Hậu cung nam thị nữ phi lần lượt thỉnh an,vẻ mặt của Hoa Thần cùng Đức Phi đều dối trá cười cười miễn lễ, chờ đến khi Hà Duyệt đến cách đó không xa, hai người đều mất tươi cười, làm cho những nam thị nữ phi lần đầu tới Hòa Hương Viên rất khó hiểu, nháy mắt nghị luận lại nhảy lên.
Cũng không biết là nữ tửu lớn mật nào nó Hà Duyệt vô lễ, coi rẻ hậu cung, không khí nháy mắt cứng đờ lên, mà Hòa Hương Viên cũng an tĩnh không một tiếng kêu.
Hà Duyệt tiến lên trước vài bước đối với Đức Phi cùng Hoa Thần hành lễ, "Hà Duyệt cấp Đức Phi nương nương, Hoa Thần chủ tử thỉnh an."
Đức Phi cùng Hoa Thần trái phải đều nhìn không thuận mắt Hà Duyệt, cho nên ý như theo ý tưởng của Hà Duyệt cùng một ít người, Đức Phi cùng Hoa Thần khẳng định sẽ làm khó Hà Duyệt, nhưng mà ý muốn chính là Hoa Thần tự mình tiến lên nâng Hà Duyệt dậy, vẻ mặt tươi cười nói:"Duyệt Quân mau mau miễn lễ."
Hà Duyệt tuy rằng nỗ lực khống chế chính mình lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng đôi mắt vẫn bại lộ ra bên ngoài, trong lòng nghi vấn không biết Thượng quan Tuyết muốn làm cái gì, sắc mặt lại bình tĩnh thỉnh an cảm tạ.
Từ Tuệ vẻ mặt ôn hòa tươi cười tiến lên, lôi kéo cánh tay Hà Duyệt nói: "Nghe nói đệ đệ trước đó không lâu bệnh nặng, thân thể thế nhưng đã khỏe chưa?"
Không biết vì cái gì, Hà Duyệt cảm giác toàn thân nổi da gà một đống, tâm phát lạnh kéo kéo khóe miệng, "Cảm tạ Đức Phi nương nương quan tâm, Hà Duyệt đã không còn trở ngại."
"Hoàng Thượng chính là thực lo lắng bệnh tình của đệ đệ, hiện giờ đã không sao, Hoàng Thượng chắc chắn cao hứng."
Hà Duyệt đối với vẻ mặt quan tâm của Từ Tuệ cảm thấy khó hiểu, không biết nên nói cái gì, đành phải im lặng trầm mặc, nhưng thật ra Hiền Phi Liễu Lam Nhi không chịu được ngồi im dành xuất khẩu nói:"Cũng không biết gần đây hậu cung bị làm sao nữa? Bệnh dịch không ngừng, mấy năm trước Quý Khanh mới bị bệnh hại, hiện giờ Duyệt Thượng Thị cũng vậy, tỷ tỷ, ta thấy nên tìm thời điểm thích hợp tìm cái pháp sư tới làm phép xem sao."
Pháp sư làm pháp sự trừ tà ở Huyền Minh Quốc này cũng không có gì kỳ quái, Hoàng Đế đương triều cũng không phản đối nhưng đặt ở hoàn cảnh này mà nói thì chính là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói cả đám Đông Khu là một bọn ma ốm chỉ biết tai họa cho Hoàng Thượng, Hoa Thần hôm nay cũng coi như có đầu óc, phản bác nói: "Hiền Phi, cái gì nên nói cái gì không nên nói chẳng lẽ ngươi chưa từng học qua?"
Liễu Lam Nhi bị Thượng Quan Tuyết cho một rống cũng coi như ngoan ngoãn, lặng lẽ lui ra sau không dám hé răng, Hoa Thần lại không vui, biến tướng nói: "Nói làm pháp sự không bằng cầu phúc, Tịch Tần hẳn là đối với việc này rất hiểu biết, không ngại nói thử xem sao?"
Hà Duyệt đem ánh mắt dời lên người Tưởng Di, một thân màu trắng, nhìn như mỹ nữ chốn tiên cảnh nhưng vẫn so với Du Quý Khanh đứng bên cạnh một chút, cùng với nụ cười kia, Hà Duyệt thực không thích người này.
Tưởng Di cười nhạt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cung kính nói: "Chuyện cầu phúc chỉ cần có tâm mới có thể đạt hiệu quả."
"Thành tâm tắc linh." Đức Phi mỉm cười gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Di, "Tịch Tần một năm không gặp, thể xác và tinh thần đều trở nên trầm ổn, Quý Khanh không ngại cứ học tập theo Tịch Tần."
Quả nhiên không phải người lương thiện, Hà Duyệt đối với Tưởng Di càng thêm không thích mà đối với Từ Tuệ lại coi rẻ, nhưng thật ra nhìn nhiều Du Quý Khanh nghĩ xem hắn sẽ trả lời thế nào, lại không biết Triệu Du chỉ nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, cũng không đáp lại, Từ Tuệ thấy vậy đành phải thôi, nói sang chuyện khác.
Đức Phi sẽ bỏ qua làm lơ người? Hà Duyệt có chút kinh ngạc, càng thêm đối với Triệu Du tồ mò, đại khái ánh mắt nhìn người quá mức rõ ràng, Triệu Du nhìn về phía Hà Duyệt, nhẹ cong khóe miệng, đối với Hà Duyệt nhàn nhạt cười.
Nụ cười này đem sắc mặt Triệu Du vẫn luôn tái nhợt thêm vài tia xinh đẹp, nói thêm vài tia xinh đẹp không có nghĩa là Triệu Du xấu, là nói bản thân Triệu Du là một bệnh mỹ nhân, mà nụ cười này càng làm cho người khác muốn che chở, quan tâm. Cũng thông qua nụ cười này Hà Duyệt cảm thấy Triệu Du bất đồng, ít nhất là đối với hắn không có địch ý, vì thế trong đám người đang phân tán, Hà Duyệt đi về hướng Triệu Du, hành lễ thỉnh an.
"Duyệt Thượng Thị không cần khách khí, khụ khụ......"
Hà Duyệt đỡ Triệu Du hướng bên ghế đá ngồi, "Không biết Quý Khanh mắc phải bệnh gì, vì sao lại ho khan không ngừng như vậy?"
Triệu Du vừa muốn mở miệng, lại bị cung nữ bên cạnh trước một bước đoạt đi, "Chủ tử là bị hãm hại, sau khi trúng độc thân thể liền vẫn luôn ho khan như vậy."
"Hồng Nhi......" Triệu Du mắt lạnh nói, Hồng Nhi vẻ mặt ủy khuất lui sang một bên.
Triệu Du thở dài một tiếng, nghiêng đầu nhìn về hướng Hà Duyệt, "Duyệt Quân chớ tin vào, thân thể bản quân khi còn nhỏ đã có bệnh căn, không đáng ngại."
Hà Duyệt cảm thấy Hồng Nhi không nói dối, trúng độc mấy lời này sao có thể nói bậy bạ? Nhưng Triệu Du vì sao lại trúng độc? Chẳng lẽ là bị người ám hại, chính là độc có thể tồn tại cũng không nhất định có bệnh căn gì, chẳng lẽ là độc mãn tính?
Nghĩ đến độc mãn tính, Hà Duyệt liền nhớ tới chính mình cũng từng mắc phải, đối với cái người Diệp Cốc Dịch hãm hại hắn kia càng thêm chán ghét, ánh mắt tức giận dẫn đến sự chú ý của Triệu Du, "Duyệt Quân......"
"A....Quý Khanh đã gọi Thái y xem qua chưa?"
"Xem qua rồi, Thái ý nói chủ tử trong cơ thể độc lâu năm, bây giờ muốn giải được độc vẫn có thể để lại bệnh căn, cho nên........."
"Hồng Nhi, khụ khụ......."
Hồng Nhi chạy nhanh tới vỗ vỗ lưng Triệu Du, Hà Duyệt cũng nhanh chóng tiến lên cho Triệu Du ly nước, Triệu Du cũng không khách khí, uống một chén nước xong mới thoải mái hơn, xin lỗi: "Duyệt Quân thứ lỗi."
"Quý Khanh vì sao phải xin lỗi, nên xin lỗi là ta, Hà Duyệt không hiểu chuyện, cứ hỏi mấy vấn đề kỳ quái."
Triệu Du cười lắc lắc đầu, "Ngươi cũng chỉ là quan tâm ta, đâu ra lỗi mà xin lỗi."
Hà Duyệt thấp mắt cười cười, đối với Triệu Du thâm minh đại nghĩa càng thêm thích, nhìn sắc mặt tái nhợt của đối phương, Hà Duyệt vẫn là tò mò hỏi: "Quý Khanh cùng Hoàng Thượng.......?"
Gương mặt vốn đang tươi cười giờ đây biến mất, thay vào đó là biểu tình thương tâm làm Hà Duyệt thấy thể đau lòng không thôi, cũng rất lo lắng, chẳng lẽ Triệu Du cùng Diệc Hiên có cái gì.............
Hà Duyệt không dám đoán, cũng may Triệu Du chưa nói, cười cười ẩn nấp đề tài này, Hà Duyệt liền lấy cái cớ rời đi. Cũng không biết có phải hay không vừa rồi Triệu Du không có trả lời hắn, Hà Duyệt có chút mất mát, tâm tình buồn bực nhìn cái gì cũng không vừa mắt, mấy đóa hoa xung quanh đều như chọc vào mắt Hà Duyệt, một chân dẫm dẫm xuống làm Tiêu Sở Nhiên buồn cười không ngừng.
"Là người phương nào chọc Duyệt Quân không cao hứng, thế nhưng làm Duyệt Quân cùng mấy bông hoa cãi nhau."
Bị người khác bắt lấy bộ dạng này, Hà Duyệt thật hết đường chối cãi, xấu hổ cười cười, hô: "Sở Nhiên!"
"Ha ha, hảo, không cười ngươi, vừa lúc gặp ngươi ta có một vài vấn đề muốn hỏi."Tiêu Sở Nhiên muốn hỏi vấn đề hơn phân nửa là không thoát khỏi quan hệ quốc sự.
"Về chuyện ruộng bậc thang phía nam, ta muốn hỏi một chút....." Quả nhiên, Lãnh Diệc Hiên thật may mắn khi có một vị quan lo lắng cho quốc gia như vậy, một thần tử trung thành, Hà Duyệt cũng không phân tâm, hảo hảo lắng nghe vấn đề Tiêu Sở Nhiên nói, cũng đại khái nói qua ý kiến của mình còn kết quả như thế nào chỉ sợ lúc đưa vào thực tiễn mới biết được, nhưng thấy Tiêu Sở Nhiên kia biểu tình cao hứng, nói vậy xem ra chuyến này thu hoạch không nhỏ a!
Hai người vui vẻ nói từ chuyện nước tới mấy chuyện vui khác, hoàn toàn không biết có người im ắng tới gần hai người, khi hai người phản ứng lại thì Lãnh Vân Diệu đã gần trong gan tấc, Hà Duyệt sợ tới mức kinh hô hai tiếng, nhưng thật mau hướng Lãnh Vân Diệu thỉnh an xin lỗi nói: "Thần thị thất lễ, thỉnh Vương gia thứ tội."
"Người không biết không có tội, bản vương tới đây là có việc tìm Tả tướng." Lãnh Vân Diệu vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Sở Nhiên.
Hà Duyệt tự lý giải là Lãnh Vân Diệu tìm Tiêu Sở Nhiên vì chuyện quốc sự cho nên không có vì ý đuổi người đi của Vân Vương mà sinh khí, nhưng chờ tới khi dư quang liếc về phía Tiêu Sở Nhiên lại không suy nghĩ như vậy nữa, biểu tình phản phất kia nói cho Hà Duyệt biết Tiêu Sở Nhiên không thích Lãnh Vân Diệu, mà Lãnh Vân Diệu xuất hiện tuyệt đối không có phải vì bàn chuyện quốc sự.
Cứ việc hiếu kỳ, cứ việc muốn hỏi nhưng Thải Hà cùng Tử Ngọc bên cạnh cũng không cho Hà Duyệt được đáp án, Hà Duyệt từ bỏ ý định lại ngoài ý muốn gặp Diệp Cốc Dịch.
"Duyệt Thượng Thị."
Hà Duyệt mặt vô biểu tình, "Tuệ Thần."
"Nghe nói cung quy lễ giáo của Duyệt Thượng Thị làm gương cho hậu cung nhưng hôm nay xem ra cũng chỉ là đồn đãi."
Hà Duyệt một chút cũng không để bụng lời trào phúng của Diệp Cốc Dịch, tiếp tục lạnh mặt, "Kia cũng phải tùy người mà đối đãi." Diệp Cốc Dịch mất sắc mặt, biểu tình kia giống như là nói ngươi đấy là có ý gì? Hà Duyệt cười khe vài tiếng, tới gần bên tai nói: "Ngươi nhớ kỹ, không có lửa sẽ không có khói."
Diệp Cốc Dịch bình tĩnh không thể hiện điều gì, Hà Duyệt mắt lạnh rời đi, hai người này giằng co nho nhỏ liền khiến đám người Đức Phi chú ý, Đức Phi cười tiến lên nói: "Nếu không nỗ lực, người này sớm muộn cũng sẽ đè bẹp ngươi!"
Diệp Cốc Dịch không ngốc, biết những lời của Hà Duyệt vừa rồi là có ý gì, nếu kế này không được vậy........... Một tia âm lãnh hiện lên trong đáy mắt của Diệp Cốc Dịch, Đức Phi trong lòng vừa ý gật gật đầu, cứ đấu đi, tốt nhất cùng nhau kéo xuống ngựa.
Ai cũng có tâm tư riêng, hậu cung phức tạp ngày hôm nay cũng là bài học cho đám tân nhân mới tới, Trịnh Giai Hoàn mất đi tươi cười, Mộ Dung Bách ngây thơ cũng lẳng lặng đứng ngốc đó không mở miệng nhưng ánh mắt vẫn không thoát ly được thân ảnh của Hà Duyệt.
Hà Duyệt ở trên người Diệp Cốc Dịch phát tiết bất mãn xong cũng biết chính mình có điểm kích động, không nên như thế, sau khi bình tĩnh, Hà Duyệt bảo trì trầm mặc đứng im một góc, so sánh với các nữ phi nam thị khác, nhìn Hà Duyệt có điểm thê lương.
Thải Hà cùng Tử Ngọc có chút lo lắng Hà Duyệt sẽ thương tâm, nhưng Hà Duyệt căn bản không để bụng, thanh danh của hắn tại hậu cung này vẫn luôn không tốt chỉ cần mấy người chân chính quân tâm mình là tốt rồi.
Bất quá Hà Duyệt cũng không ngờ Tưởng Di nữ nhân này lại đi lên cùng hắn bắt chuyện, những người biết quan sát đều biết Hà Duyệt không thích nàng.
"Duyệt Thượng Thị không hổ là tấm gương của hậu cung, tỷ tỷ ta đây rất bội phục."
"Tịch Tần nói đùa, Hà Duyệt sao có thể cùng Tịch Tần nương nương đánh đồng, nương nương thân phận cao quý, vẫn là không nên tự coi nhẹ bản thân mình."
Tưởng Di không nghĩ tới Hà Duyệt sẽ nói như thế, có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có nửa điểm sinh khí, mỉm cười cong cong khóe môi: "Duyệt Thượng Thị khiêm tốn rồi."
Hà Duyệt thật không hiểu Tịch Tần tìm hắn là có ý gì? Khen hắn, không giống, kết giao, càng không có khả năng, không nghĩ ra! Nhìn Tưởng Di rời đi cùng Liễu Lam Nhi nói chuyện với nhau, Hà Duyệt lắc đầu xoay người rời đi, cũng không biết có phải Vương Ngọc cố ý hay không, từ trong đám người chạy tới vừa vặn đem Hà Duyệt đụng ngã trên mặt đất.
"Chủ tử!" Thải Hà sốt ruột đỡ Hà Duyệt, Hà Duyệt cũng không bối rối mà là trước hết nhìn bàn tay, máu tươi chậm rãi chảy từ lòng bàn tay lan ra tứ phía, cúi đầu nhìn về phía hòn đá sắc nhọn, nháy mắt hết nói nổi, mẹ nó, trùng hợp xui xẻo như vậy?
Vương Ngọc thấy bàn tay Hà Duyệt đổ máu, sợ tới mức có chút hoảng loạn, nhưng Vương Lộ nhìn thấy Hà Duyệt bị thương nội tâm vui mừng, bất quá lúc biết được vết thương này là bút tích do đệ đệ mình làm ra, Vương Lộ lại khẩn trương hoảng loạn, nhanh chóng kéo Vương Ngọc lại xin lỗi, "Thỉnh Duyệt Thượng Thị thứ tội."
Một câu xin lỗi này rống đến kinh thiên động địa, động tác chung quanh nhất trí dồn về phía Hà Duyệt, Hà Duyệt nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, nhìn Vương Ngọc cùng Vương Lộ đang thất thố, Hà Duyệt càng nhíu chặt mày có chút không hiểu.
Đức Phi cùng Hoa Thần chú ý trên tay Hà Duyệt có điểm không thích hợp, liếc nhau, Đức Phi bước lên còn chưa được hai bước đã bị một âm thanh quen thuộc dọa cho cuống quít thu hồi chân.
"Hoàng Thượng giá lâm."
Tôn Đạo Toàn cung kính khom lưng đi ra sau một thân long bào vàng sắc, Đức Phi cùng Hoa Thần cùng các nữ phi nam thị cung kính quỳ xuống đất thỉnh an, "Thần thiếp/ Thần thị/ Thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng van tuế vạn vạn tuế."
"Bình thân."
"Tạ Hoàng Thượng." Lãnh Diệc Hiên thanh âm uy nghiêm làm cho một đám ngự nữ, hạ hầu kinh hồn tán đản, nhưng lại nhịn không được tò mò nhìn lên Hoàng Thượng khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong kia vài lần."
Đức Phi ôn nhu tươi cười tiến lên hướng Lãnh Diệc Hiên thỉnh an,Lãnh Diệc Hiên mắt lạnh nhìn nhìn Từ Tuệ, theo sau thu hồi hơi thở lạnh lùng, Từ Tuệ vì thế nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Hoàng Thượng....."
"Đức Phi ngươi tới nói cho trẫm, vì sao hôm nay Hòa Hương Viên lại khác ngày xưa như vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT