"Duyệt..."

Thanh âm quen thuộc tiến vào tai, Hà Duyệt khẩn cấp nghiên đầu nhìn lại.

Chu Tử Hoa buông Hà Duyệt ra, thấy Lãnh Diệc Hiên kích động tiến lên ôm lấy Hà Duyệt, hình ảnh này thật sâu kích thích đáy lòng Chu Tử Hoa.

Chu Tử Hoa bỏ qua một bên tầm mắt không nhìn đến nữa, thẳng đến khi Mộ Dung Bách lôi kéo Chu Tử Hoa, Chu Tử Hoa mới cùng đối phương rời đi nơi này để lại hai người Lãnh Diệc Hiên cùng Hà Duyệt.

Hà Duyệt sau khi được hương vị quen thuộc mới chân chính yên tâm, mở miệng nói: "Diệc Hiên, ta không có việc gì..."

Lãnh Diệc Hiên đẩy Hà Duyệt ra, xác nhận Hà Duyệt thật không có chuyện gì mới nhẹ nhàng thở một hơi, nhưng bộ mặt vô biểu tình vẫn thật nghiêm túc, "Nói có trẫm nghe đã xảy ra chuyện gì?"

Hà Duyệt biết không thể để Lãnh Diệc Hiên biết chuyện của Tề Tử Tiêu, chỉ có thể dấu diếm cười nói: "Một hắc y nhân che mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, ta lúc ấy bị dọa choáng váng, hoàn toàn không biết hắn muốn làm cái gì cũng may Tử Hoa đến kịp lúc tên hắc y nhân kia mới rời đi."

Hắc y nhân che mặt? Lãnh Diệc Hiên nghĩ tới hai chữ sát thủ, trong mắt lộ ra sát khí đồng dạng làm Hà Duyệt sợ hãi, Hà Duyệt vội vàng trấn an nói: "Diệc Hiên, có thể đối phương nhận sai người, ngươi xem hắn cũng không có đối với ta gây cái bất lợi gì không phải sao?"

Lãnh Diệc Hiên vì không muốn dọa đến Hà Duyệt, thu hồi sát khí, lại một lần nữa ôm người vào trong lồng ngực, nháy mắt sát khí lại ùa về mãnh liệt hơn, nhìn ra được Lãnh Diệc Hiên đối với những người có ý muốn làm hại Hà Duyệt thì phẫn nộ bao nhiêu.

Chuyện hắc y nhân che mặt tập kích Hà Duyệt cũng không có truyền ra ngoài, rốt cuộc chuyện này rất hệ trọng, Lãnh Diệc Hiên đem việc này đè ép xuống dưới, chỉ có Lãnh Vân Diệu, Tiêu Sở Nhiên, Chu Tử Hoa cùng Mộ Dung Bách biết.

Trở lại hoàng cung, Hà Duyệt đi Long Thần Điện, cùng Lãnh Diệc Hiên dây dưa một đêm mới ngủ, cũng may mai là Thiên Tự Chương ngày thứ hai, cả nước cùng chúc mừng, khai thương tặng lương, cùng phi thị hậu cung không có bất cứ quan hệ nào, Hà Duyệt cũng có một ngày thanh nhàn, ngoan ngoãn nằm ở Xích Nguyệt Điện.

"Duyệt Nhi, ta sẽ không từ bỏ..." Hà Duyệt nhớ tới câu nói cuối cùng của Tề Tử Tiêu trước khi rời đi mà phiền lòng, Hà Duyệt rất rõ ràng, người kia tuyệt đối không từ bỏ, sớm muộn gì cũng tới tìm hắn, nhưng Hà Duyệt không muốn dính líu gì đến người này, không chẳng thấy có lỗi gì với đối phương.

Hắn đúng thật không phải "Hà Duyệt" mà Tề Tử Tiêu thích, hắn chỉ là người chiếm lấy thế xác của người mà Tề Tử Tiêu thích mà thôi, nói như thế cũng chính là không muốn đinh dán đến đoạn tình cảm trước đây của chủ thể này, nếu để Lãnh Diệc Hiên biết được "Hà Duyệt" trước đây có tư tình, phỏng chừng hắn cũng hết đường chối cãi.

"Aizzz..."

"Chủ tử, hôm nay rất nóng, chi bằng ở trong điện nghỉ ngơi."

Hà Duyệt duỗi tay che khuất đôi mắt, nhìn nhìn không trung, lại một lần nữa thở dài sau đó tiến vào nội điện.

"Chủ tử, người của Từ An Điện cho truyền."

Hà Duyệt ngồi thẳng thân thể, nhìn ma ma nghiêm nghị tâm phúc bên người Thái Hậu tiến điện hướng Hà Duyệt hành lễ thỉnh an nói: "Duyệt Quý Khanh, Thái Hậu có chỉ, truyền người đến Từ An Điện một chuyến."

Lữ Thái Hậu này lại muốn chơi cái gì? Nhưng Hà Duyệt không có khả năng cự tuyệt đành phải mở miệng cười nói: "Phiền toái ma ma dẫn đường."

Vị ma ma mặt vô biểu tình xoay người rời đi, Hà Duyệt cùng Thải Hà bước theo ma ma tới Từ An Điện.

Hiện tại trong Từ An Điện, các vị phi thị phân vị so với hắn cao hơn đã tụ tập đông đủ ở đây rồi, Hà Duyệt dạo bước đi trước hướng Lữ Thái Hậu thỉnh an: "Thần thị tham kiên Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế vạn phúc."

"Đứng lên đi!" Lữ Thái Hậu vẫn luôn không thích Hà Duyệt cho nên khẩu khí cũng chẳng mấy tốt, Hà Duyệt cũng không để ý, cất bước đi đến bên người Tuệ Thần, dư quang liếc nhìn gương mặt của những người khác, một bộ dáng bình tĩnh, Hà Duyệt nhịn không được nhướng mày, Lữ Thái Hậu triệu tập bọn họ đến đây làm cái gì?

"Hôm nay gọi các ngươi đến đây chính là vì chuyện Thiên Sơn quỳ lạy ngày mai."

Nghe được Lữ Thái Hậu nói Hà Duyệt mới nhận ra ngày mai là Thiên Tự Chương ngày cuối cùng, cũng chính là Thiê Sơn quỳ lạy.

"Bản cung sau khi suy đi tính lại hơn nữa được các vị phi thị khác đề cử, Duyệt Quý Khanh sẽ cùng Hoàng Thượng đi Thiên Sơn tế bái."

Hà Duyệt trừng lớn đôi mắt, một bộ dáng không thể tin được nhìn Lữ Thái Hậu, theo sau vội vàng tiến lên quỳ trên mặt đất nói: "Thận thị tự nhận học tài thô thiển, khó hoàn thành trọng trách này, thỉnh Thái Hậu minh giám."

"Duyệt Quý Khanh khiêm tốn rồi, luận phẩm đức, Duyệt Quý Khanh có thể văn có thể võ, cung quy lễ giáo lại càng là tấm gương của hậu cung, hơn nữa tế thiên ngày đó còn được phật quang hộ thể, Thiên Sơn quỳ lạy ngày mai không phải ngươi thì còn ai thích hợp?" Từ Tuệ miệng cười nói làm Hà Duyệt không nhịn được cảm thấy chói mắt, còn chưa mở miệng phản bác, Hoa Thần bên cạnh đã thét to: "Duyệt Quý Khanh, ta cùng các vị phi thị ở đây đều đề cừ ngươi, ngươi không được để Thái Hậu thất vọng!"

Đem Thái Hậu ra chính là không cho Hà Duyệt một đường lui nào, Hà Duyệt trong lòng mắng một câu "Thao!", lúc sau mặt không biểu tình quỳ xuống lĩnh chỉ, "Thần thị chắc chắn không phụ sở vọng của Thái Hậu."

Lữ Thái Hậu gật đầu, "Duyệt Quý Khanh, bản cung tin tưởng ngươi sẽ đem chuyện này làm tốt."

Âm mưu, này tuyệt đối là âm mưu, nhiệm vụ trọng đại như vậy, Đức Phi cùng Hoa Thần thế nhưng không xâu xé nhau tranh giành mà ngược lại ăn ý đề cử hắn đi, đây không phải có âm mưu thì là cái gì?

Từ Từ An Điện đi ra, Hà Duyệt cùng các phi thị khác giả dối hỏi thăm vài câu cũng không có về Xích Nguyệt Điện mà là di giá đến Ngự Thư Phòng, trong Ngự Thư Phòng, Lãnh Diệc Hiên chính là đang cùng Tiêu Sở Nhiên bản luận về chế độ khoa cử, thấy Tôn Đạo Toàn bẩm báo Hà Duyệt tới liền ân chuẩn cho hắn tiến vào.

Hà Duyệt đầu tiên là hướng Tiêu Sở Nhiên gật gật đầu, sau đó hướng Lãnh Diệc Hiên hành lễ, "Hoàng Thượng, Thần thị có việc bẩm báo."

Hà Duyệt thế nhưng có việc tìm đến, điều này làm Lãnh Diệc Hiên cùng Tiêu Sở Nhiên kinh ngạc, Lãnh Diệc Hiên cười nói: "Ái thị có chuyện gì muốn bẩm báo?"

"Thần thị vừa mới nhận được Thái Hậu khâm điển, ngày mai Thiên Sơn quỳ bái Thần thị sẽ đi cùng Hoàng Thượng."

Tiêu Sở Nhiên kinh dị, Lãnh Diệc Hiên cũng cả kinh theo sau ánh mắt trầm thấp không biết đang suy nghĩ cái gì, Tiêu Sở Nhiên thở dài một tiếng sau đó nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên lạnh lùng nói: "Việc này trẫm không thể thay đổi, đành làm phiền ái thị vất vả một ngày."

Hoàng Thượng cũng không có quyền thay đổi? Tiêu Sở Nhiên đứng ra giải thích nói: "Duyệt Quân, đây là quy củ của Huyền Minh Quốc, nếu hậu cung không có Quân Thị hay Hoàng Hậu chỉ đành giao cho Thái Hậu quyết định, Hoàng Thượng không có quyền xem vào."

Vậy là không giải quyết được gì rồi, Hà Duyệt kéo kéo khóe miệng, sau đó hành lễ với Lãnh Diệc Hiên, "Thần thị chắc chắn không làm Thái Hậu thật vọng, Thần thị cáo lui."

Lãnh Diệc Hiên cũng không giữ người lại, chờ Hà Duyệt ra ngoài rồi mới lạnh mặt, Tiêu Sở Nhiên nhưng thật ra tập mãi thành quen nên không hiếm lạ gì, "Thần không ngờ Duyệt Quý Khanh sẽ cùng người đi Thiên Sơn tế bái."

Lãnh Diệc Hiên cười lạnh một tiếng, "Trẫm chính là muốn nhìn xem bọn chúng có thể làm ra cái trò xiếc gì!" Thiên Tự Chương ngày thứ ba chung quy vẫn là Hà Duyệt cùng Lãnh Diệc Hiên đi tế bái.

---Hôm sau---

Hà Duyệt sáng sớm rời giường rửa mặt chải đầu, mặc vào tơ lụa hồng đen, mái tóc đen dài được dựng thẳng lên bằng một sợi lụa đỏ, sau khi rời Xích Nguyệt Điện liền đi đến Huyền Vũ Môn, cùng Hoàng Thượng nhận lấy bách quan thỉnh an rồi lên xe ngựa đi Thiên Sơn.

Thiên Sơn ở vùng ngoại ô Phục Tương Thành cách Đồng Thành một dãy núi cao, địa hình cao hơn nữa ở đỉnh núi còn có thể vừa vặn nhìn được Khánh Dương Cung, vì thế Minh Đế khai quốc liền ở chỗ này lập miếu thờ, mỗi lần tới Thiên Tự Chương sẽ đích thân đi thần miếu quỳ bái.

Đứng ở lưng chừng núi nhìn xuống, thấy bậc thang đã càng cao dần, Hà Duyệt cảm thấy chân có chút mềm nhũn, thấy Lãnh Diệc Hiên vươn tay đến đây, Hà Duyệt bắt lấy, hai người cùng cất bước lên dãy bậc thang càng ngày càng cao đi đến đỉnh.

Văn võ bá quan cùng hậu cung phi thị chỉ có thể nhìn thân ảnh hai người ở phía xa thẳng đến khi hai người mờ dần rồi biến mất.

Hà Duyệt cảm thấy chân mỏi nhừ nhưng vẫn không ngừng bò, rất muốn dừng lại, Lãnh Diệc Hiên hoàn toàn không cho chính là kéo tay hắn băng thêm cả ngàn bậc thang nữa, không ở trước bậc thềm cuối cùng nằm liệt xuống Hà Duyệt đã cảm thấy may mắn lắm rồi.

Lãnh Diệc Hiên cười cười, theo sau nhìn đến hòa thượng đi ra từ thần miếu cũng chính là Quang Minh đại sư vẫn luôn chủ trì Thiên Sơn lễ bái.

Quang Minh đại sư dạo bước đến trước mặt Lãnh Diệc Hiên, khom lưng hành lễ nói: "Tham kiến Hoàng Thượng."

"Đại sư miễn lễ, hôm nay làm phiền đại sự rồi."

"A di đà phật." Quang Minh đại sư nện bước dời đi, duỗi tay nói: "Hoàng Thượng, mời."

Lãnh Diệc Hiên nhanh chóng hướng thần miếu đi đến, Hà Duyệt theo sát phía sau, tiến vào thần miếu, tượng Kim Bích Huy Hoàng Phật trang nghiêm túc mục sừng sững trước mặt, chung quanh là tượng của mười tám vị La Hán, mà ở trước tượng phật nơi chính điện chính là để thờ phục các vị quốc chủ Huyền Minh Quốc.

Hà Duyệt nhanh chóng cùng Lãnh Diệc Hiên quỳ xuống, thành tâm khấn vái ta dập đầu, ba quỳ lạy, theo sau được Quang Minh đại sư dẫn đường, dâng hương, lại một lần nữa dập đầu mới rời chính điện đi đến Phật đường.

Phật đường là nơi thờ bức họa Quan Âm, bên trong gỗ đàn hương huân, hai miếng đệm kim sắc mềm mại, Hà Duyệt chớp chớp mắt, mở miệng dò hỏi: "Hoàng Thượng, chúng ta phải ở nơi này đến giờ Tý sao?"

"Ái thị cảm thấy quạnh quẽ?"

Cũng không phải vậy, hiện tại cùng giống như đón giao thừa, Hà Duyệt quỳ gối xuống một cái đệm hương bồ, nhắm mắt dưỡng thần hướng về phía bức họa Quan Âm, Lãnh Diệc Hiên cười cười sau đó cũng làm theo hành động của Hà Duyệt, nhắm mắt tịnh tâm.

Thời gian thật mau liền qua một nửa, Hà Duyệt đang đói bụng đầu cũng choáng vàng hoa mắt, eo đau gối mỏi, mới mở mắt ra nhìn nhoài phòng, không trung cũng vừa chỉ hơi u ám, đây chính là nói hắn còn phải quỳ thêm mấy canh giờ a!

"Mệt mỏi liền nằm một lát."

Hà Duyệt nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, bĩu môi, "Ngươi đừng hại ta!"

"Yên tâm, trẫm đã cùng tổ tiên nói qua, tổ tiên sẽ không trách ngươi."

Hà Duyệt kinh dị một chút, vội vàng quỳ lại cho tốt, nếu không phải hắn đã từng xuyên không, Hà Duyệt có đánh chết cũng không tin đến chuyện quỷ thần, nhưng cũng đã xuyên rồi, hơn nữa ngày hôm trước phát sinh dị tượng kia, Hà Duyệt có không muốn tin cũng khó.

Cũng may dày vò mấy canh giờ cũng vì một hồi chuông ngân lên mà kết thúc, Hà Duyệt mệt mỏi ngã nằm trên mặt đất, Lãnh Diệc Hiên tiến đến xoa chân cho Hà Duyệt, Hà Duyệt xấu hổ vội vàng đứng dậy.

Đi hướng ra ngoài phòng, Quang Minh đại sư cũng đã đợi bên ngoài rất lâu, khom lưng hành lễ nói: "Hoàng Thượng, cơm chay đã chuần bị tốt, thỉnh Hoàng Thượng, Duyệt Quý Khanh di giá đến phòng ăn dùng bữa."

"Ân, đại sư, làm phiền ngài."

"Hoàng Thượng, Duyệt Quý Khanh mời..."

Cuối cùng cũng có cơm ăn, bụng đều đẽ bẹp dí từ lâu, Hà Duyệt cao hừng cười cười, vừa mới nhấc chân liền nghe thấy một âm thanh kỳ quái, Hà Duyệt nhanh chóng đẩy Lãnh Diệc Hiên ra, "Hoàng Thượng, cẩn thận!"

"Vèo! Phanh!"

Một mũi tên vừng vàng cắm vào cây cột, Hà Duyệt trên lưng phát lạnh hô: "Người tới, có thích khách!"

Hà Duyệt vừa mới rống xong, một đám hắc y nhân xuất hiện trong viện, tất cả cùng ăn ý hướng mũi đeo đến hướng Hà Duyệt, Lãnh Diệc Hiên nhìn thấy những người này đều nhằm vào Hà Duyệt, phẫn nộ tiến lên công kích đạp cho một tên thích khác ngã nhào, sau đó một phát bay lên, đoạt thanh đao từ trên tay tên thích khách, bắt đầu múa đao giết người.

Ánh đao lập lòe khắp thần miếu, mùi máu tanh nồng đậm làm Hà Duyệt thực bất an, loại bất an này không phải xuất phát từ chính mình mà là xuất phát từ Lãnh Diệc Hiên.

Lãnh Diệc Hiên một đao lại giết được một người thật làm cho Hà Duyệt mở mang tầm mắt, Hà Duyệt vẫn luôn cho rằng Lãnh Diệc Hiên chỉ biết một chút võ công, hiện giờ xem ra....hắn nghĩ sai rồi, hoàn toàn sai rồi.

"Duyệt Quý Khanh, thỉnh người cùng bần tăng rời đi."

"Chính là Hoàng Thượng hắn...."

"Đông!"

Hà Duyệt kinh ngạc khi bên cạnh mình đã xuất hiện một hắc y nhân bịt mặt, ánh mắt quen thuộc kia nói cho Hà Duyệt biết người này là ai, còn chưa kịp mở miệng đối phương đã cho Hà Duyệt một kích ngay cổ, Hà Duyệt chỉ có thể hôn mê ngã vào trong ngực của hắc y nhân.

Lúc này Lãnh Diệc Hiên đã chú ý tới Hà Duyệt có nguy hiểm, nhưng vẫn chậm chân một bước, hắc y nhân kia đã nhanh chóng ôm Hà Duyệt biến mất trong sân.

(*Hắc y nhân kia là ai a?)

(Quà chị Hằng Nga tặng mấy cưng dịp Trung Thu đây. 😚😚)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play