyện gì a! Bằng không....

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Vân Vương điện hạ, Tả tướng đại nhân, Lãnh vệ Sở đại nhân cầu kiến."

Lãnh Diệc Hiên thu hồi xúc động, mặt không biểu tình nói: "Tuyên."

Lãnh Vân Diệu, Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà tiến vào Ngự Thư Phòng, đầu tiên là thỉnh an theo sau lại nghe Sở Hà hội báo về cái chết của Vương Ngọc, Tiêu Sở Nhiên cùng Lãnh Vân Diệu yên lặng lắng nghe, trong thời gian ngắn Ngự Thư Phòng áp lực đến nỗi suýt chút nữa làm Tôn Đạo Toàn nghẹn chết.

Tôn Đạo Toàn vội vàng lui ra phía sau Ngự Thư Phòng, cũng phân phó người khác không đước tới gần, chính là ai biết còn chưa có phân phó xong liền có một binh sĩ chạy tới.

"Chuyện gì?"

"Tôn công công, ở đây có thư từ nói là cho Hoàng Thượng."

Tôn Đạo Toàn lấy qua một ống trúc giản dị, phát hiện bên trong là một tờ giấy, vội vàng lấy tờ giấy ra, khi nhìn thấy mấy chữ trên bức thư, Tôn Đạo Toàn nghiêng ngả lảo đảo tiến vào Ngự Thư Phòng.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!"

Lãnh Diệc Hiên nhìn về phía Tôn Đạo Toàn vội vàng chạy tới, có chút bất mãn, "Chuyện gì?"

"Hoàng Thượng, nô tài....nô tài....." Tôn Đạo Toàn mới mặc kệ chính mình có đắc tội Lãnh Diệc Hiên hay không, vội vàng đem ống trúc đưa cho Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên nhìn nhìn ống trúc, kinh ngạc hỏi: "Cái gì đây?"

"Hoàng Thượng, nô tài đã từng thấy qua chữ viết của Tuệ Thần, chỉ sợ...."

Một câu Tuệ Thần làm mọi người sợ ngây ra, Lãnh Diệc Hiên vội vàng mở ống trúc ra, mặt chữ kia làm cho Lãnh Diệc Hiên giây phút đọc đó tim như ngừng đập, chờ khi điều chỉnh tốt tâm tình, Lãnh Diệc Hiên mới lộ ra biểu tình nhu hòa mà ba tháng nay chưa từng xuất hiện, có chút nức nở nói: "Duyệt, ta liền biết ngươi còn sống, ngươi nhất định tồn tại."

Một câu này của Lãnh Diệc Hiên làm cả Ngự Thư Phòng như oanh tạc, Tiêu Sở Nhiên khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, Lãnh Vân Diệu vẻ mặt không thể tin được, Sở Hà đồng dạng cũng trợn mắt há mồm.

Bừng tỉnh, Tiêu Sở Nhiên kích động tiến lên dò hỏi: "Hoàng Thượng, người...người nói Tuệ Thần...hắn, hắn...."

"Hắn còn sống." Lãnh Diệc Hiên cười nhạt trở lại, năm chặt phong thư trong tay, cảm xúc có chút không xong nói: "Trẫm tìm Duyệt thật lâu, hỏi thăm vô số địa phương vẫn không thu hoạch được gì, hôm nay..."

"Ông trời có mắt a! Duyệt Quân hắn....hắn...." Tiêu Sở Nhiên đã nhịn không được chảy xuống nước mắt, kỳ thật gần đây quá áp lực, mặc kệ là Lãnh Diệc Hiên hay là những người khác, đều bởi vì Hà Duyệt rời xuống Huyền Nhai sống chết không rõ, nếu không phải còn ôm một tia hy vọng, chỉ sợ...

"Hoàng Thượng, không biết Tuệ Thần ở nơi nào?"

Sở Hà nói vậy làm Lãnh Diệc Hiên hoàn hồn, lại một lần nữa đọc kỹ lá thư, từng câu từng chữ bao hàm vuôn vàn bình an cùng tưởng niệm, biết được hài tử của bọn họ không có việc gì, Lãnh Diệc Hiên tươi cười thật lâu, mắt cũng ánh lên vè trong suốt.

Lãnh Vân Diệu thấy đệ đệ mình như vậy liền biết không có chuyện gì, cũng lộ ra nụ cười cợt nhã đã lâu không thấy, duỗi tay cầm lấy tay Tiêu Sở Nhiên nói: "Hoàng Thượng, chất nhi tương lai của bản vương khỏe mạnh đi?"

Lãnh Diệc Hiên nhìn về phía Lãnh Vân Diệu, Lãnh Diệc Hiên rõ ràng từ khi Hà Duyệt xảy ra chuyện không may, Tiêu Sở Nhiên cùng Lãnh Vân Diệu giống như trải qua hố băng lạnh nhạt, phản phất như chưa từng quen biết nhau, Lãnh Diệc Hiên biết đây là bọn họ đem chuyện của Hà Duyệt đổ hết lên đầu mình.

"Duyệt nói hắn không sao, chất nhi tương lai của ngươi cũng mạnh khỏe, chỉ là hiện tại thân thể không bằng như trước cần phải ở Tuyết Dương Thành điều dưỡng một thời gian."

Thân thể không bằng như trước, chính là nói bị thương, đúng rồi, Hà Duyệt vỗn dị bị thương nặng, "Hoàng Thượng, dược liệu bên ngoài tóm lại cũng không bằng ở hoàng cung, bản vương nguyện tự mình đi Tuyết Dương Thành một chuyến."

Kỳ thật Lãnh Vân Diệu tự tiến cử lần này chính là muốn lấy công chuộc tội, dù sao cũng là hắn để Hà Duyệt xuất cung, hiện tại lúc đưa Hà Duyệt hồi cung cũng là chuyện đương nhiên.

Lãnh Diệc Hiên kỳ thật cũng có ý đón Hà Duyệt về cung nhưng suy xét đến đường xá xa xôi, Hà Duyệt thân thể lại còn chưa khỏe, Lãnh Diệc Hiên không quá yên tâm.

"Nếu Hoàng Thượng không yên tâm thì ta phái ngự y đi theo cùng."

Tiêu Sở Nhiên đề nghị này không tồi, ngay cả Sở Hà cũng thấy có thể, nhưng muốn bí mật hành động, rốt cuộc Tuệ Thần hiện tại đang phải bị giam lỏng ở Tử Cúc Điện mà không phải là Tuyết Dương Thành xa xôi.

"Báo...... khởi bẩm Hoàng Thượng, tám trăm dặm cấp báo, Thanh Loan Quốc đã tập kết thiên quân vạn mã đang có ý tiếp cận biên giới nước ta."

Cấp báo đầu tiên làm mọi người vui sướng bây giờ lại chuyển thành nghiêm cẩn, phẫn nộ. Lãnh Diệc Hiên nắm chặt tờ giấy trong tay, uy nghiêm nói: "Lập tức triệu kiến các đại thần đến Ngự Thư Phòng nghị sự."

"Vâng." Tôn Đạo Toàn nhận được mệnh lệnh vội vàng chạy ra Ngự Thư Phòng, đi truyền thánh chỉ.

Mà lúc này trong Ngự Thư Phòng, Lãnh Diệc Hiên đem thư tín đặt vào trong tay áo, nghiêm túc nói: "Chuyện của Duyệt tạm thời không nói nữa, chúng ta trước nói chuyện Thanh Loan Quốc cố ý gây sự."

Thanh Loan Quốc ngo ngoe rục rịch, Huyền Minh Quốc khẩn trương, mà Hà Duyệt ở Phủ Tướng quân cái gì cũng không biết thậm chí ở trong Bạch Sương Thành có điều lạ gì hắn cũng không biết, Hà Duyệt không liền an tâm điều dưỡng thai nhi.

Ở Tử Mạch Quốc được nửa tháng, khí sắc của Hà Duyệt coi như khôi phục, Phượng Dạ mỗi lần thấy Hà Duyệt đều gật đầu nói tốt. Hà Duyệt không trả lời chính là cấp đối phương ánh mắt xem thường, Hà Duyệt không thèm nhìn Phượng Dạ, Tần Phong cũng không hiểu được liền nhịn không hỏi.

"Tướng quân có trong phủ không?"

"Tướng quân đang ở trong cung khả năng tối nay mới về, chủ tử chính là yêu cầu cái gì?"

Hà Duyệt đối với nha hoàn hầu hạ mình lắc đầu theo sau đứng dậy chất lên mình thật nhiều lớp áo dày đi vườn mai dạo một chút, thẳng đến giờ Mùi Tần Phong mới trở về.

Tần Phong nhìn thấy Hà Duyệt trực tiếp mở miệng nói: "Hà công tử."

"Tướng quân vẫn là kêu tên ta là được, nghe công tử có chút quái quái."

"Vậy Hà Duyệt cũng kêu ta Tần Phong là được."

Hà Duyệt gật đầu, "Tần Phong chính là có chuyện gì muốn nói?"

"Điện hạ hôm nay trong cung có yến tiệc, phái ta thông báo người một tiếng, cùng ta tiến cung."

Tiến cung, nghe thấy hai từ này Hà Duyệt nhịn không được nhíu mày, cười cười nói: "Ta vẫn là không nên đi, ta là Lân nhi mà tiến cung ắt có hiểu lầm."

Điểm này cũng là những gì Tần Phong suy nghĩ, nhưng là....

"Duyệt Quân chẳng lẽ muốn thoái thác ta hoài sao?"

"Phượng Dạ!" Hà Duyệt nhìn thấy hôm nay Phượng Dạ mặc một thân minh hoàng sắc mặt trên thuê kim long đồ án thực sự làm người ngờ vực, hơn nữa nhìn trận thế phía sau thấy thế nào cũng không giống cái tên cà lơ phất phơ bình thường.

Tần Phong chắp tay nói: "Hoàng Thượng, thần vô năng, thỉnh người trách tội."

Hoàng Thượng? Hà Duyệt bị Tần Phong mở miệng làm dọa tới, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Hà Duyệt tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuệ vạn vạn tuế."

"Ngươi sao lại khách khí với ta như vậy?"

"Hoàng Thượng nói đùa, Hoàng Thượng chính là thiên tử, Hà Duyệt chỉ là Lân nhi Huyền Minh Quốc, sao có thể cùng Hoàng Thượng xưng ta người được, này là chiết sát Hà Duyệt rồi."

Thân phận biến đổi, cái gì cũng đều thay đổi, tính cả Hà Duyệt đối với hắn khách khách khí khí, tuy rằng hắn không muốn thấy nhưng đây cũng là điều cần thiết.

"Trẫm tới đây chính là muốn mời bạn cũ cùng trẫm vui chơi, không biết Duyệt Quân có nguyện cùng trẫm vào cung?"

Đây mới chính là mục đích của người này đi! Kháo, Hà Duyệt sắp bị Phượng Dạ làm tức chết, nhưng đối mặt là Hoàng Đế Tử Mạch Quốc, Hà Duyệt thật không dám cho Phượng Dạ xem sắc mặt nhưng thân phận của bọn họ cũng không tính là bạn bè bình thường.

"Ta..."

"Nếu ngươi thật sự không muốn đi, trẫm cũng không cưỡng bách ngươi."

Hà Duyệt khiếp sợ nhìn Phượng Dạ, ánh mắt Phượng Dạ nghiêm túc, nếu hắn không đi, Phượng Dạ liền xoay người rời đi, chính là....

"Nhìn thấy sao? Hoàng Thượng hảo si tình, tự mình tới Tướng quân phủ mời, ta còn chưa bào giờ thấy Hoàng Thượng đối với phi tần nào như thế."

"Cũng đúng, bất quá vị Lân nhi kia thật là đẹp mắt, tuy là Lân nhi ngoại quốc nhưng có thể trở thành người của Hoàng Thượng..."

"Hừ, thật không muốn sống nữa!"

Bọn cung nữ nô tài nói chuyện với nhau toàn bộ đều lọt vào tai Hà Duyệt, Phượng Dạ này đăng cơ chưa lâu liền tự mình ra đây đón hắn, nếu lúc này hắn không đồng ý chỉ sợ.... Không chỉ là vấn đề mặt mũi.

Than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Hoàng Thượng nếu không chê Hà Duyệt thất lễ, ta...."

"Ngươi nguyện ý cùng trẫm tiến cung?" Phượng Dạ kích động bắt lấy tay Hà Duyệt.

Hà Duyệt nhìn chằm chằm tay Phượng Dạ, Phượng Dạ nhanh chóng buông tay, ý cười nói: "Được, người tới, hộ tống quý nhân tiến cung."

"Tuân chỉ."

Hà Duyệt được hai cung nữ đỡ theo sau Phượng Dạ ra khỏi Tướng quân phủ, các bá tánh chờ đã lâu cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng Lân nhi trong lời đồn trong Tướng quân phủ.

"Thật sự là xinh đẹp."

"Cũng không phải vậy, Lân nhi xinh đẹp như vậy ở Tử Mạch Quốc ta cũng không nhiều lắm a!"

"Hoàng Thượng tự mình tới đón vị Lân nhi này, nói vậy Hoàng Thượng nhất định rất thích người này."

"Không phải là muốn phong làm Hoàng Hậu đấy chứ?"

Hoàng Hậu gì đó Hà Duyệt nghe đặc biệt chói tai, mẹ nó, lão tử bất quá là tiến cung ăn một bữa cơm, đến mức đó sao? Bất quá, nếu là Hà Duyệt biết được lần tiến cùng này xong sẽ không được ra cung, có đánh chết hắn cụng không đồng ý với Phượng Dạ tiến vào ổ sói a.

(*Mấy cưng nghĩ tình thánh của chúng ta sẽ làm ra chuyện gì?)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play