Tiêu Sở Nhiên chọn một gian tửu lâu gần đây, một sương phòng thượng đẳng, sau khi mang lên rượu cùng thức ăn tốt nhất lên, sau một khắc, Lãnh Diệc Hiên lôi kéo Hà Duyệt ngồi xuống, ôn nhu nói:" Duyệt, ngươi là ngay cả lời ta nói cũng không tin?"

Hà Duyệt muốn nói khônh có, nhưng lại lo lắng đến Tiêu Sở Nhiên bấy giờ vẫn bảo trì trầm mặc, nhìn thấy biểu tình bất an của Hà Duyệt, Tiêu Sở Nhiên lại cam đoan nói:" Diệc Quân, tuy nói ta và ngươi quen biết không lâu nhưng ngươi cũng có thể rõ ràng ta làm người thế nào, ta Tiêu Sở Nhiên cam đoan tuyệt không chk người khác biết chuyện này cho nên Duyệt Quân ngươi đừng sợ hãi, bằng không người nào đó lại lo lắng."

Một câu người nào đó thật sự làm Hà Duyệt hoảng sợ, nhìn đến biểu tình bình tĩnh của Lãnh Diệc Hiên cùng khuôn mặt tươi cười của Tiêu Sở Nhiên, đột nhiên phát giác chính mình thế nhưng lại đi lo nghĩ không đâu. Tựa như Tiêu Sở Nhiên nói, tuy rằng nhận thức không lâu nhưng đối phương là dạng người gì, hắn vẫn rất rõ ràng, bằng không Tiêu Sở Nhiên sẽ không vì chuyện cành đào kia mà giúp mình giải vây.

Nghĩ thông suốt, Hà Duyêth cũng không thấy trúc trắc nữa, lấy đôi đũa lên bắt đầu ăn cái này cái kia, Lãn Diệc Hiên cùng Tiêu Sở Nhiên thấy một màn như vậy cũng an tâm không ít, ít nhất là Tiêu Sở Nhiên an tâm, bằng không hắn cũng không dám cam đoan chừng sao Lãnh Diệc Hiên có cấp cho mình làm vài cái sự tình không thoải mái hay không.

"Khụ khụ... Sở Nhiên ta nhớ rõ ngươi bình thường cũng sẽ không tới mấy nơi náo nhiệt như này."

"Ai, Diệc Hiên, ngươi cũng biết đấy, Hoàng Thượng ra cho chúng ta nan đề quốc khố trống rỗng, ta thân là thừa tướng, không đi tìm cách giải quyết chỉ sợ Hoàng Thượng một khi mất hứng, đầu cũng chẳng còn." Tiêi Sở Nhiên rất là bình tĩnh nói, hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt muốn ăn thịt người của Lãnh Diệc Hiên.

Lãnh Diệc Hiên thu hồi tầm mắt, thay bằng một nụ cười giả dối nói:" Vậy Sở Nhiên ngươi có tìm ra cách giải quyết tốt nào chưa vì Hoàng Thượng phân ưu."

Tiêu Sở Nhiên liền không biết trả lời Lãnh Diệc Hiên như thế nào, đành phải ho nhẹ vài tiếng, chậm rãi nói:" Diệc Hiên ngươi cũng hiểu được, hoàn cảnh của Huyền Minh Quốc chúng ta trong tam quốc là tốt nhất nhưng lại không biết tại nông sản của chúng ta còn không bằng Thanh Loan Quốc, Thanh Loan Quốc là nước thiếu mưa nhiều gió, thế nhưng lương thực, thương mậu đều so với chúng ta mạnh hơn, càng không nói đến là quân đội mạnh hơn chúng ta rất nhiều."

Điểm này Lãnh Diệc Hiên rất rõ ràng, Thanh Loan Quốc từ trước tới nay vẫn là cái gai trong lòng của Lãnh Diệc Hiên, nếu không phải hiện tại quốc khố trống rỗng, dân chúng nghèo khổ, bằng không đã sớm tự mình xuất chinh thảo phạt. Cũng không biết là cái nguyên nhân gì mấy năm nay Thanh Loan Quốc vẫn thật an phận, cho nên hắn không có để ý.

Kết quả ảnh vệ phái đi trở về nói cho hắn biết Thanh Loan Quốc luôn luôn rèn luyện binh lực, này rõ ràng là điềm báo chuẩn bị xuất binh, mà một khi chiến tranh, lương thảo là vấn đề mấu chốt, nhưng là lương thực Huyền Minh Quốc càng ngày càng giảm, là cái vấn đề khó giải quyết.

Cái nhíu mày, biểu tình nghiêm túc hoàn hoàn chỉnh chỉnh rơi vào trong mắt Hà Duyệt đang ăn cơm, nhưng hắn cũng không có mở miệng nói chuyện, mà là tiếp tục nghe Tiêu Sở Nhiên nói:" Bỏ qua điểm ấy, hằng năm phía nam lũ lụt, phía bắc khô hạn cũng là vẫn đề mà chúng ta chưa giải quyết được, lại như thế nào đem ngân lượng dùng ra thu hồi lại?"

Lãnh Diệc Hiên nắm thật chặt tay, Tiêu Sở Nhiên nhìn thoáng qua Hà Duyệt, lập tức tiếp tục nói:" Diệc Hiên, có việc ta vẫn không cùng ngươi nói qua, nghe nói tiền cứu tế cho Tang Khúc Huyện phương bắc là quan ngân căn bản không phát tới tay dân chúng, mà theo ta thu thập được tin tức thì quan ngân này đã muốn bị các huyện quan thông đồng nhau chia cắt, còn thừa lại thì đổi lấy lương thực cấp cjo người dân đủ nửa tháng ăn."

Hà Duyệt cùng Lãnh Diệc Hiên đồng thời khiếp sợ nhìn Tiêu Sở Nhiên, Hà Duyệt thật không ngờ lại có việc quan lại tham ô như vậy, mà còn Lãnh Diệc Hiên là từ kinh ngạc khiếp sợ chuyển thành phẫn nộ rồi:" Oành". Một chưởng chụp lên bàn, cái bàn cùng bát đĩa chung quanh đồng loạt vỡ nát, Hà Duyệt sợ tới mức nín thở, nhanh chóng chạy nhanh uống một ngụm nước, thư thái muốn mở miệng nói Lãnh Diệc Hiên, nhưng nhìn đến biểu tình phẫn nộ như muốn giết người của Lãnh Diệc Hiên, trong lòng run sợ ngoãn ngoãn câm miệng ăn cơm của chính mình.

"Nếu như có chứng cớ ta cũng sẽ không đi ra mấy nơi này nghe ngóng, thứ ta vô năng, Diệc Hiên."

Hà Duyệt không hiểu tại sao Tiêu Sở Nhiên lại hướng Lãnh Diệc Hiên bồi tội, nhưng trái lại nghĩ đó có lẽ là cách ứng xử của thượng quan trên quan trường nên Hà Duyệt cũng không tò mò nữa, nháy mắt nhìn nhìn Tiêu Sở Nhiên lại nhìn nhìn Lãnh Diệc Hiên bất cần đùng đùng lửa giận.

Khô hạn cùng lũ lụt việc này nói khó cũng không phải là rất khó, Hà Duyệt tuy nói không thể nào chú ý tin tức nhưng tốt xấu là mấy cái sách giáo khoa cùng mình lải nha lải nhải mấy cái này cũng không ít, hơn nữa bằng hữu hằng ngày cũng hay nói về mấy đề tài tin tức cho nên giải quyết việc này cũng không phải là khó, nhưng làm Hà Duyệt cảm thấy phức tạp vẫn không nói là vì sợ chính mình nếu nói ra có làm cho hai người kia nghi ngờ vô căn cứ hay không, dù sao nơi này cũng không phải thế giới hiện đại mà là thế giới phong kiến cổ đại." Nếu sự tình là thật phải nghiêm trị, Sở Nhiên về viết một phần tấu thỉnh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng là một quân chủ anh minh ắt sẽ nghiêm tra việc này." Lãnh Diệc Hiên lạnh như băng nói, làm cho Hà Duyệt một bên nghe ngóng cảm thấy khiếp sợ, dù sao giờ khắc mà Lãnh Diệc Hiên nói câu kia rất có phong phạm Đế Vương.

Phong phạm Đế Vương, Hà Duyệt kích động lắc lắc đầu, suy nghĩ cái gì đâu? Như thế nào có thể đem khí chất Đế Vương dùng ở trên người Lãnh Diệc Hiên, quả thật là hồ đồ.

"Duyệt Quân lắc đầu là ý gì?"

"A..ta..ta không có ý gì, dù sao loại phần tử tham ô này nên hảo hảo trừng phạt, bằng không sớm hay muộn gì cũng bởi vì nhóm người này mà bại quốc." Hà Duyệt rất kiên định nói, lại đổi lấy Tiêu Sở Nhiên kinh ngạc chú mục cùng Lãnh Diệc Hiên nghi hoặc.

Bất quá Hà Duyệt không có chú ý tới biểu tình trên mặt Lãnh Diệc Hiên, chỉ hướng Tiêu Sở Nhiên cười cười, lập tức trầm mặc một hồi liền cúi đầu mở miệng nói:" Kỳ thật các ngươi làm phức tạp vấn đề cũng không phải là khônh có biện pháp giải quyết."

Lời này vừa ra, Lãnh Diệc Hiên cùng Tiêu Sở Nhiên đồng loạt kinh ngạc nhìn Hà Duyệt, Tiêu Sở Nhiên đã không muốn kìm lại tò mò hỏi:" Duyệt Quân lời này là ý gì? Chẳng lẽ ngươi có biện pháp giải quyết chuyện ngân quan?"

"Không... ta không phải nói đến sự kiện kia, ta cũng không hiểu cách giải quyết tham quan, ta nói là...." Lúc Hà Duyệt do dự chính mình có nên nói cho bọn họ ý tưởng của mình hay không, Lãnh Diệc Hiên trước một bước mở miệng nói:" Duyệt, ngươi có cái gì muốn nói thì cứ nói đi, nơi này bốn bề vắng lặng, ngươi cứ việc yên tâm."

Hà Duyệt được Lãnh Diệc Hiên an ủi thực sự lau đi một chút do dự cuối cùng, yên tâm lớn mật nói:" Các ngươi không phải vừa rồi nói việc lương thảo hằng nằm đều giảm bớt không tăng sao? Còn có khô hạn, lũ lụt chờ giải quyết sao?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ Duyệt Quân ngươi có biện pháp giải quyết vấn đề này." Tiêu Sở Nhiên kinh ngạc nói.

Hà Duyệt bị Tiêu Sở Nhiên, Lãnh Diệc Hiên nhìn chằm chằm làm chột dạ, "Khụ khụ, ta nhớ rõ Huyền Minh Quốc ở phía nam vùng núi nhiều." Tiêu Sở Nhiên cũng phối hợp gật đầu, Hà Duyệt cười nói:" Ta đoán lương thực không tăng phỏng chừng chính là bởi vì vấn đề vùng núi có đúng không?"

"Ngươi nói đúng vậy, vùng núi nhiều lắm, đất có thể sử dụng canh tác lại thiếu, nhưng lại bởi vì phía nam mùa mưa nhiều nên lượng lương thực thu hoạch được đã thiếu lại thiếu hơn." Tiêu Sở Nhiên ai thán nói.

Hà Duyệt gật gật đầu, "Ta đoán cũng phải, kỳ thật làm cho đồi núi nơi đây càng nhiều đất canh tác càng nhiều lương thực chỉ cần làm một chuyện."

"Chuyện gì?" Tiêu Sở Nhiên khẩn trương nói.

Hà Duyệt cười vươn ngón trỏ để vào trong nước trà, dùng nước ở trên bàn vẽ một ngọn núi, sau đó ở chung quanh núi vẽ rất nhiều hình dạng vòng tròn, cũng giải thích nói:" Đây là ruộng bậc thang dùng để gieo trồng ở đồi núi, ở nơi thiếu đất trồng cho nên chúng ta chỉ có thể mượn đất trên núi, mà ruộng bậc thang chính là một lựa chọn không tồi, mượn trâu cày ruộng, chọn hạt ngũ cốc tốt, tỉ mỉ bảo dưỡng, tưới tiêu hợp lý có thee thu hoạch vu thu to lớn.... Về phần xử lya lương thực, không ngại dùng guồng nước, phương pháp chế tác guồng nước chính là...." Hà Duyệt rất hăng hái giảng giải cách chế tác và chỗ tốt của guồng nước, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Lãnh Diệc Hiên nhìn Hà Duyệt lại khiếp sợ như vậy, khiếp sợ như là trước mắt mình này là một người xa lạ.

Tiêu Sở Nhiên chưa từng nghĩ tới vấn đề phức tạp mấy triều đại bọn họ đều không giải quyết được thế nhưng lại bị Hà Duyệt thoải mái giải quyết như vậy, nụ cười kia, tiếng nói kia phát ra từ miệng Hà Duyệt như là chuyện đương nhiên tầm thường, Tiêu Sở Nhiên sợ tới mức mờ mịt nhìn sang một bên Lãnh Diệc Hiên đang nhíu mày.

"Đương nhiên loại ruộng bậc thang này chỉ có thể dùng được ở vùng núi, về phần lãnh thổ bằng phẳng nếu là khô hạn thì nên gieo trồng ngô và tiểu mạch, hai loại cây nông nghiệp này thế nhưng lại rất chịu hạn, đương nhiên lúa gạo cũng là lựa chọn không tồi, mà ở địa phương khí hậu ôn hòa có thể trồng các loại hạt ngũ cốc, cây ngô, đậu nành gì đó."

"Về phần nạn lũ lụt cùng khô hạn phát sinh ở vài địa phương phỏng chừng là cùng các nhánh sông chưa được khai thông, nếu không ngại tu sửa đê đập, khai thông sông ngòi làm cho nước sông theo nơi khô hạn chảy tới, cứ như vậy cũng giải quyết được các địa phương bị hạn hán phức tạp, nếu sợ cản không nổi lũ lụt, không ngại lấy mấy cái thủy cừ, thủy cừ là....." Hà Duyệt ngon lành giải thích cách xây dựng thủy cừ, nói xong một hơi lại uống một ngụm nước vào bụng, Hà Duyệt mới phát hiện mình có điểm không thích hợp, bởi vì hiện tại Lãnh Diệc Hiên cùng Tiêu Sở Nhiên đang dùng ánh mắt nhìn quái nhân mà nhìn mình, xong rồi.....xong rồi.... nói nhiều quá rồi.

Hà Duyệt chột dạ rót thêm một ly trà chậm tãi uống, lập tức cười có lệ nói vài tiếng:" Ha ha ta cũng chỉ là nói bừa, ngươi...các ngươi đừng để trong lòng."

Muốn kêu Lãnh Diệc Hiên cùng Tiêu Sở Nhiên đối với lời mình vừa nói quên hết đi là không có khả năng, Hà Duyệt hoàn toàn không biết một màn vừa rồi đã gây cho hai người kia bao nhiêu kinh sợ cho tới bây giờ mới thôi, Tiêu Sở Nhiên vẫn còn chưa tiêu hóa được những điều kì diệu trong những lời vừa rồi của Hà Duyệt.

Thân là Đế Vương, Lãnh Diệc Hiên vẫn giữ vẻ ngoài lãnh tĩnh, cho dù chuyện đủ làm hắn khiếp sợ cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, cho nên bây giờ Lãnh Diệc Hiên thật bình tĩnh hỏi Hà Duyệt một câu:" Duyệt, mấy cái đó thế nhưng là suy nghĩ của ngươi?"

Vấn đề này Hà Duyệt căn bản không biết nên trả lời thế nào, nói là hắn ở thế kỉ 21 được học tập qua, căn bản là không thể nói a, nói không phải vậy thì tìm ai thế thân đây, chỉ sợ đối phương sẽ không tin.

Bị ánh mắt nghiêm cẩn của đối phương cưỡng bức, Hà Duyệt chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói:" Ta..ta... là ta nghĩ ra..." Lời này làm Hà Duyệt quả thật chột dạ không thôi.

Lãnh Diệc Hiên không tin mấy thứ đó là do Hà Duyệt nghĩ ra, hắn biết rõ Hà Duyệt là người gì, đơn thuần thiện lương, thích kim nguyên bảo, dùng cái gì để nói mấy lời này? Nhưng là, Lãnh Diệc Hiên lại tìm không ra cách phản bác lời nói đối phương, Hà Duyệt luôn bên người hắn, hắn rõ nhất thanh nhị sở, người này không thông minh tuyệt đỉnh, không hay bày mưu tính kế.... Lãnh Diệc Hiên nhìn chằm chằm Hà Duyệt, theo ánh mắt tránh né cuat đối phương hắn biết được Hà Duyệt đang che dấu một cái gì đó trọng yếu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play