Bọ cung nữ nô tài đều nơm nớp lo sợ làm chuyện chính mình, mỗi một bước đi đều hết sức cẩn thận đặc biệt là những người hầu hạ Hà Duyệt trong nội điện, ngự y Lý Minh đi tới hội chẩn cả người đều đã ướt mồ hôi.
"Thế nào?"
Lý thái y hướng Lãnh Diệc Hiên chắp tay, "Hồi Hoàng Thượng, thân thể Duyệt Khanh không ngại, vết thương trên mặt tuy rằng vũ khí sắc bén gây nên nhưng vết thương không sâu chỉ cần bôi thuốc trị thương vài ngày là khỏi."
"Trẫm không muốn thấy vết thương."
"Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm, lão thần sẽ ở thuốc mỡ tăng thêm nồng độ ắt không lưu lại sẹo."
Lãnh Diệc Hiên gật đầu, theo sau phất phất tay, Lý thái y quỳ lạy rời đi, Lãnh Diệc Hiên cầm tay Hà Duyệt, ánh mắt thương tiếc mở miệng nói: "Tôn Đạo Toàn, truyền ý chỉ của trẫm, phong Duyệt Khanh làm Duyệt Quý Khanh, hạ ban hoàng kim trăm lượng, tơ lụa mười sấp, ngọc thạch một rương, dạ minh châu một quả."
Tôn Đạo Toàn nghe xong đầu tiên là cả kinh nhưng rất nhanh khom lưng lãnh chỉ, "Nô tài tuân chỉ." Này cũng coi như trong họa được phúc đi, không đúng, Hoàng Thượng đau lòng Duyệt Khanh như vậy, cũng không đúng, phải là Duyệt Quý Khanh chủ tử, tấn chức là chuyện sớm hay muộn bất quá hôm nay gặp nạn được tấn chức vẫn là làm Tôn Đạo Toàn ngoài dự đoán.
"Các ngươi đi xuống đi."
"Nô tài/ nô tỳ tuân chỉ."
Tôn Đạo Toàn cùng một đám cung nữ nô tài rời đi, cửa đóng được một khắc, Lãnh Diệc Hiên khom lưng bên tai Hà Duyệt nhẹ gọi, "Trẫm biết ngươi tỉnh."
Hà Duyệt mở to mắt, nhìn nhìn chung quanh không có ai mới thở ra một hơi ngay sau đó cúi đầu xin lỗi, "Thực xin lỗi, là ta không cẩn thận mới....." Lãnh Diệc Hiên đột nhiên ôm lấy dọa Hà Duyệt nhảy dựng, nghi hoặc hô: "Diệc Hiên...."
"Ngươi muốn hù chết ta đúng không?"
Hà Duyệt không hiểu, Lãnh Diệc Hiên vươn tay sờ sờ vết thương trên mặt Hà Duyệt, "Cho dù ngươi không bị thương trẫm vẫn luôn tin tưởng ngươi."
Ngạch, quả nhiên Lãnh Diệc Hiên biết dụng ý của hắn, Hà Duyệt gật đầu trầm mặc nói: "Ta không muốn cho ngươi thêm phiền toái, Diệc Hiên, liền tính ngươi tin tưởng ta, cũng không đảm bảo người khác sẽ tin tưởng ta, cho dù ngươi có áp xuống chuyện này nhưng những lời đồn đại vớ vẩn vẫn ở đó."
Sự tin tưởng rất quan trọng nhưng có đôi khi những lời ra tiếng vào không đơn giản là ngươi tin tưởng ta là có thể xong chuyện.
Trong mắt Lãnh Diệc Hiên hiện lên một tia sát ý, theo sau ôn nhu nói với Hà Duyệt, "Chuyện này trẫm đã cho Mục Trì điều tra, ngươi hiện tại liền ngốc ở cung điện hảo hảo điều dưỡng đi."
Mục Trì Lương Thần, nói đến lần trước ăn một tát từ người đó Hà Duyệt liền rất ít khi gặp mặt hay nói chuyện qua, không thể tưởng tượng được chuyện này còn phải phiền toái đến Mục Trì, Hà Duyệt thở dài một tiếng nói: "Ta muốn chính mình điều tra việc này."
Lãnh Diệc Hiên ngẩng đầu lên thấy trong mắt Hà Duyệt ánh lên sự nghiêm túc, hắn nên vui hay nên buồn đây.... "Hoàng Thượng, thân ở hậu cung, người độc ác tàn nhẫn là chuyện thường tình, Hà Duyệt hắn đơn thuần nhưng không phải kẻ ngốc, nên ra tay hắn tuyệt không nương tay, khi đó Hiên Nhi đừng ghét bỏ hắn a!" Ký ức từ Thái Thị phủ hồi cung vẫn rất mới mẻ, hiện giờ xem ra, không ai đơn thuần mãi!
Gật gật đầu sau đó vươn tay ôm lấy Hà Duyệt, "Mặc kệ ngươi trở nên như thế nào, lòng ta vẫn luôn hướng về ngươi."
"Diệc Hiên, ngươi nói cái gì?"
"Trẫm có nói gì sao?"
Hà Duyệt kinh ngạc, chẳng lẽ hắn nghe lầm? Lãnh Diệc Hiên cong cong khóe miệng, hôn hôn trán Hà Duyệt, nói: "Trẫm còn có tấu chương cần xử lý, ái thị hảo hảo nghỉ ngơi, ngày khác trẫm lại đến xem ngươi."
Hà Duyệt gật gật đầu, nằm xuống nhìn bóng dáng Lãnh Diệc Hiên rời đi, cùng lúc Thải Hà tiến vào mới đứng dậy nghiêm túc nói: "Thải Hà, ngươi đi tra xem cung nữ giả truyền thánh chỉ Thái Hậu hôm qua là ai, là cung nữ của cung điện nào, mặc khác, hôm nay lúc bị đánh ngất ta hoảng hốt thấy nô tài bên người Diệp Cốc Dịch, ngươi cũng đi tra xem Diệp Cốc Dịch sáng nay đã làm những gì?"
"Chủ tử yên tâm, Tử Ngọc đã ra tay tra xét, muộn nhất ngày mai liền có kết quả." Thời điểm Thải Hà đưa ly trà lên cho Hà Duyệt lại tiếp tục nói: "Hơn nũa Hoàng Thượng đã hạ lệnh cho Lương Thần đi tra, Lương Thần là người ra sao chủ tử cũng yên tâm."
Mà sự thật chứng minh Thải Hà nói rất đúng, bất quá hai ngày sau chuyện này đã được điều tra chỉ thiếu điều bẩm báo Hoàng Thượng, Thải Hà từ trong miệng Tử Ngọc biết được Lương Thần bên kia tự mình giải quyết chuyện này mà Hà Duyệt nhìn cái tên bắt mắt trên mặt giấy, bắt lấy tờ giấy, ánh mắt phẫn nộ nói: "Chuyện này trước trình lên cho Hoàng Thượng."
"Chủ tử là muốn..."
Hà Duyệt liếc nhìn Thải Hà một cái, hung hăng trảo nát tờ giấy trong tay, điều này làm Thải Hà cùng Tử Ngọc biết chủ tử nhà các nàng thật sự tức giận.
Nghỉ ngơi mấy ngày Hà Duyệt mới biết Hoàng Thượng tấn phong mình lên làm Quý Khanh nhưng Hà Duyệt đối với việc này cũng chẳng mấy hứng thú, mặt vô biểu tình tiến vào Lan Tích Điện thỉnh an.
Thượng Quan Tuyết nhìn thấy Hà Duyệt không bị thương tổn nào trong lòng liền khó chịu, bất quá sắc mặt vẫn rất hòa nhã thân thiện giả vờ thăm hỏi: "Thân thể Duyệt Quý Khanh vừa mới tốt lên, nên nghỉ ngơi điều dưỡng nhiều hơn mới phải, nếu thiếu cái gì cứ tới nói với bản quân."
"Đa tạ Hoa Thần ca ca quan tâm, hôm qua Hoàng Thượng hạ ban không ít thuốc bổ cũng chẳng thiếu gì, nếu thật sự thiếu đệ đệ nhất định sẽ hướng Hoa Thần ca ca thình xin."
Thượng Quan Tuyết run rẩy khóe miệng, bộ mặt giả dối cười cười, "Đều tan đi."
"Thần thị cáo lui."
Hà Duyệt trước hết xoay người rời đi hoàn toàn không cho Hoa Thần mặt mũi, mà theo sát đó chính là Lương Thần, lúc ra khỏi Lan Tích Điện, Hà Duyệt hướng Mục Trì hành lễ: "Hà Duyệt cảm tạ Lương Thần."
"Bản quân chỉ là phụng mệnh hành sự, không cần nói cảm ơn."
"Không, Hà Duyệt nghe nói chính vì chuyện ngày hôm đó mà làm Lương Thần hao tâm tổn trí, Hà Duyệt cảm thấy hổ thẹn."
"Duyệt Quý Khanh người cũng đừng tự trách, đã xảy ra chuyện này cũng không phải ý muốn của người." Một vị Viên Trung Thị được tấn phong không lâu mở miệng nói.
"Không sai, kẻ hãm hại Duyệt ca ca đều không được chết tử tế." Mộ Dung Bách thưc đơn thuần nói, lại làm cho Diệp Cốc Dịch mới bước ra ngoài Lan Tích Điện liền lập tức biến sắc mặt.
Hà Duyệt cũng phát hiện Diệp Cốc Dịch, những người khác cũng chú ý tới, âm thanh ầm ĩ liền trở nên im lặng, Diệp Cốc Dịch liếc mắt nhìn một đám người chung quanh, biết được trừ bỏ Hà Duyệt phẫn nộ ra những người còn lại đều là làm ngơ cũng không có bất luận ai tiến kên cùng hắn giao hảo.
Cũng khó trách, gần đây có quá nhiều lời đồn Diệp Cốc Dịch hãm hại Hà Duyệt, cho dù không có chứng cứ nhưng cứ như vậy truyền qua người này sang người khác, khó bảo toàn không người khác nghi ngờ Diệp Cốc Dịch.
Ánh mắt Hà Duyệt no đủ tức giận, trên mặt một bộ tươi cười châm chọc, nện bước chậm rãi tiến lên tới gần Diệp Cốc Dịch, Diệp Cốc Dịch nhíu mày không biết Hà Duyệt đây là đang muốn làm cái gì nhưng vẫn thật bình tĩnh nhìn Hà Duyệt bước đến thẳng đến khi đối phương đã gần trong gang tấc.
"Nghe nói ngày đó Tuệ Thần giúp ta không ít, Hà Duyệt ở đây cảm tạ Tuệ Thần."
Câu nói này nào có chút lòng biết ơn nào, rõ ràng chính là châm chọc, Diệp Cốc Dịch từ biểu tình dối trá này có thể thấy được, Hà Duyệt đã biết được chính mình hãm hại hắn, nhưng sao bây giờ lại thế này? Không có chứng cứ liền không thể định tội, Diệp Cốc Dịch cũng không sợ hãi nữa giơ lên nụ cười nhàn nhạt, "Làm sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy? Có thể được Duyệt Quý Khanh cảm tạ thật sự là chiết sát ta rồi." (làm tổn thọ đó.)
"Chiết sát? Cũng đúng, làm người thiện lương sẽ không sợ người khác chiết sát mà đoản mệnh, nói vậy xem ra chắc Tuệ Thần hẳn là sẽ không sợ lòng biết ơn của Hà Duyệt chiết sát Tuệ Thần sống ít hơn vài năm đi!"
Diệp Cốc Dịch mất tươi cười, những người khác nghe xong kinh dị hít một hơi khí lạnh, Hà Duyệt không có để ý đến ánh mắt người khác, cất bước tới gần sát bên Diệp Cốc Dịch, nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương nói nhỏ: "Muốn người khác không biết trừ phi mình không làm, Tuệ Thần nên để ý nửa đêm có quỷ đến gõ cửa."
Diệp Cốc Dịch toàn thân run rẩy lảo đảo vài bước, công công bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ lấy, Hà Duyệt nhìn chằm chằm tên công công đang khom người run rẩy, cười lạnh một tiếng sau đó xoay người hô: "Thải Hà, hồi cung."
Thải Hà cười trôm sau đó vội vàng tiến lên đỡ lấy Hà Duyệt, khi chuẩn bị rời đi, một cái cung nữ chạy vội va vào người Hà Duyệt, Thải Hà rống giận: "Vội vội vàng vàng làm cái gì? Ngươi là khi nào vào cung mà không biết quy củ?"
Cung nữ nhìn thấy người mình đụng trúng chính là Hà Duyệt liền vội quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ, "Quý Khanh chủ tử tha mạng, nô tỳ ở Lan Tích Điện, nô tỳ có chuyện mấu chốt muốn hội báo cho Hoa Thần chủ tử mới va phải Duyệt Quý Khanh, thỉnh Duyệt Quý Khanh tha tội."
"Thôi được rồi, ngươi cũng không phải cố ý, về sau cẩn thận một chút."
"Cảm ơn Quý Khanh."
Lúc này Lương Thần vẫn chưa rời đi, dò hỏi: "Ngươi gấp gáp như vậy là có chuyện gì?"
Cung nữ thấy Lương Thần cùng các vị nam thị khác đều ở chỗ này, liền không có do dự trả lời: "Là..là Tây Khu truyền đến tin tức, nói...nói...."
"Nói cái gì?" Thượng Quan Tuyết từ Lan Tích Điện đi ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Cung nữ vội vàng cúi đầu, run rẩy trả lời, "Hồi chủ tử, là...là Vương Chiêu Nghi của Đào Cam Điện, nàng..nàng..."
"Nàng làm sao vậy?" Vương Ngọc kích động tiến lên hỏi.
Cung nữ toàn thân run rẩy trả lời, "Nàng...nàng mang thai."
Mang thai!!! Hà Duyệt trừng lớn đôi mắt, không thể tin được điều mà chính mình nghe được, Vương Lộ mang thai, sao có thể? Lãnh Diệc Hiên khi nào thì qua Đào Cam Điện?
"Ngươi nói cái gì, lặp lại cho ta!"
Cung nữ run rẩy trả lời: "Nô tỳ nghe cung nữ bên Đào Cam Điện nói Vương Chiêu Nghi gần đây ăn không ngon, khi thì nôn mửa, sau khi thái ý chẩn bệnh nói cái thai đã được hai tháng."
"Chủ tử/ Hoa Thần..."
Hà Duyệt nhìn sắc mặt Thượng Quan Tuyết trắng bệch, phỏng chừng chuyện này đối với hắn có bao nhiêu đả kích, kỳ thật không chỉ Hoa Thần, hiện tại cả hậu cung nghe Vương Lộ mang thai sắc mặt đều không tốt, chỉ sợ Đức Phi đã phẫn nộ đập nát không biết bao nhiêu cái chén rồi."
Mang thai hai tháng, hắn tới cái thế giới này bất quá mới bốn tháng, cùng Lãnh Diệc Hiên thổ lộ tình cảm cũng chỉ hơn một tháng, như vậy hài tử trong bụng Vương Lộ hơn phân nửa chính là.... Hà Duyệt nắm tay thật chắt, Thải Hà chú ý thấy vội vàng tiến lên nói: "Chủ tử, việc này quá trùng hợp, nói không chừng chính là thái y chẩn đoán sai a!"
"Không sai, nhất định là khám sai, con tiện nhân Vương Lộ đó sao có thể hoài long loại được!" Thượng Quan Tuyết phẫn nộ quát, tâm tình hắn hiện tại mới mặc kệ những nam thị khác chung quanh.
Hắn không tin, nếu Hà Duyệt mang thai hắn còn tin, rốt cuộc Hoàng Thượng đi Xích Nguyệt Điện số lần vô kể, nhưng Cam Đào Điện kia chỉ sợ một năm còn chưa đến vài lần, Thượng Quan Tuyết đánh chết cũng không tin.
"Đi, cấp vị quản sự Tây Khu Đức Phi kia thông báo một tiếng, bản quân phải mau lên đến xem ả Vương Chiêu Nghi kia là có cái bệnh gì!"
"Hoa Thần, hiện tại ngươi tới đó sẽ có người cho rằng ngươi đang có ý đồ xấu, chờ Đức Phi bên kia xác nhận rồi đi cũng không muộn." Mục Trì khuyên.
Thượng Quan Tuyết bình tĩnh ngẫm lại, gật đầu, "Là bản quân bồng bột. Các ngươi đều trở về đi! Nếu không có chuyện gì quan trọng không cho phép đi ra ngoài, bản quân muốn nhìn xem, tiện nhân này có mang thai thật hay không?"
Thượng Quan Tuyết phất tay áo trở về, các nam thị khác cũng lần lượt rời đi, Hà Duyệt sau khi hành lễ với Mục Trì cũng ra về.
Trên đường trở về, chỗ nào cũng có người châu đầu ghé tai, các cung nữ vội vội vàng vàng giống như trong cung có chuyện lớn gì sắp xảy ra vậy..... Chẳng lẽ Vương Lộ thật sự mang thai?!?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT